Mưu Đoạt Phượng Ấn

Chương 42: Làm hòa

Từ Tư Uyển yên giấc một đêm, hôm sau dậy sớm. Hoa Thần dẫn các cung nữ vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu. Đợi nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, Đường Du đặt một vật lên bàn.

Từ Tư Uyển nhìn, là cửu liên hoàn kia. Thấy những vòng xiềng xích vẫn đan xen nhau, nàng cười: "Vẫn chưa giải được?"

"Giải rồi." Đường Du tuy mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười, "Nhàn rỗi không có gì làm nên đan lại."

"Mau về nghỉ ngơi đi." Từ Tư Uyển gật đầu, duỗi tay cầm cửu liên hoàn kia lên đưa cho gã, "Cái này cho ngươi."

"Đa tạ nương tử." Đường Du khom người cáo lui.

Từ trong gương Từ Tư Uyển nhìn theo tấm lương gã, thấy gã chưa kịp ra khỏi cửa đã ngáp một cái, dáng vẻ thả lỏng chính mình là điều nàng muốn nhìn thấy.

Trang điểm xong, Từ Tư Uyển truyền bữa sáng. Ăn được một nửa, Trương Khánh vào bẩm báo, nói người ngự tiền tới.

Từ Tư Uyển vốn đang nói cười với Hoa Thần, nghe vậy lập tức im bặt, trầm giọng: "Mời bọn họ vào đi."

Kế tiếp, có hai cung nữ cùng đi vào, một người cầm một chung sứ nhỏ, người còn lại hành lễ, nói: "Cháo này sáng nay bệ hạ ăn thấy ngon, nên bảo Ngự Thiện Phòng chuẩn bị thêm một phần đưa tới cho uyển nghi nương tử."

Từ Tư Uyển buông đũa, đứng dậy hành lễ: "Tạ bệ hạ."

Sắc mặt hai cung nữ cứng đờ, lại không dám nói gì thêm, sau khi đặt chung cháo lên bàn liền cáo lui.

Phản ứng lãnh đạm xa cách của nàng đương nhiên sẽ truyền tới tai hoàng đế, vì thế tới trưa, lại có ngự thiện được đưa đến, lần này là cá hấp.

Cá hấp Ngự Thiện Phòng làm rất ngon, nguyên liệu tươi mới, nêm nếm cũng vừa miệng. Trước đây có lần dùng bữa với hắn, Từ Tư Uyển từng thuận miệng khen một lần, xem ra hắn vẫn còn nhớ, vì thế sai cung nhân ngự tiền tới truyền lời: "Bệ hạ nói uyển nghi nương tử thích món này, vì thế ngay cả đũa cũng chưa động vào đã lệnh bưng trực tiếp tới đây cho nương tử nếm thử."

Thái độ của Từ Tư Uyển vẫn giống buổi sáng, đứng dậy, hành lễ tạ ơn, giọng điệu nhàn nhạt, không hề nhiều lời.

Cung nhân ngự tiền đành trở về phục mệnh. Cứ thế liên tiếp mấy ngày, tuy hắn không tới làm phiền nàng như các kiểu ban thưởng lại cuồn cuộn đưa tới Niêm Mai Các.

Từ ngự thiện đến trang sức vải vóc mới, còn cả lò sưởi tay thủ công tinh xảo, dường như hắn thấy thứ gì tốt liền tặng nàng một phần. Khắc ghi cùng cẩn thận lấy lòng như vậy, nếu không có thâm cừu đại hận còn ở đó, nàng có lẽ sẽ rất cảm động.

Nhưng trước mắt, nàng đương nhiên vẫn đắn đo đúng mực, từng bước so chiêu với hắn. Một mặt nàng vẫn không chịu gặp hắn, buổi tối ngày chín lại cản hắn ngoài cửa; một mặt khi cung nhân ngự tiền tới tặng đồ, bọn họ có thể nhìn ra thái độ của nàng dần tốt lên, giọng điệu ngày càng mềm mại, cũng có dáng vẻ tưởng niệm.

Chớp mắt đã tới mười lăm tháng giêng. Hôm nay là tết Thượng Nguyên, cũng là ngày chúng phi tần tới Trường Thu Cung thỉnh an. Bầu không khí của năm mới vẫn còn đó, các phi tần đều kể những chuyện thú vị, Hoàng Hậu không nhiều lời, chỉ cười nghe. Từ Tư Uyển lại trầm mặc, làm bộ không tập trung, quả nhiên rất nhanh đã có người chú ý tới.

Phương Như Lan quan sát nàng, giọng điệu chanh chua: "Thường ngày Thiến uyển nghi hay nói nhiều, sao hôm nay lại an tĩnh thế? Chẳng lẽ ăn nhiều đồ quá nên thấy nhàm chán à?"

Nàng ta đương nhiên đang ám chỉ chuyện Từ Tư Uyển và hoàng đế cáu kỉnh, thấy nàng mất tập trung như vậy nên nói nàng quá cương cứng, khiến hoàng đế bực bội.

Từ Tư Uyển nhìn nàng ta, nhàn nhạt nói: "Ngươi có ý gì?"

"Thiến uyển nghi đừng căng thẳng thế." Phương Như Lan khẽ cười, "Nào có đóa hoa nào thật sự nở được trăm ngày? Có một số việc, cứ nghĩ thoáng là được." Nói rồi, nàng ta nhìn Sở Thư Nguyệt bên cạnh, "Nghe nói hôm qua Hoàng Hậu nương nương vừa hạ chỉ tấn phong Sở tỷ tỷ lên quý nhân đúng không? Chúc mừng tỷ tỷ."

Nàng ta rõ ràng cố ý châm chọc Từ Tư Uyển, nhưng Từ Tư Uyển ngẩng đầu lại thấy sắc mặt Sở Thư Nguyệt cứng đờ, chỉ miễn cưỡng cảm tạ, ngay cả nụ cười cũng không được tự nhiên.

Phản ứng như thế cũng đúng, đêm trừ tịch hôm ấy Sở Thư Nguyệt cố gắng như vậy, đương nhiên hi vọng sủng quan lục cung. Ai ngờ nửa tháng trôi qua, nàng ta không chỉ không được tấn phong, ngay cả thị tẩm cũng không được. Hiện giờ Hoàng Hậu mở miệng muốn tấn vị cho nàng ta, rõ ràng là đánh vào mặt Ngọc phi.

Nghĩ đến đây, nàng bỗng thấy hơi có lỗi với Sở Thư Nguyệt. Có điều nàng vốn không định tranh cao thấp với nàng ta, thời điểm phát cáu với hoàng đế cũng căn bản không nhớ tới người này. Hiện giờ gặp chuyện như vậy đúng là bất ngờ.

Nhưng Sở Thư Nguyệt hiển nhiên lại không nghĩ thế, nàng ta cảm tạ Phương Như Lan, sau đó như cố ý lại như vô tình liếc nhìn Từ Tư Uyển. Từ Tư Uyển thầm cười, cười nàng ta hồ đồ, cười nàng ta tự đề cao chính mình.

Hoàng Hậu nghe có người nhắc tới việc này, cười nói: "Bổn cung hiểu tấm lòng của Sở quý nhân, cho nên sẽ không bạc đãi nàng ấy. Các muội cũng cần phải tận tâm thị quân. Hiện giờ trong cung quá ít hoàng tử công chúa, nếu ai có thể khai chi tán diệp cho hoàng gia, tương lai chắc chắn sẽ có tiền đồ rất lớn."

Mọi người nghe thế, đồng loạt đứng dậy, hành lễ đáp vâng. Tuy vậy, không khỏi có người nhớ tới Cẩm bảo lâm, nàng ta sinh nhị hoàng tử nhưng ngay cả vị phân cũng không được tấn phong dù chỉ một bậc.

Tính ra hôm nay trùng hợp là ngày đầu tháng của nhị hoàng tử, cũng là ngày Cẩm bảo lâm ra cữ. Nhưng từ sáng chỉ nghe nói Thái Hậu và nhóm thái phi chỉ lo ăn mừng vì nhị hoàng tử, Hoàng Hậu cũng chuẩn bị chút lễ vật, còn Tử Thần Điện trước sau đều an tĩnh, an tĩnh đến mức giống như không biết việc này.

Có thể thấy hoàng đế chán ghét Cẩm bảo lâm cỡ nào, chỉ tiếc liên lụy đến ấu tử vô tội. Có người cũng thổn thức, chẳng qua bầu không khí hiện giờ đang hòa hợp êm thấm, đương nhiên sẽ không có người nói rõ, càng sẽ không có ai trần tình giúp Cẩm bảo lâm nửa câu.

Trường Thu Cung hoan thanh tiếu ngữ từ lúc sáng sớm đến khi mặt trời lên cao. Mọi người ở đây đã lâu, Hoàng Hậu lấy cớ muốn đi thăm nhị hoàng tử mà cho các nàng lui xuống.

Các phi tần rời khỏi Trường Thu Cung, Từ Tư Uyển vẫn trông có vẻ không có tinh thần. Tư Yên tới gần nắm tay nàng, khuyên nhủ: "Nếu tỷ tỷ có tâm sự, chúng ta đi dạo một lúc đi. Muội nghe nói mai đang nở rộ, muốn đi hái vài cành về cắm."

Từ Tư Uyển miễn cưỡng cười: "Hôm qua thức khuya... Ta muốn về nghỉ ngơi một chút."

"Vậy muội về cùng tỷ tỷ. Mới mấy ngày không gặp, tỷ tỷ trông gầy quá, không lẽ ăn không ngon ngủ không yên sao?" Nói tới đây, Tư Yên quay đầu nhìn Hoa Thần, "Ngươi tới Thái Y Viện bốc thuốc an thần cho tỷ tỷ."

Hoa Thần kính cẩn nhận lệnh.

Tỷ muội bọn họ vốn dĩ đang quan tâm hỏi thăm nhau, bỗng có tiếng chế nhạo từ đâu truyền tới: "Đã đến nông nỗi này rồi sao? Uyển nghi là người hiền dịu, chỉ sợ ngày tháng như vậy còn dài."

Từ Tư Uyển nghiêng đầu nhìn, người kia không hề sợ, còn có ý mời phi tần quen biết đi dạo mai viên khi nãy Từ Tư Yên nhắc tới.

Mặc kệ nàng ta, Từ Tư Uyển cùng Tư Yên về Sương Hoa Cung. Tư Yên rất lo cho nàng, cố ý cùng nàng về Niêm Mai Các, vừa bước vào cửa viện, đôi mắt thoáng run lên, vội hành lễ: "Bệ hạ thánh an!"

Từ Tư Uyển sớm đã nhìn thấy người kia, nhưng nàng cố ý làm ra vẻ phát hiện muộn, phải nghiêm túc nhìn một lát mới hoàn hồn, vội hành lễ: "Bệ hạ thánh an."

Tề Hiên đi tới đỡ nàng.

Tư Yên nhìn hai người, lập tức cúi đầu nói: "Thần thϊếp cáo lui..."

Hắn làm như không nghe thấy, mắt chỉ nhìn Từ Tư Uyển. Lúc đứng dậy nàng cũng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn hắn chứa đựng tình cảm vô tận.

Chợt, nàng dời mắt đi: "... Sao bệ hạ lại tới đây lúc này?"

"Nếu không chặn đường nàng trước, chỉ sợ không vào được cửa chỗ nàng." Hắn cười nói, bên trong lại chất chứa sự bất lực.

Nàng chỉ cúi đầu, hàng lông mi thoáng run rẩy.

Ngón trỏ hắn nâng cằm nàng lên, ép nàng nhìn thẳng vào mắt hắn: "Đừng giận nữa, sau này trẫm sẽ không nhắc tới Vệ Xuyên."

"Bệ hạ bớt lấy chuyện này dỗ thần thϊếp đi!" Nàng cúi đầu, "Quân vô hí ngôn, nếu trong lòng bệ hạ còn nghi vấn thì cứ nói thẳng ra."

"Trẫm không nghi ngờ." Dứt lời, hắn vươn ngón út ra, "Chúng ta ngoắc tay."

Từ Tư Uyển sửng sốt, lập tức bị chọc cười. Đây vốn dĩ là trò nàng kéo hắn cùng làm, hiện giờ đổi lại là hắn dỗ dành nàng.

Nàng không khỏi đỏ mặt, hai tay nắm lấy vạt áo hắn, mỉm cười: "Thần thϊếp tin."

"Ngoắc tay." Hắn cúi người nắm lấy tay nàng, nhớ lại câu nàng từ nói, nhẹ giọng, "Ngoắc tay, kéo lại, trăm năm cũng không thay đổi, ai thay đổi sẽ là chó con."

Hắn đúng là biết dỗ dành người ta.

Nàng ngóng nhìn hắn, trong lòng đủ loại cảm xúc.

Hắn lại hỏi: "Có thể cho trẫm vào trong uống ly trà chưa?"

"... Vâng." Nàng xấu hổ gật đầu, tay kéo hắn vào trong.

Cung nhân xung quanh thấy thế đều mỉm cười. Hoa Thần dâng trà và bưng điểm tâm, hắn uống hai ngụm, rồi cầm cái bánh đút cho nàng ăn.

Nàng tươi cười cắn một cái, đôi mắt xinh đẹp như hồ nước mùa thu, là dáng vẻ hắn đã tưởng niệm nhiều ngày.

Không khỏi nhớ lại hôm ấy nàng khổ sở thế nào, hắn nhất thời áy náy, thở dài: "Ngày mai lại phải thượng triều. Hôm nay là ngày thanh nhàn cuối cùng, trẫm ở đây với nàng, không đi đâu cả."

"Nhưng hôm nay là mười lăm, lại là Thượng Nguyên." Từ Tư Uyển cúi đầu, "Buổi tối bệ hạ phải tới Trường Thu Cung, gia yến chạng vạng cũng phải đi dự. Không chỉ thế, hôm nay còn là ngày đầy tháng của nhị hoàng tử, bệ hạ tuy không thích Cẩm bảo lâm nhưng cũng không thể giận chó đánh mèo với hài tử."

Hắn nhướng mày: "Trẫm chỉ tùy hứng một ngày thôi. Nàng không cần lo sợ, trẫm đã cố ý như thế, đương nhiên sẽ bảo vệ nàng chu toàn, không để nàng mang tai tiếng."

Từ Tư Uyển sửng sốt: "Thần thϊếp không sợ mang tai tiếng, thần thϊếp chỉ không muốn bệ hạ hối hận." Không đợi hắn hỏi "hối hận cái gì", nàng kéo tay hắn, "Hôm nay là tết Thượng Nguyên, đừng nhắc tới chuyện không vui nữa. Mười lăm đến Trường Thu Cung là để phu thê hòa thuận, mà vì tình phụ tử thì cũng nên đi thăm nhị hoàng tử. Bệ hạ đừng vì thần thϊếp mà đánh mất nhiều chuyện vui." Nói tới đây, nụ cười của nàng càng xán lạn, "Nhưng có nhiều việc thần thϊếp nguyện ý tháp tùng bệ hạ. Trong tiệc tối hôm nay, thần thϊếp sẽ hầu giá bên ngài. Thần thϊếp cùng có thể cùng bệ hạ đi thăm nhị hoàng tử. Còn về Trường Thu Cung... Tuy thần thϊếp không tiện đi theo, nhưng ngày mai thần thϊếp có thể không ra ngoài, chỉ đợi bệ hạ tới, được không?"

Nàng lên ý tưởng từng chuyện, giọng nói nhẹ nhàng như mưa phùn gió xuân khiến người nghe rung động.

Tề Hiên đột nhiên cảm thấy mọi muộn phiền đều biến mất, bất giác gật đầu, buột miệng đồng ý: "Được."

Từ Tư Uyển lập tức đứng dậy đi tới bàn trang điểm: "Vậy để thần thϊếp trang điểm trước! Chúng ta đi thăm nhị hoàng tử một lát, sau đó về phòng lười biếng nửa ngày rồi đến yến tiệc."

"Được." Hắn lại đồng ý, chăm chú nhìn nàng rất lâu.

Từ Tư Uyển vội trang điểm, cho thấy nàng rất chú ý tới tiệc đầy tháng của nhị hoàng tử. Sau đó, nàng thay bộ cung phục màu xanh ngọc tôn lên làn da trắng nõn của mình.

Bước ra ngoài bình phong, đúng như dự đoán, nàng bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của hắn. Hắn đi tới, giơ tay vuốt nhẹ món trang sức trên tóc nàng.

"Bệ hạ thấy thần thϊếp mặc thế này ổn không?"

"Đẹp lắm." Hắn mỉm cười, sau đó lệnh Vương Kính Trung, "Mang hai miếng ngọc mới tiến cống vào cung đi làm cặp vòng tay cho uyển nghi."

Từ Tư Uyển cười hành lễ: "Tạ bệ hạ." Nói tới đây, nàng lại hỏi, "Thần thϊếp nghe Oánh quý tần tỷ tỷ nói nếu dùng ngọc làm vòng tay, tâm vòng ngọc có thể dùng làm thẻ bài đúng không?"

Hắn giật mình, gật đầu: "Ừ, mà sao thế?"

"Cặp vòng tay kia vừa đủ làm thêm cặp thẻ bài." Nàng đi tới, nắm lấy tay hắn lắc lắc, "Thần thϊếp không nên lãng phí ngọc tốt của bệ hạ đúng không? Nếu có thời gian, bệ hạ vẽ mấy hoa văn cho thần thϊếp để người ta điêu khắc lên ngọc được không? Chỉ cần vẽ hai đóa sen thôi, cho thần thϊếp và muội muội mỗi người một cái."

Hắn nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: "Trẫm còn tưởng cặp thẻ bài này một cái cho trẫm. Không nghĩ tới trẫm à?"

"Thần thϊếp làm một thẻ bài cặp với bệ hạ không ổn đâu." Nàng bĩu môi, lộ vẻ thất vọng, "Đồ bệ hạ dùng đều vẽ hình rồng. Nhưng hoa văn duy nhất hợp với rồng là phượng hoàng, mà thần thϊếp làm sao dùng được?"

Nàng nói thật như thể chỉ đang nghiêm túc giải thích, để hắn biết không phải nàng không nghĩ tới hắn. Đây cũng là lần đầu tiên nàng nhắc tới vấn đề này, nhưng tương lai nàng chắc chắn sẽ thường xuyên nhắc tới hơn.

Nàng muốn hắn phải cảm thấy đây là điều đáng tiếc. Bằng cách này, nếu một ngày nào đó phượng vị bỏ trốn, hắn sẽ nghĩ tới nàng, muốn bù đắp những tiếc nuối bao năm qua.

Tề Hiên nghe vậy chỉ biết gật đầu: "Thôi được, lát nữa về trẫm sẽ vẽ cho nàng một cặp hoa sen." Nói tới đây, hắn thở dài, bất lực lắc đầu, "Bản thân có đồ tốt, ngay cả muội muội cũng được thơm lây. Chỉ có trẫm chịu thiệt, không có gì cả."

Hết câu, hắn đứng dậy ra ngoài với vẻ tuyệt vọng.

Nàng bật cười, vội đuổi theo ôm lấy cánh tay hắn, cử chỉ thân mật: "Bệ hạ rộng lượng, đừng so đo với thần thϊếp việc này."

Hắn thật sự bất lực với nàng, ngón tay lướt qua chóp mũi nàng, ôm nàng đi về phía trước. Họ bước ra khỏi cổng viện, liền có cung nhân cầm áo choàng đi lên, hắn cầm áo choàng lông chồn khoác cho nàng trước, sau đó được cung nhân hầu hạ khoác áo, rồi lại nắm tay nàng ra ngoài.

Thời tiết đầu xuân se lạnh, đường dài trong cung luôn bị một tầng sương lạnh bao phủ. Nhưng tay hắn rất ấm, nàng ôm chặt suốt chặng đường. Thỉnh thoảng họ tùy ý tâm sự, đôi khi thì không, chỉ nhẹ nhàng đi.

Trên đường, Từ Tư Uyển ngước mắt nhìn hắn rất nhiều lần.

Nàng nhìn rất lâu, nhất thời tán thưởng, sau đó tán thưởng lại biến thành giễu cợt, lòng thầm than: Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong!

Người được ca tụng là hào hiệp luôn có chí khí và trí tuệ. Mà hắn chỉ biết tính toán chi li, dùng lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, hành sự cũng ngoan độc, nào xứng với hai chữ hào hiệp?

Mà nhìn qua nàng, chính nàng cũng không tốt đẹp như vậy. Có lẽ nàng vốn có cơ hội trở thành nữ hài tốt đẹp, nhưng thù hận lâu năm sớm đã ép nàng điên rồi."

Tất cả đều do tiên hoàng ban tặng, và người khởi xướng chính là nam tử bên cạnh.

Hai người đi khoảng hai khắc thì tới Trường Ninh Cung nơi các thái phi ở. Tiệc đầy tháng của nhị hoàng thứ bắt đầu vào buổi trưa, lúc này vốn nên là thời điểm bắt đầu náo nhiệt nhưng Trường Ninh Cung lúc này lại vô cùng yên ắng.

Không quá khó để hiểu, đơn giản là vì thái độ của hắn. Hắn là ngôi cửu ngũ, lại là người làm phụ thân, còn là bầu trời của phi tần lục cung. Hiện tại hắn tỏ rõ sự chán ghét với đứa bé này, các phi tần đương nhiên sẽ nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, ngoại trừ người làm mẫu hậu như Hoàng Hậu bắt buộc phải đến, đa số phi tần đều giả vờ không biết.

Vì thế, khi nghe cung nhân bẩm báo, người ngồi nói chuyện trong sảnh đều sững sờ. Hoàng Hậu đang đứng cạnh Thái Hậu liền tới trước cửa cung, hành lễ: "Bệ hạ thánh an."

"Hoàng Hậu nương nương kim an." Từ Tư Uyển khom người hành lễ.

Hắn tiện tay đỡ Hoàng Hậu, sau đó bước lên hành lễ với Thái Hậu: "Mẫu hậu vạn an." Kế tiếp chào hỏi đám thái phi, "Chư vị mẫu phi an."

Thái Hậu bất ngờ, ẩn ý hỏi: "Sao ngài lại rảnh rỗi vậy?"

Trước đó bà có phái người đi mời, nhưng hắn không chịu đến.

Tề Hiên cười nói: "Chính sự vốn bận rộn, đến Tết mới có thể nghỉ ngơi mấy ngày, hôm nay là ngày cuối cùng, nhi tử vốn định lười biếng một chút, ai ngờ Thiến uyển nghi lại nói tiệc đầy tháng của hài tử là niềm vui của gia đình, một mực khuyên nhi tử đến đây, nhi tử không trốn được."

Lúc bọn họ nói chuyện, Từ Tư Uyển chậm rãi bước tới, chờ hắn dứt lời, nàng cũng hành lễ với Thái Hậu, Hoàng Hậu và nhóm thái phi.

Thái Hậu nghe vậy cũng vui mừng, ôn hòa vẫy tay với nàng: "Đứa bé ngoan, mau ngồi đi."

"Tạ Thái Hậu nương nương." Từ Tư Uyển cười đứng dậy, lập tức có cung nữ lấy thêm ghế tới, mời nàng ngồi.

Nhân vật chính của tiệc đầy tháng hôm nay là nhị hoàng tử Nguyên Tranh, ngồi trên giường trà trước mắt ngoại trừ Thái Hậu thì còn có Túc thái phi nuôi nấng Nguyên Tranh. Tề Hiên thấy thế cũng ngồi xuống ghế thêu bên trên, Túc thái phi liếc nhìn nhũ mẫu, ý bảo bế hài tử cho hắn xem, còn mình cười nói: "Đứa bé này sinh non tám tháng, lúc được đưa tới vừa đen vừa gầy, bây giờ trông khá và bụ bẫm hơn nhiều rồi."

Tề Hiên gật đầu: "Thái phi vất vả rồi. Hậu cung không yên, làm phiền thái phi."

Túc thái phi khẽ cười, từ ái nhìn hài tử nằm trong lòng nhũ mẫu: "Bệ hạ khách khí. Ta không có phúc, tuy vào cung từ khi còn trẻ nhưng cả đời lại không thể có một đứa con, hiện giờ được nuôi nấng đứa bé này, ta cao hứng còn không kịp, sao có thể nói là vất vả."

Tề Hiên tươi cười nhận lấy hài tử từ tay nhũ mẫu, nhưng động tác có vẻ không quen.

Từ Tư Uyển lặng lẽ nhìn hài tử, lòng lại nhớ tới đám trẻ Tần gia. Tần gia là gia tộc lớn, có rất nhiều nhanh, khi đó cũng có rất nhiều hài tử nằm trong tã lót như vậy, thậm chí còn có thai phụ lớn bụng bị áp giải vào thiên lao, cuối cùng một thi hai mệnh, không ai sống sót.

Túc thái phi lại nói: "Nhưng vì đứa nhỏ này, ta vẫn phải nhiều lời."

Tề Hiên đáp: "Thái phi cứ nói.

Nụ cười trên mặt Túc thái phi nhạt đi, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc: "Cẩm bảo lâm không an phận, ngài không thích nàng ta, điều này không quan trọng. Hài tử giao cho ta nuôi nấng, ta cũng rất vui. Nhưng dù sao nó cũng là hoàng tử, vì tiền đồ của nó, ngài vẫn nên tìm cho nó một người làm mẫu phi, nếu không, đứa nhỏ này vẫn là con của Cẩm bảo lâm, danh nghĩa khó nghe không cho nó."

Tề Hiên trầm giọng: "Trẫm hiểu."

Túc thái phi lại thở dài: "Hoàng Hậu phải nuôi nấng đại hoàng tử, sức khỏe lại không tốt, quản lý lục cung cũng không dễ dàng, nhưng trong cung vẫn còn những phi tần có địa vị cao, ngài cũng nên cân nhắc."

"Phi tần địa vị cao?" Từ Tư Uyển đột nhiên ngước mắt nhìn Túc thái phi.

Phi tần hậu cung hôm nay có thể gánh nổi mấy chữ này thật ra chỉ có Ngọc phi. Những người còn lại, xuất thân của Ngô sung hoa và Oánh quý tần không cao, phi tần mới lại không đủ tư lịch, vị phân không đủ, hài tử mình sinh có thể tự nuôi, nhưng nếu nuôi hài tử của người khác thì không ổn lắm.

Nàng theo bản năng cảm thấy có lẽ Ngọc phi đã tới mở lời với Túc thái phi, xin Túc thái phi mở miệng giúp mình. Nhưng nhìn thái độ của hoàng đế, nàng bỗng phát hiện có gì đó không ổn.

Ngọc phi từng cầu xin hắn, hắn lại giao hài tử cho Túc thái phi, nàng ta đương nhiên hiểu ý, sẽ không ngu ngốc đến mức ép hắn.

Hiện giờ có người nói chuyện "thay" Ngọc phi chỉ càng khiến hắn thêm bất mãn với nàng ta.

Từ Tư Uyển lặng lẽ nhìn Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu đoan trang ngồi cạnh hoàng đế, hơi khom người, nói nhỏ: "Túc thái phi nói thế cũng đúng. Hơn nữa... Đứa nhỏ này mới tròn một tháng, Ngọc phi muội muội đã nhắc với thần thϊếp mấy lần, cứ khen nó đáng yêu, muội ấy rất thích, còn nói nếu thái phi cảm thấy vất vả thì cứ giao cho muội ấy nuôi nấng, muội ấy nhất định sẽ dốc lòng chăm sóc, coi như con ruột."