Cách Trồng Ghép Hoa Dành Dành

Chương 19

“Em bảo này, hình như em bị bệnh.” Nhạc Phương Chích ngồi đối diện Lão Phú, biểu cảm phiền muộn.

Lão Phú rót cho cho hắn một cốc Kvas, vẻ mặt kinh ngạc: “Trong người chú khó chịu à?”

Nhạc Phương Chích lưỡng lự một lát: “Cũng không phải khó chịu…”

Lão Phú thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đã nói mà, từ sáng đến tối chú sống như con lừa thì có thể bị bệnh gì. Vả lại năm ngoái mua bảo hiểm vừa kiểm tra sức khỏe còn gì, giờ chưa đến một năm đâu.”

“Không phải nói trong người em có bệnh… mà là không được bình thường…” Nhạc Phương Chích hơi phiền lòng, nhưng hắn cũng không biết phải nói những lời này như thế nào mới thích hợp: “Là phương diện đó…” Hắn chỉ có thể nói mơ hồ: “Phương diện đàn ông ấy…”

Lão Phú tỏ vẻ bí mật xích lại gần hắn: “Liệt dương hay là ra sớm?”

Nhạc Phương Chích bóp mũi: “Lượn đi.”

Lão Phú chẳng những không lượn đi, mà còn ra vẻ người từng trải, nói lời thấm thía lại ti tiện vỗ vỗ Nhạc Phương Chích, gật gù đắc ý nói: “Hầy, tôi hiểu. Chú đừng hốt hoảng. Tôi nói chú nghe, đàn ông vừa qua ba mươi sẽ giảm ham muốn ở phương diện kia. Lúc này chú phải ổn định, đừng hốt hoảng, phải ăn uống phải bồi bổ, trước tiên chúng ta bồi bổ, dưỡng sinh phải bắt đầu từ khi trẻ tuổi. Tôi biết, chú không giống ông anh tôi, chú vẫn chưa cưới vợ, cho nên lo lắng… Khỏi phải lo lắng, nên nghỉ ngơi thì nghỉ, đã thuê người làm rồi. Con người phải học cách đối xử tốt với bản thân hơn…”

Lời an ủi của lão Phú râu ông nọ cắm cằm bà kia, Nhạc Phương Chích nghe mãi nghe mãi lại thất thần.

Nếu thật sự liệt dương lại khá. Nhạc Phương Chích nghĩ một cách bất chấp tất cả. Đã mấy ngày rồi, chỉ cần buổi tối hắn nằm bên cạnh Bạch Mặc, cái thứ kia sẽ dựng đứng lên giống như cây chày cán bột không hiểu kiểu gì. Hắn phải lật qua lật lại mấy cái ở trên giường, mới có thể mơ màng cho qua.

Vậy cũng thôi đi. Được, có thể là hắn không có vợ nên kìm nén, hắn nhận. Vấn đề là Bạch Mặc.

Kể từ ngày đó Bạch Mặc ôm hắn khóc một trận, cậu bắt đầu trốn tránh hắn.

Nhạc Phương Chích cũng không miêu tả được, vì mình cũng đang vô tình hoặc cố ý đi vòng qua Bạch Mặc. Bạch Mặc cúi đầu thấp hơn, đi ra đi vào, Nhạc Phương Chích không nhìn thấy mặt cậu. Thỉnh thoảng Nhạc Phương Chích không thấy người đâu, lại không kìm lòng được quay đầu đi tìm, kết quả luôn có thể nhìn thấy Bạch Mặc nhanh chóng và hoảng sợ rụt người lại ở các xó xỉnh.

Buổi tối hai người nằm chung giường, giữa hai tấm lưng quả thực có thể cho hai người nữa nằm xuống. Có lần Nhạc Phương Chích ngủ đến nửa đêm suýt nữa rơi xuống giường.

Hắn trốn tránh Bạch Mặc xem như có lý do, dạo này mình đang có vấn đề. Nhưng Bạch Mặc trốn tránh hắn, điều này rất vô lý, trước đây rõ ràng Bạch Mặc rất quyến luyến hắn.

Sự quyến luyến kia rõ nhất là khi Bạch Mặc mới tới. Cậu rất bám người, đi đằng sau Nhạc Phương Chích như cái đuôi nhỏ. Sau này Bạch Mặc tỉnh táo lại, sự thân mật không hề có khoảng cách kia đã mất, nhưng Nhạc Phương Chích biết cậu vẫn rất dựa dẫm vào mình, có lẽ hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn gần gũi một cách tự nhiên.

Lúc cậu ở bên cạnh Nhạc Phương Chích, tất cả đều tự nhiên và hợp lý, như thể họ luôn luôn là vậy. Nhạc Phương Chích không hề nghĩ rằng có gì đó không ổn, trái lại trong lòng rất thoải mái, vì cảm thấy ấm áp.

Nghĩ tới đây, Nhạc Phương Chích cảm giác trái tim mình đập nhẹ một cái, sau đó lại bắt đầu khó chịu.

Có phải ngày đó mình chọc vào cậu ấy không? Nhạc Phương Chích vắt hết óc nhớ lại. Chắc hẳn chọc vào rồi. Đừng nói là cậu ấy xem mình là biếи ŧɦái nhé. Vừa nghĩ đến đây, Nhạc Phương Chích thật sự có phần chán nản, mình không cố ý mà.

Lão Phú quơ quơ bàn tay trước mắt hắn: “Ê, ê, nghĩ gì đấy? Tôi đang chia sẻ kinh nghiệm với chú đấy.”

Nhạc Phương Chích hoàn hồn, nhìn y không mấy tin tưởng: “Kinh nghiệm đó của anh chắc không áp dụng cho em được…” Hắn uống một ngụm Kvas, ưu sầu nói: “Em nghĩ có lẽ gần đây em phát hỏa…”

Lão Phú khôn khéo quan sát hắn một lát, bỗng nhiên nở nụ cười thô tục: “Này, nói tôi nghe, gần đây đúng không, hử? Vậy là… vừa ý ai rồi?”

Tay Nhạc Phương Chích run một cái, Kvas suýt đổ ra ngoài. Hắn nhanh chóng thề thốt phủ nhận: “Em có thể vừa ý ai? Anh xem em bận rộn suốt ngày…”

“Có câu nói thế nào ấy nhỉ… đúng, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt!” Lão Phú rất thành thật, giảm thấp âm thanh xuống: “Tôi nghe nói rồi, người ta cũng có ý với chú…”

Nhạc Phương Chích cảm thấy mình hiếm khi thiếu tự tin: “Là sao?”

“Là sao? Là cậu có hy vọng!” Lão Phú cảm thấy sốt ruột cho đầu óc chậm chạp của hắn: “Tôi nghe Điềm nói Yến Yến đang hỏi thăm cô ấy về chuyện của chú. Chú nghĩ xem, Yến Yến đã có người yêu, vậy cô ấy hỏi thăm giúp ai? Cô ấy thân với ai?”

Nhạc Phương Chích xì một tiếng: “Ô hay em nói này… sao em cảm thấy bây giờ anh rất giống mấy bà thím trung niên?”

Lão Phú không để ý lời cắt ngang của hắn, tự nói: “Tôi đã hỏi hộ chú rồi. Trong nhà Tiểu Tuệ không có ai, chỉ có một mẹ góa. Con gái trong gia đình yên phận, có thể chịu được vất vả, là người sống với nhau được. Cô ấy muốn tìm người thành phố, không muốn về nông thôn. Trước kia người ta cũng tỏ ý, tìm đối tượng lớn tuổi hơn cũng không sao, chỉ cần biết thương người. Tôi tính toán như thế, chẳng phải là chuẩn bị cho chú à? Ừ thì chú lớn hơn con bé nhiều, trước kia từng đi bóc lịch. Nhưng nói thế nào bây giờ cũng là người làm việc tử tế, kiếm được tiền, trông cũng có tinh thần. Mặc dù con bé nhỏ tuổi hơn chú nhiều, nhưng điều kiện mọi mặt đều không bằng chú. Hai bên chắp vá vừa hợp còn gì… ơ, thằng nhóc nhà chú sao lại tới đây?”

Nhạc Phương Chích quay đầu nhìn, thấy Bạch Mặc đang đứng ở cửa phòng riêng, ngón tay xoa khe quần như chứng loạn thần kinh.

Lão Phú nhiệt tình hỏi: “Có đói không, vào đây ăn chút gì đi?”

Kết quả Bạch Mặc đứng yên ở đó một lúc lâu, sau đó chợt quay đầu bỏ đi.

Lão Phú không hiểu gì: “Làm sao thế? Chú mắng nó à?”

Nhạc Phương Chích nhanh chóng đứng lên: “Đâu có. Em đi về trước…” Hắn nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, giật mình phát hiện đã đến giờ này rồi.

Trên đường không có ai, tuy rằng suốt ngày bảo sắp sang xuân sắp sang xuân, nhưng trời vẫn lạnh. Ăn tết xong, việc buôn bán cũng có phần vắng vẻ.

Nhạc Phương Chích đuổi kịp Bạch Mặc: “Này, cậu chậm thôi, trên mặt đất có băng…” Hắn nhìn vào mắt Bạch Mặc rồi ngẩn người.

Mắt Bạch Mặc hơi đỏ lên.

Nhạc Phương Chích giữ chặt cậu, nhỏ giọng nói: “Lại sao nữa?”

Bạch Mặc lắc đầu, cố gắng cười với hắn một cái. Nhưng bờ môi nhếch lên lại đang run, nụ cười kia nhìn kiểu gì cũng khiến người ta khó chịu.

Nhạc Phương Chích chợt hiểu ra, lắp bắp nói: “Cậu đừng nghe Lão Phú nói mò, còn chưa xem bát tự mà. Vả lại cho dù tôi thật sự cưới vợ, cũng không đuổi cậu đi ngay. Đã nói từ trước, cậu cứ yên tâm ở lại đây, đến lúc đó tôi cũng trả lương cho cậu…”

Bạch Mặc lắc đầu rất khẽ. Cậu há miệng hình như muốn nói gì đó với Nhạc Phương Chích, nhưng trong miệng chỉ phát ra tiếng “a” không rõ.

Cuối cùng Bạch Mặc run rẩy hít sâu một hơi, im lặng tiến về phía trước.

Nhạc Phương Chích nhìn bóng lưng gầy yếu của cậu, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Kể từ ngày đó, giữa hai người dường như thoáng cái đã trở nên xa lạ. Trên thực tế cuộc sống hằng này vẫn như bình thường: Bạch Mặc vẫn làm được việc, bận trong bận ngoài, nghiêm túc cẩn thận; Nhạc Phương Chích cũng có rất nhiều chuyện phải bận rộn. Nhưng Nhạc Phương Chích có thể cảm nhận được, họ không gần gũi như trước nữa.

Trước kia Nhạc Phương Chích thỉnh thoảng vươn tay kéo một cái, ôm một cái hay xoa tóc cậu, đều là chuyện rất tự nhiên. Bây giờ dù muốn cũng không có cơ hội này, Bạch Mặc không lại gần hắn nữa.

Thật ra không phải không đến gần hắn. Có hai, ba lần, Nhạc Phương Chích tỉnh lại lúc nửa đêm, phát hiện Bạch Mặc co ro ở chỗ rất gần hắn, quay người về phía hắn. Nhưng đến sáng ngày hôm sau Nhạc Phương Chích tỉnh dậy, Bạch Mặc hoặc là nằm ở bên kia giường đưa lưng về phía hắn, hoặc là đã dậy rất sớm, yên lặng đi làm việc rồi.

Nhạc Phương Chích vẫn không biết cậu nghĩ như thế nào, cũng không biết mình nghĩ gì.

Chỗ tốt duy nhất là, bởi vậy mà vấn đề kia cuối cùng đã tự dừng lại.

Nhưng không biết tại sao, Nhạc Phương Chích không hề cảm thấy vui vẻ.

Hắn vẫn chưa kịp nghĩ rõ ràng chuyện này, chủ nhà đột nhiên gọi điện tới.