Chương 5: Không mặc qυầи ɭóŧ
Không được, như thế là không đúng, hiện tại dừng lại còn kịp, trong lòng có giọng nói ngăn cản cô.
Đáng tiếc du͙© vọиɠ quá mức mê người, cô đã bước một chân đầu tiên ra khỏi bối đức, lập tức không còn phòng tuyến cuối cùng có thể nói.
Hai chân Thẩm Ngọc chạm đất dịch chuyển qua hai bên, vì người đàn ông mở rộng ra cánh cửa kia.
Tay người đàn ông trượt vào trong chỗ sâu, quả nhiên đầu ngón tay chạm vào một mảnh lầy lội.
“Nhìn xem, phía dưới dâʍ ŧᏂủy̠ của cô còn chảy ướt đẫm tay tôi đây này.”
Ngón tay của anh tìm đến viên trân châu giấu trong vỏ sò, cực độ trêu chọc.
Giữa răng môi Thẩm Ngọc bật lên tiếng rêи ɾỉ, giống như một con mèo cái động dục, một tiếng lại một tiếng hòa với nhịp trống và tiếng nhạc ầm ĩ bên trong.
Không một ai biết, ở trong một ngõ ngách chỗ hàng ghế dài, tay người đàn ông thăm dò vào trong váy cô gái, kéo cô gái vào trong vực sâu không biết xấu hổ.
“Dâʍ ŧᏂủy̠ phía dưới của cô càng lúc càng nhiều, thoải mái sao?”
“Ưm… thoải mái.”
Người đàn ông hướng về chỗ vành tai mẫn cảm của cô thổi một hơi nóng.
“Thật ngoan.”
Nói xong anh dừng động tác trên tay lại, nói với cô.
“Cho tôi chút ngon ngọt, tôi tiếp tục.”
Anh không chịu cử động, giống như lửa nóng chồng chất đã mất đi nhiên liệu, Thẩm Ngọc cắn môi dưới, vô thức nhìn thoáng qua dưới háng anh, chẳng lẽ anh muốn chính mình giúp anh…
Người đàn ông hiểu rõ tâm lý của cô, bật cười hai tiếng.
“Hôn tôi.”
Thẩm Ngọc dần như chưa kịp suy nghĩ cơ thể đã bắt đầu truy đuổi theo du͙© vọиɠ.
Cô quay đầu, đôi môi chịu đủ chà đạp mềm mại đi qua thử hôn lên khóe môi của anh, vừa chạm vào đã giống như bị kim châm nhanh chóng lùi về, giống như một cơn gió nhẹ lướt qua.
Cô cho rằng anh sẽ càng đưa ra thêm nhiều yêu cầu khác khó xử cô, lại ngoài ý muốn anh chỉ khẽ cong môi cười, giống như cực kỳ hài lòng với biểu hiện của cô.
Trên tay không làm động tác dư thừa, một lần nữa đùa bỡn ma sát ở chỗ mẫn cảm của cô, thủ pháp nhẹ nhàng linh hoạt lại ung dung, gợi lên du͙© vọиɠ còn sót lại trong cô.
Lúc sắp bị ngọn sóng tìиɧ ɖu͙© cắn nuốt, hai chân của cô run rẩy, không khống chế nổi mà muốn khép lại đầu gối, giống như chống cự dòng điện tán loạn bên trong.
“Kéo váy của mình lên, nhìn chính âʍ ɦộ của mình.”
Người đàn ông thấy cô lắc đầu không chịu, dùng răng ma sát vành tai như châu ngọc trong suốt của Thẩm Ngọc, nửa uy hϊếp nửa dụ dỗ thúc giục cô.
“Nghe lời.”