Tới bên một chiếc xe huyền phù màu đen, Liên Nghệ kéo cửa xe ra, chân dài sải bước lên ghế sau.
“Đi lên!”
Vân Mạt nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao cả đi lên theo hắn.
Người này không có việc gì thì không đến toà tam bảo, nhưng ít ra trước mắt hai bên vẫn còn tính là hợp tác vui vẻ.
(*) tòa tam bảo: chùa
Xe huyền phù lại chở nàng đến trạm không gian lần trước. Vân Mạt quả thực phải đối với thẩm mỹ của anh trai này sinh ra hoài nghi, trạm không gian rách nát thảm hại, không hiểu sao hắn lại có tình cảm nồng đậm như vậy?
“Y thuật của ngươi thế nào?” Liên Nghệ ngồi trên ghế, thưởng thức con chip, hỏi thẳng.
“ Cũng ổn đi, Liên giáo quan không phải biết không? Quỷ môn mười ba châm là ta dạy”, Vân Mạt tựa hồ đã hiểu dụng ý của hắn.
“Ta đổi cách hỏi khác, ngươi có thể trị được tê liệt không?”
“Còn phải xem là dạng gì, nguyên nhân gây bệnh, biểu hiện của bệnh, mức độ tổn thương, trạng thái của người bệnh…… Đều cần phải suy xét tổng hợp”.
“Ý của ngươi là? Có hy vọng?” Liên Nghệ nhìn chằm chằm nàng, trong ánh mắt có sự ôn hòa khó thấy.
Sách, Vân Mạt cảm thấy khuôn mặt trước mắt này thật là khá xinh đẹp, có tiềm chất trở thành họa thủy. Chỉ tiếc, quá lạnh..... Ai có thể chịu đựng được một cái nồi áp suất ở bên người chứ?
“Ta phải nhìn cụ thể mới nói được”, Vân Mạt không có nói khẳng định, rốt cuộc nàng không phải vạn năng, có chút thương tổn không thể thay đổi, xác thật không có cách nào trị liệu.
Liên Nghệ một tay đem tay áo phải xắn lên, sau đó chậm rãi duỗi đến trước mặt Vân Mạt, “Ngươi trước nhìn xem, ta có bệnh gì hay không?”
Vân Mạt cười khẽ, a, đây là muốn khảo hạch nàng? Băn khoăn của nhân vật lớn, nàng thực lý giải.
Ba ngón tay thon dài giống như bạch ngọc đặt lên trên cổ tay màu đồng của hắn, mềm mại như tơ lụa, còn có chút lạnh lẽo.
Trong nháy mắt khi tiếp xúc, Liên Nghệ ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm cổ tay của chính mình, yết hầu không nhịn được giật giật.
Vân Mạt xem mạch trong chốc lát, lại thay đổi một bàn tay khác, sau đó ý bảo hắn thu hồi đi.
“Liên giáo quan, không ngại ta nói thẳng chứ?” Vân Mạt vuốt vòng tay, ngữ điệu vững vàng.
“ Mời……”
“Huấn luyện viên trước đó đã từng bị thương, ở vị trí cột sống, mặt sau tuy rằng đã trị hết, nhưng có một chút dấu hiệu thoái hoá, điều khiển cơ giáp hẳn là không có thoải mái, lưu sướиɠ như trước đi?”
Vân Mạt nói, làm thần sắc Liên Nghệ thả lỏng ra, giữa mày lộ ra một tia kích động khó lòng giải thích.
Đây là vấn đề mà thiết bị chữa bệnh cao cấp nhất của Liên Bang cũng không có phát hiện ra. Nếu không phải tinh thần lực của hắn cường hãn, quá quen thuộc với việc đồng bộ cơ giáp, chỉ sợ cũng không phát hiện ra được, chỉ nghĩ là một loại mệt nhọc thông thường.
“Có thể trị được không?”
Liên Nghệ thả tay áo trên cánh tay xuống, lời nói vẫn thực quý giá.
“Thử xem?”
“Cần chuẩn bị cái gì?”
“Không cần.”
Hai cái người thông minh nói chuyện với nhau, cũng không dùng quá nhiều chữ.
Vân Mạt nói xong, cởi vòng tay xuống trải ngân châm ra.
“Liên giáo quan, phiền toái cởϊ qυầи áo, nằm lên đây!” Vân Mạt nói, chỉ vào cái mặt bàn lảo đảo lắc lư kia.
Kiều Tiểu Thất ở cửa tim đều đi theo run một chút, nàng ta vẫn là người thứ nhất dám cùng Liên Nghệ nói như vậy.
Hơn nữa…… Ngươi xác định là bảo Liên giáo quan anh minh thần võ, cởϊ qυầи áo, nằm ghé vào trên chiếc bàn ọp ẹp này sao?
Liên Nghệ khoá chặt mày, nặng nề mà khụ một tiếng, lạnh giọng đưa lưng về phía đám người Kiều Tiểu Thất:
“Sao? Muốn nhìn?”
Mấy binh lính nháy mắt đã hiểu, lập tức xoay người sang chỗ khác, ngửa đầu nhìn ngôi sao trên không trung, nga không, mặt trời, mẹ nó thật chói mắt.
Sau lưng là âm thanh sột sột soạt soạt, Liên Nghệ đã đem áo sơmi ném tới một bên.
Vân Mạt đi đến bên cạnh bàn, ngón trỏ theo xương sống hắn sờ soạng đi xuống, trong miệng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
“Đốt sống cổ 1-3 là phong hàn quan, đốt sống ngực 5-8 chúng ta gọi là khí huyết quan, đốt thắt lưng 3-5 gọi là rét lạnh quan. Bên trên đốc mạch phân bố rất nhiều huyệt vị……”
Chờ khi ngón tay nàng ngừng ở vị trí đốt xương cột sống thứ bảy, ngón trỏ nhấn một cái, Liên Nghệ phát ra một tiếng kêu rên, nháy mắt ra mồ hôi lạnh đầy đầu.
Một ấn như vậy, đem toàn bộ nghi ngờ của hắn đối với Vân Mạt tan hơn phân nửa.
Một nhân vật vĩnh viễn chuyện trò vui vẻ, gặp biến bất kinh, lại có thể không chống đỡ được một ấn nhẹ nhàng như vậy, đau đến toàn bộ lỗ chân lông đều co rút lại, gân xanh lồi lên.
Vân Mạt nhanh chóng hạ châm, trước châm Trung Cung, thứ hai châm Càn Cung, Khôn Vung. Sau đó ấn theo thứ tự châm các huyệt của lục cung là tốn, đoái, khảm, ly, cấn, chấn, thi hành theo “Lạc Thư cửu cung số”.
Liên Nghệ đã đau đến trên người giống như bị mồ hôi lạnh cọ rửa qua, nhưng nửa tiếng kêu đau cũng không có hô ra miệng.
Chờ đến khi Vân Mạt thu châm lại, hắn sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, thật mẹ nó đau.
“Liên giáo quan, hiện tại cảm giác có tốt hơn không?” Vân Mạt đạm cười, mi mắt cong cong.
Sự ẩn nhẫn của Liên Nghệ làm nàng cảm thấy giật mình, thủ pháp của nàng thế nào chính nàng rõ ràng nhất, sự đau đớn không phải người bình thường có thể thừa nhận.
Thần sắc Liên Nghệ có chút phức tạp, cuối cùng vẫn gật gật đầu, “Cảm ơn, khá hơn nhiều!”
Nếu quá trình trị liệu không đau như vậy mà nói......
“ Thủ pháp trị liệu vừa rồi của ngươi là……” Liên Nghệ cảm thụ tình trạng thân thể một chút, có chút không thể tưởng tượng hỏi.
“Cửu cung ngũ hành châm, là một bộ châm pháp được nghiên cứu dựa trên sự kết hợp lý niệm Kinh Dịch cùng lý niệm thuật số Đạo gia, căn cứ vào quy luật tự nhiên của âm dương ngũ hành cùng với tương sinh tương khắc của ngũ hành trong lục phủ ngũ tạng con người.” Vân Mạt chọn ngôn ngữ mà bọn họ có thể tiếp thu, chậm rì rì trả lời.
Mấy thứ này xác thật chưa từng nghe qua, nhưng từ thực tế hiệu quả trị liệu, xem ra dùng được!
“Cùng ta đi gặp một người?”
Liên Nghệ nói xong, đẩy lại đây một phần văn kiện bảo mật, ý bảo nàng xem xong ký tên một chút.
Số lượng chữ trong văn kiện không nhiều lắm, rất nhanh liền xem xong. Vân Mạt ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Liên Nghệ, “Là muốn ta bảo mật đối với những thứ chứng kiến trong hôm nay sao? Chỉ bằng phần văn kiện này?”
Liên Nghệ cũng cười, một cỗ hàn băng ập tới trước mặt, “Ngươi là người thông minh, bảo mật chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu. Về phần văn kiện này…… Xác thật theo như lời ngươi nói, cho nên ngươi xem mà làm đi.”
Vân Mạt kéo kéo khóe miệng, mở phần trang ký tên ra, tùy tay viết xuống tên của mình.
Liên Nghệ nhìn chữ viết trình độ vườn trẻ kia, cảm giác có chút tiêu tan ảo ảnh.
Vân Mạt hiểu thần sắc của hắn, cũng không để bụng, đều đã qua 1156 năm, sớm đã không còn là thời đại theo đuổi thư pháp nữa. Huống hồ nàng vẽ bùa tốt không phải là được rồi sao?
Xe huyền phù rất nhanh ngừng trước khu biệt thự nhỏ tịch mịch kia.
Mấy người điệu thấp xuống xe, cũng không có khiến cho bất luận kẻ nào chú ý.
Giáo sư Chu đang ở trong phòng gấp đến xoay vòng quanh, đỉnh đầu người máy trong phòng không ngừng chớp động ánh đỏ.
“Tinh thần lực giảm xuống……cơ năng của trái tim yếu bớt……Năng lực miễn dịch giảm xuống……”
Thông số từng hạng không ngừng bá báo ra tới.
“Thế nào?” Liên Nghệ bước vào phòng, cảm nhận được bầu không khí khác hoàn toàn buổi sáng.
Giáo sư Chu lắc lắc đầu, thở dài, “Ta bất lực”.
Còn có cả mấy quân y của quân 72, cũng theo sát lắc lắc đầu.
Nhϊếp phu nhân gắt gao nắm chặt thuốc hạ nhiệt độ, vành mắt hồng hồng, cả người lập tức già đi rất nhiều.
“Liên Nghệ……” Bà nghẹn ngào, giống như rốt cuộc đã tìm được cọng rơm cứu mạng, “Thượng tướng ông ấy…… Thượng tướng ông ấy ngất xỉu……”
“Buổi sáng không phải vẫn còn tốt sao?”
“Vân Mạt”, Liên Nghệ bước nhanh đến, quay đầu gọi Vân Mạt đi lên.