Nghĩ bản thân đã nói quá nhiều rồi, lại không ngờ là y thúc giục muốn bắt đầu, đảo mắt một cái, định bắt đầu kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng miễn cưỡng kềm lại.
"Ngươi mới vừa nói Ôn thị...." Nhưng trong đầu lại là một mớ hỗn loạn, không thể sắp xếp từ ngữ sao cho tốt... nhíu nhíu mày, Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn không còn thời gian nghĩ đến ý nghĩa của việc này nữa, không khỏi tiếc nuối cho Triệu gia Tam tử từng học chung, rồi lại nghĩ đến bản thân, cũng là mơ mơ hồ hồ, nhưng ngay cả khi không có những chuyện này.....
"......"
Giọng nói hắn nhẹ nhàng, liếʍ liếʍ đôi môi khát khô, "Nếu không lợi dụng lúc này cùng ta lập khế ước, cho dù Ôn gia không yêu cầu lấy người, thì người nhà của ngươi cũng sẽ tách ngươi ra khỏi ta...."
"Sẽ không" Câu trả lời không biết là cho cái gì.
Chủ động vòng tay ôm cổ Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện nhướng mày: "Lam Trạm, muốn ta đi, ta chính là của ngươi".
Cả đời Khôn Trạch, chỉ có thể thuộc về một Càn Nguyên.
Một khi lập khế ước, dấu ấn đã in lên, mọi người đều biết, hắn thuộc về ai.
"Được"
Lam Vong Cơ thu mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên Nguỵ Vô Tiện.
Đáy mắt Nguỵ Vô Tiện loé sáng lên, rồi từ từ lại mê man đi, nhường chỗ cho làn sương bao trùm lấy.
Nụ hôn nhẹ nhàng đó, như gió nhẹ mây bay, không triền miên, cũng không liên quan đến ham muốn, chỉ là trân trọng mà tinh tế hôn lên, bốn cánh môi nhợt nhạt dán sát vào nhau.
Liên tục thật lâu mới thoáng tách ra, Lam Vong Cơ rũ mắt, Nguỵ Vô Tiện bên dưới hai mắt mê ly, há mồm thở gấp, hơi thở thơm mát ngọt ngào toả ra, cơn sóng tình lần hai đã hoàn toàn ăn mòn thần trí hắn.
"Lam Trạm...."
Vươn tay xuôi theo thân thể mềm mại của hắn, Lam Vong Cơ cởi thắt lưng của Nguỵ Vô Tiện ra, quần áo vốn đã bị lôi kéo đến mức xộc xệch giờ tuột ra, thân hình thiếu niên lộ rõ, ướt đẫm mồ hôi và ửng hồng toàn thân.
Cúi đầu cắn ở bờ vai trần bạch ngọc hoàn mỹ, Nguỵ Vô Tiện khẽ kêu một tiếng, tiếng kêu mềm mại hơi khàn, không giống như bị đau, ngược lại mang ý nghĩa triền miên giống như cầu hoan, môi lưỡi trượt xuống, in dấu răng trên xương quai xanh tinh tế, dừng lại ngấu nghiến ở đầu v* nhỏ xíu, Nguỵ Vô Tiện a một tiếng, ưỡn ngực hướng lên trên.
đầu v* nhạt màu bị ngậm, bị lôi kéo, giữ lấy liếʍ mυ'ŧ, cho đến khi sưng to đỏ tươi, thấm đẫm nước.
Lam Vong Cơ lấy tay lẻn vào trung y, ôm lấy vòng eo trần trụi nâng lên, lột quần áo Nguỵ Vô Tiện ra, một lát sau quần cũng bị rút đi, trên tay dính nước trơn nhớt, như thể quần áo ngấm đẫm nước, suốt quá trình đều nghe tiếng nước.
"A..." vùng hạ thể bị mát lạnh làm Nguỵ Vô Tiện thoáng tỉnh táo một chút, trực giác cảm thấy thẹn, nên khép lại hai chân, nhưng giữa hai chân thon dài thẳng tắp, trơn láng trắng bóng, là dương v*t đang giương cao đứng thẳng, căng đến đỏ lên, còn vô thức nhấp nhấp về phía trước, nếu có thể so sánh, vật ấy của Nguỵ Vô Tiện thực sự nhỏ hơn nhiều so với Càn Nguyên, hình dáng tinh tế, nhưng nó hoàn toàn khác với cái vật quá mức nhỏ và gần như không có công năng gì của Khôn Trạch, sự thật trần trụi cho thấy hắn vốn nên phân hoá làm Càn Nguyên.
Ánh mắt Lam Vong Cơ tối sầm lại, Nguỵ Vô Tiện đó là..... thực sự thấy rõ bản thân mình đã vứt bỏ cái gì?
Nghĩ cần phải giúp hắn giải toả một hai lần trước, nên y đưa tay chạm vào nó.
"Ô __"
Bất ngờ Nguỵ Vô Tiện lại là không thể chờ được nữa mà phát tiết, bạch trọc bắn ra đầy tay Lam Vong Cơ.
Giật mình, y mới biết được phần dưới thân này thuộc về thân thể Khôn Trạch, xác thật là không thể chịu đựng lâu.
Hai mắt mở to, trước mắt Nguỵ Vô Tiện là một mảng sáng trắng xoá, cái gì cũng không thấy rõ, thở gấp gáp không ngừng, hắn không biết hạ thân chính mình đã bắn đến rối tinh rối mù, chỉ cảm thấy chỗ căng cứng đến phát đau rốt cuộc đã được giải toả, nhưng chỗ tư mật càng đòi hỏi mau chóng được an ủi vẫn khó chịu như cũ, khao khát chưa được thoả mãn mà co rút lại.
Cuối cùng Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, nâng chân Nguỵ Vô Tiện lên, nắm đầu gối tách sang hai bên, lộ ra khe thịt màu hồng nhạt giữa hai cánh mông trắng như tuyết, vặn bung ra một huyệt khẩu còn hơi co rúm.
Còn chưa dùng qua nên bề ngoài cực kỳ non mềm, nhưng nước ra đầm đìa, hạ thân Nguỵ Vô Tiện tràn lan những da^ʍ thuỷ lần đầu, lại thêm phần bạch trọc mới bắn ra vừa rồi gợϊ ȶìиᏂ đến cực điểm, Lam Vong Cơ thấy chỗ kia đột nhiên co rút lại, chảy ra một dòng dịch trong suốt, sau đó run rẩy mở ra một cái miệng nhỏ.
"Lam Trạm.... Lam Trạm...." Nguỵ Vô Tiện định nhổm người dậy, "Người đừng chỉ xem... a..."
Cọ xát, dương v*t phía trước lại hơi cứng lại, nói không chừng mới phát tiết một lần rõ ràng là chưa đủ, lỗ sáo lại rỉ ra chất lỏng, run rẩy theo từng động tác.
Lam Vong Cơ lại cầm lên thong thả xoa bóp.
Tiếng nói Nguỵ Vô Tiện ướt mềm: "Đừng, chỗ đó không cần nữa...... phía sau, làm ở phía sau ta...."
Hai ngón tay trắng nõn thon dài rốt cuộc thọc vào như hắn mong muốn, Nguỵ Vô Tiện không hề chuẩn bị gì, nhưng vẫn không thấy đau, bên trong ướt nóng căn bản hoàn toàn không gặp trở ngại gì nếu nguyên cây dương v*t đi vào, huyệt thịt vô cùng khao khát lập tức không chút rụt rè mà cuốn lấy, hết sức triền miên giữ lại, ngón tay thứ ba đưa vào càng ra sức co rút, nịnh nọt lấy lòng.
Lam Vong Cơ ngừng một chút, chậm rãi ra vào.
Nhưng thế này chung quy chỉ là giải toả được một chút thôi, ngược lại còn khơi gợi lên ham muốn tìиɧ ɖu͙© ngất trời, đối với Khôn Trạch mà nói yêu thương hết mình như vậy không khác gì tra tấn, vừa nhận hết khổ sở của tình triều đợt đầu, lâu không được phát tiết, mãi đến khi đợt sóng tình lũ thứ hai mãnh liệt hơn ào tới, thế nhưng cũng chỉ dùng ngón tay dâʍ ɭσạи, một hai phải kiên nhẫn mặc dù hắn sớm đã chuẩn bị tốt mở rộng thân thể, dịu dàng an ủi, Nguỵ Vô Tiện giơ tay muốn cởi hạ y của Lam Vong Cơ, ngón tay trong cơ thể đang giả như giao hợp đột nhiên ấn mạnh vào một chỗ thịt mềm, dòng điện lan toả kɧoáı ©ảʍ khắp toàn thân khiến da đầu hắn tê dại, dương v*t nửa mềm nửa cứng tí tách nhỏ giọt tinh.
"Nơi này?" nhẹ nhàng đâm thọc, rồi lại nhấn thật mạnh một cái.
Vòng eo gầy nhưng săn chắc của Nguỵ Vô Tiện nảy nảy lên, nửa người cong nghiêng lại, run rẩy toàn thân, sau một lúc lâu mới mở to đôi mắt, không thể không há miệng thở dốc.
Lam Vong Cơ lại cong ngón tay lại, ấn vào bụng dưới của Nguỵ Vô Tiện đem thân thể đang nảy lên mà đè ép lại, cứ lặp lại như thế, chất lỏng dinh dính từ trong cơ thể cứ trào ra từ huyệt khẩu, vật mềm rũ phía trước kia cũng tiếp tục tiết ra dịch trong suốt.
"Đừng mà.... Đừng...." Hắn cơ hồ muốn khóc, "Đủ rồi, đừng ấn chỗ đó nữa, a......"
Mặt mày buông thả tràn đầy du͙© vọиɠ, lộ ra tâm trạng hiếm khi bị ăn hϊếp hung hăng quá mức, đỏ mặt tỏ vẻ hơi uỷ khuất (tủi thân), Lam Vong Cơ nhìn chăm chú, hô hấp nặng nề, không để ý tới lời cầu xin của Nguỵ Vô Tiện, lại ấn thật mạnh đồng thời vòng tay ôm chặt eo hắn khiến hắn không còn chỗ trốn.
Thẳng đến lúc Nguỵ Vô Tiện bùng nổ hét một tiếng chói tai, y đột nhiên rút ra, giơ tay cởi hạ y đã bị bắn ướt hơn phân nửa, Nguỵ Vô Tiện hai mắt mê man, vừa rồi các cơn sóng liên tiếp vùi dập khiến hắn như mất hồn, khi bị Lam Vong Cơ giữ chặt eo nâng hạ thân lên nước mắt không ngừng rơi.
Lam Vong Cơ cúi đầu hôn đi nước mắt, Nguỵ Vô Tiện có chút phản ứng hoảng hốt, nghiêng đầu, ánh mắt hướng lên trên, liền nhìn thấy rõ ràng vật gì đang tới.
Hắn không có khả năng thấy qua dương v*t của các Càn Nguyên khác, nhưng vật kia ở hạ thân Lam Vong Cơ chắc chắn có thể nói là kích thước kinh người, nhìn nặng trĩu rất là ấn tượng, lúc này đã hoàn toàn đứng thẳng, cơ hồ căng cứng thành màu đỏ tím, cảm thấy nóng bỏng khi chạm đến hậu huyệt lầy lội đang không chịu nổi ở bên dưới, Nguỵ Vô Tiện theo phản xạ định lùi về phía sau, lại bị kéo lên lần nữa, cái miệng nhỏ nịnh nọt gấp gáp liếʍ mυ'ŧ, lại kích động chảy ra một mảng dâʍ ɖị©ɧ.
Vùng hạ thể của Nguỵ Vô Tiện thật hoàn toàn không thể nhìn, hắn che mặt, trong kỳ mưa móc tỉnh mê nửa tỉnh nhưng so với bình thường thì da mặt mỏng hơn, rốt cuộc cũng là lần đầu của hắn mà, vẫn chỉ là thanh niên ngây ngô mười lăm tuổi.
Buổi sáng hôm nay hắn vẫn cảm thấy mình sẽ là Càn Nguyên, làm sao nghĩ đến cuối cùng sẽ nhận ơn mưa móc từ người khác, ý loạn tình mê ở dưới thân Càn Nguyên mà rêи ɾỉ đòi hỏi.
Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh"
Nguỵ Vô Tiện trả lời giống như đang nói mớ trong vô thức, rêи ɾỉ: "..... hả......"
Lam Vong Cơ hỏi: "Ta là ai?"
Chỉ còn cái miệng là có thể giành phần thắng: ".... Lam Trạm, ngươi là Lam Trạm, Lam Trạm tốt.... Đừng bắt ta đợi mà, ngươi rốt cuộc có thể hay không, a a a a a a a ____"
Hạ thân Lam Vong Cơ nhấn xuống, nguyên cây dương v*t hoàn toàn đi vào trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện.
Trong nháy mắt Nguỵ Vô Tiện thấy nổ tung bạch quang, trong cơ thể bị thạc vật lấp đầy, nóng đến kinh người, lại là cực kiên định căng hắn ra, gắt gao ngăn chặn dâʍ ɖị©ɧ đang không ngừng chảy ra ngoài, đầu tiên là hơi hơi rút ra, rồi thật mạnh đâm vào, hắn sợ hãi kêu lạc cả giọng, vòng tay ôm cổ Lam Vong Cơ há miệng kêu không ra tiếng.
Không có đau đớn, trời sinh Khôn Trạch phải chịu sự yêu thương của Càn Nguyên, căn bản không cần màn dạo đầu nào, tình lũ chính là thể hiện cho việc thân mình đã hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, lần đầu bị phá thân, chỉ có cảm giác trướng căng xa lạ làm Nguỵ Vô Tiện khẽ nhíu mày, ôm chặt Lam Vong Cơ, lúc mới bắt đầu luật động thì ánh mắt tan tác nức nở vài tiếng, rồi tiếng kêu đó mau chóng trở nên ngọt ngào dẻo dính, vòng eo mềm mại hết sức phối hợp vặn vẹo, tiếng nước da^ʍ mi, tiếng thân thể va đập vào nhau cùng tiếng nước khi dương v*t rút ra, lại thật sâu đâm vào khiến linh hồn nhỏ bé của hắn bay đi mất, hạ thể càng ngập tràn dữ dội hơn.
Lam Vong Cơ sớm đã chịu đựng đến cực hạn, nên ngay từ đầu không để cho Nguỵ Vô Tiện có thời gian thở dốc, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt từng đợt từng đợt đánh vào tâm trí, người mới trải qua lần đầu, Nguỵ Vô Tiện nằm trên chiếc chiếu xanh bừa bộn và dính nhớp, khoé mắt tràn ra vài giọt lệ, tóc đen tán loạn, môi đỏ thắm như máu, run run rẩy rẩy mà ẩn nhẩn rêи ɾỉ, lại bị đỉnh lộng kịch liệt đến mức liên tục kêu lên sợ hãi.
Hắn vẫn là tay chân hơi luống cuống, chỉ biết bị Lam Vong Cơ đè nặng, ngoan ngoãn dạng chân quấn lấy, dựa gần vào cự vật đang ra ra vào vào thao lộng không ngừng nghỉ của cơ thể kia.
Lam Vong Cơ không hề màu mè hoa mỹ, chỉ là không ngừng vùi đầu làm, cứ liên tục đem Nguỵ Vô Tiện thao đến cả mặt ửng hồng, lần thứ hai run rẩy đạt tới đỉnh.
Nguỵ Vô Tiện co giật xuất tinh không biết bao nhiêu lần, nước bọt không tự chủ được chảy ra nơi khoé miệng.
Như lọt vào trong màn sương mù, thần sắc hắn mê loạn, hạ thể gắt gao quấn chặt lấy dương v*t đã cương cứng hơn, lại bị hung hăng thao lộng.
Cứ như vậy không biết bao lâu, người mê mê man man dường như lại có chút thần trí, nghe tiếng nước bạch bạch da^ʍ mi đáng xấu hổ, ánh mắt chậm rãi nhìn lên trần nhà Tàng Thư Các.
"Lam... Lam Trạm..."
Hắn bị kéo lên, vòng eo mềm mại cong một cái bị Lam Vong Cơ ôm vào lòng, người nọ ngồi dậy cũng nâng hắn dậy, thân thể trì xuống, đem vật ở hạ thân nuốt càng sâu hơn, Nguỵ Vô Tiện nhăn mày lại sờ vào bụng mình, cảm giác được chỗ kia hình như hơi hơi nhô lên.
Thân thể lại không tự chủ được vặn vẹo thắt lưng theo tần suất lên xuống, dương v*t Lam Trạm chôn trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện trời sinh hơi cong về phía trước, đột nhiên ma sát thật mạnh vào điểm bị nhấn gây ra phản ứng kịch liệt hồi nãy, quả nhiên người như là nghẹn ngào một chút, miệng nhỏ tham lam cắn chặt cự vật vừa co rụt lại, thuỷ dịch trong suốt chảy dọc theo cây trụ.
".... Lam Trạm....." Nguỵ Vô Tiện lẩm bẩm kêu đi kêu lại, lắc lắc đầu giữa những lần ra vào không ngừng nghĩ, ý đồ kéo về một ít thần trí, ôm chặt Lam Vong Cơ lại kêu: "Nhị ca ca.... Lam nhị ca ca...."
Cả người vô lực, hắn định nhúc nhích một chút, ánh mắt Lam Vong Cơ trầm xuống, lại nhanh nắm eo hắn ép xuống, Nguỵ Vô Tiện khẽ rên một tiếng, cả người mềm thành một bãi nước.
Lam Vong Cơ không giống như Nguỵ Vô Tiện chỉ mới vừa nhận ra tình ý của bản thân, y sớm đã sáng tỏ, càng cho rằng muốn mà không được, phải chịu đựng đè nén cả đời, ngờ đâu mọi việc thay đổi, người vốn nên phân hoá thành Càn Nguyên lại trở thành Khôn Trạch, ở ngay trước mặt y, còn là.... bởi vì y.
Các động tác không thể kềm chế nữa và trở nên thô bạo hơn, ý thức Nguỵ Vô Tiện mới vừa gom về nay lại tiêu tan, đỉnh lộng kịch liệt như thế dù Khôn Trạch đang trong kỳ mưa móc cũng không chịu nổi, bắt đầu xin tha: "Không, đừng.... nhẹ chút, chậm một chút..... ta cầu xin ngươi..... Lam Trạm.... Lam nhị ca ca...."
Lam Vong Cơ cúi đầu hôn hôn hắn, giữ chặt hai phiến môi run rẩy, lưu luyến cọ xát, lực đưa đẩy ở hạ thân không hề giảm, đến giờ phút này chỉ chảy xuống chút mồ hôi, mặt vẫn trắng như ngọc, cực kỳ tuấn nhã không chút nào tương xứng.
Nguỵ Vô Tiện nức nở cầu xin y, Lam Vong Cơ ra sức xoa nắn cặp mông trắng tròn trịa, in lại dấu tay xanh tím, thoáng thay đổi góc độ đâm vào thật mạnh.
"Lam Trạm ___!"
Kêu lên sợ hãi, chỗ sâu nhất trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện, một khe nhỏ còn khép kín bị đâm vào, hai người đều biết nơi đó là chỗ quan trọng nhất của Khôn Trạch (chắc kiểu như 'màиɠ ŧяiиɧ'), một khối nước tràn ra từ nơi đó, tưới lên đầu dương v*t Lam Vong Cơ.
Hô hấp Lam Vong Cơ trầm xuống, thẳng tiến vào nơi đó, Nguỵ Vô Tiện ôm chặt hắn, chỗ thịt mềm kia bị va chạm thật mạnh, một chút chưa tới, lần thứ hai, lần thứ ba liên tiếp đâm vào, đến lúc Nguỵ Vô Tiện kêu không thành tiếng, há miệng thở dốc, lộ ra vẻ mặt thất thần si mê.
Hắn là lần đầu, căn bản sẽ không khống chế nơi đó, nhưng đã bị va chạm điên cuồng như thế, liền phải run run rẩy rẩy để cho Càn Nguyên mở cánh cửa.
Đồng thời lại một cú đâm sâu, người chưa trải qua lần nào rốt cuộc đã bị xâm nhập hoàn toàn, thẳng tắp xâm nhập.
"___....."
Đầu tiên là cực kỳ đau đớn do da thịt bị xé rách, sau là kɧoáı ©ảʍ khiến người điên cuồng.
Nguỵ Vô Tiện nước mắt đầy mặt, hoàn toàn không biết mình kêu cái gì, hoặc là căn bản hắn chưa hề phát ra âm thanh gì.
dương v*t của Càn Nguyên xông vào bên trong cung khang (kiểu như tử ©υиɠ) cực kỳ mẫn cảm của Khôn Trạch, liên tục chèn ép, hung hăng ma sát, hạ thân Nguỵ Vô Tiện co giật, thở dốc như muốn ngưng thở bất cứ lúc nào.
Nơi đó của hắn hết sức triền miên mυ'ŧ vào vật cứng đang ngang ngược xâm nhập, trào ra nhiều nước hơn, nuốt vào đến lút cán, gắt gao xoắn chặt, còn có thể cảm nhận được những đường gân đang nảy thình thịch bên ngoài dương v*t.
Lam Vong Cơ thở hổn hển, liên tục va chạm vài cái, rút ra gần hết, rồi đâm vào thật mạnh, thân cự vật phình ra như một cái nút chắn ngay cung khẩu, cũng đem người khoá chặt lại.
"Cái gì...."
Giật mình thở gấp, lắc đâu nguầy nguậy, Nguỵ Vô Tiện không thể nhúc nhích, yếu ớt đẩy ngực Lam Vong Cơ ra, một cỗ chất lỏng nóng hổi phun mạnh vào cơ thể hắn, bắn sâu vào bên trong cung khang mềm mại, mau chóng rót đầy không gian nhỏ hẹp đó.
Hắn lên tiếng kêu: "A a a.... Đừng, nhiều quá rồi.... Lam Trạm.... Lam Trạm ___ a!
Làn da mỏng manh sau gáy bị đâm thủng, răng nanh bén nhọn cắn sâu vào một chỗ khuất, hơi thở thuộc về Càn Nguyên rót vào Khôn Trạch, Nguỵ Vô Tiện trợn to mắt, trong nháy mắt vô hồn, xụi lơ trong lòng Lam Vong Cơ, trực tiếp kết khế.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm căng ra cung khang còn non tơ, nhỏ hẹp, căng đến tức, lại bị cây thịt bít lại kín mít không rơi ra một giọt, nhìn kỹ bụng dưới Nguỵ Vô Tiện có thể thấy hơi hơi phồng lên.
Sau cổ bị đau nhói từng chặp, hơi nóng toả ra toàn thân, trong cơ thể mệt mỏi vô cùng, lại tê dại vô cùng, kɧoáı ©ảʍ và đau đớn, sợ hãi, bối rối, đan xen vào nhau, tràn ngập trong lòng Nguỵ Vô Tiện chỉ còn lại.... một sự thật là hắn đã thuộc về Lam Vong Cơ.
Sau một lúc lâu, Lam Vong Cơ buông hàm răng ra khỏi cổ, liếʍ láp giọt máu mang chút vị thơm ngọt kia, nâng hàm dưới Nguỵ Vô Tiện lên lại hôn lấy, Nguỵ Vô Tiện thuận theo hé mở miệng cho y xâm nhập, nếm thấy chút vị máu.
Hơi thở thấm đẫm mùi đàn hương, ý thức của hắn đang dần dần biến mất.
Một bàn tay ấm áp khẽ vuốt tấm lưng trần trụi của hắn, bên trong cơ thể được rót đầy, nơi mang thai của Khôn Trạch đã thuộc về y căng cứng đến nỗi không thể chứa thêm một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nào nữa.
Hô hấp dần dần ổn định, khi Lam Vong Cơ rút ra cung khẩu nhanh chóng co vào đóng kín, đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm áp của Càn Nguyên giữ lại bên trong.
Nguỵ Vô Tiện vô thanh vô tức hôn mê luôn, thân thể nghiêng đi, chỉ còn lại cánh tay vẫn gác lên người Lam Vong Cơ, toàn thân dựa vào đôi tay mạnh mẽ kia ôm vào trong ngực.
Bởi vậy cũng không thể nghe thấy tiếng huyên náo ở bên ngoài, cánh cửa mở ra, một lát sau nghe giọng nói uể oải quen thuộc vang lên, mang theo sự giận dữ tột độ và không thể tin nổi.
"Lam Vong Cơ! Ngươi đã làm gì Nguỵ Vô Tiện __"
***
Chờ không lâu lắm, Giang Trừng đã không đủ kiên nhẫn mà dậm chân tại chỗ.
Hơn nữa các công tử thế gia đang vui cười đùa giỡn cũng dần dần phát hiện có chỗ không ổn, nói là muốn cho Lam Vong Cơ xem Xuân cung đồ để y xấu hổ một phen, rồi sẽ trở về báo cáo kết quả chiến đấu cho cả hội, thế mà đã đi hai ba canh giờ chưa về, thậm chí đã qua cả giờ chép phạt hàng ngày.
Mọi người đùn đẩy qua lại, cũng không ai có ý tốt xông đại vào bên trong Tàng Thư Các của Vân Thâm Bất Tri Xứ, xô đẩy một hồi, đẩy ra Giang Trừng căn bản không phải tới để xem náo nhiệt mà định là tới nhặt xác.
Giang Trừng bĩu môi, kỳ thật y cảm thấy Nguỵ Vô Tiện không thể có việc gì, cùng lắm thì là đánh một trận thôi, nếu đánh không lại, thì có thể chạy đi mà?
Lại nghĩ tới trước đây Lam Vong Cơ đã phân hoá thành Càn Nguyên: ".... Sẽ không thật sự bị đánh gãy chân đó chứ?"
Y tưởng tượng như vậy, đảo mắt, chỉ cảm thấy: Đáng! Ai bảo tên kia luôn không nghe lời khuyên cứ một hai phải đi trêu chọc người ta?!
Nhưng bước chân rốt cuộc lại bất giác bước nhanh hơn.
Đường đi về hướng Tàng Thư Các đều rất yên tĩnh, rốt cuộc cũng không phải là nơi có thể tuỳ tiện xông vào.
Y hơi do dự, sau đó rẽ vào một khúc quanh gặp được Lam Hi Thần đang chậm rãi đi tới.
"Giang công tử?" thấy y, trên mặt chỉ thoáng hiện một tia kinh ngạc, rồi vẫn đồ trắng bay bay, tươi cười ấm áp.
"Tới tìm Ngụy công tử phải không? Cũng tốt, ta tới tìm Vong Cơ, có thể đi chung, mời". Hơi suy tư nói: "Bọn họ hôm nay chép phạt đúng là có hơi quá giờ...."
Gật đầu đồng ý rồi tiếp tục đi nhanh, Giang Trừng trong lòng bắt đầu ẩn ẩn có dự cảm xấu, suốt đoạn đường không nói chuyện, càng đi càng cảm thấy không ổn, muốn bước nhanh hơn, lại nể mặt người Lam gia bên cạnh, Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể chạy nhanh....
Lúc đến gần Lam Hi Thần mặt ngẩn ra, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm trọng lên, dừng bước chân.
Dự cảm xấu trong lòng càng tăng lên, Giang Trừng bất chấp mọi thứ, vọt đi qua.
Lam Hi Thần nói: "Đợi chút..."
Nhưng Giang Trừng đã nghe thấy được âm thanh gì đó, rõ ràng là.... không thích hợp!
"Giang công tử, chậm đã...."
Mặc kệ Lam Hi Thần sau lưng gọi y trở lại, Giang Trừng vọt tới trước Tàng Thư Các, âm thanh lại biến mất, y hít sâu một hơi, đột nhiên mở cửa.
Hình ảnh đập vào mắt làm y khϊếp sợ đến mức không nói nổi!
Lam Hi Thần cũng đuổi theo kịp, chỉ chần chờ một lúc đã rơi vào tình thế khẩn cấp không thể phạm gia quy đi nhanh, mà cũng không kịp ngăn cản Giang Trừng, theo cửa đẩy ra đi vào, cũng thấy tình cảnh như vậy bên trong Tàng Thư Các.
Sách nằm tán loạn dưới đất, mộc án bị xô lệch, chiếu xanh nhăn nhúm.
Lam Vong Cơ đưa lưng về bọn họ, bạch y vốn luôn nghiêm chỉnh bây giờ xộc xệch, mà trong lòng rõ ràng đang ôm một người, một cánh tay trần trụi mềm mại để sau lưng y, ống tay áo không thể nào chỉ cởi đến bả vai, có thể thấy được người trong lòng rõ ràng không mặc gì cả, thân mình hơi nghiêng cho thấy là đã sớm mất đi ý thức.
Hắn có thể phán đoán sự việc nhiều hơn Giang Trừng một chút, lúc này khí vị Càn Nguyên của Lam Vong Cơ cực kỳ mạnh, như có như không giao hoà với mùi hương thơm ngọt rõ ràng là của Khôn Trạch, lại cũng không hẳn là hơi thở Khôn Trạch, mà là... Khôn Trạch đã bị kết khế.
Khí vị da^ʍ mi bên trong Tàng Thư Các còn chưa tan hết, hơi thở Càn Nguyên và Khôn Trạch nồng đậm đến mức làm cho hắn dường như cũng bị ảnh hưởng.
Thật lâu không nói nên lời, Lam Hi Thần không nghĩ tới đệ tử đứng đầu của gia chủ Giang gia lại là Khôn Trạch, hơn nữa rõ ràng mới vừa cùng Vong Cơ....
Tự nhiên giật mình sau một lúc lâu, rốt cuộc Giang Trừng phục hồi lại tinh thần hô to: "Lam Vong Cơ! Ngươi đã làm gì Nguỵ Vô Tiện ___?"
Ngay sau đó giống như phát điên lao vào, Lam Hi Thần ngăn y lại, vội đóng cửa.
Giang Trừng gấp đến đỏ mắt, cả giận nói: "Tránh ra! Nguỵ Vô Tiện hắn bị, hắn bị ___"
Lam Hi Thần kiên nhẫn nói: "Giờ phút này không nên vào, trước mắt bộ dạng.... Nguỵ công tử, chỉ sợ không nên bị nhìn thấy". Còn có Càn Nguyên mới chiếm hữu Khôn Trạch, sợ là không thể khống chế được ham muốn chiếm hữu, nếu tuỳ tiện xông vào, có thể gây ra chuyện lớn.
"Nguỵ Vô Tiện hắn đó là bị, đó là...."
"Giang công tử, ta thực xin lỗi, nhưng ngươi chờ Vong Cơ ra tới". Lam Hi Thần đứng trước cửa chống đỡ, sắc mặt cũng không tốt, khó có được nét tươi cười, vẻ mặt nặng nề, "Việc của Vong Cơ và Nguỵ công tử, Lam gia sẽ xử công bằng"
"......"
Giang Trừng hai mắt đỏ bừng, nhưng vì Lam thị song bích trước mặt lớn tuổi hơn, uy thế Càn Nguyên và năng lực cũng trên y rất xa.
Nguỵ Vô Tiện sao lại, hắn không phải nên là Càn Nguyên sao? Nếu là Càn Nguyên, thì đây là chuyện gì? Chuyện này là sao! Lam Vong Cơ đã làm gì hắn! Nguỵ Vô Tiện sao lại ___.....