Lâm Nghiêu cắn răng không nói tiếng nào, mấy tên gây sự lại bắt đầu la ó: “Lưu đầu lĩnh nói đúng! Nếu Kỳ Vân Trại thật sự có lương thực, Lâm đại đương gia cứ cho bọn ta xem một cái không được sao?”
Cả đám người xì xầm to nhỏ, không ít người bị mùi thịt nướng của quan binh dưới núi làm dao động, bắt đầu cũng có những tiếng lao nhao vang lên.
“Đúng, để bọn tôi xem thử còn có lương thực không!”
Sắc mặt Lâm Nghiêu càng trở nên khó coi.
Sở Thừa Tắc cau mày, nói tiếp: “Nếu các vị đã muốn xem thì tạm thời đợi vài khắc nữa, để ta phái người mang lương thực đến cửa trại.”
Một tên gây sự cười lạnh, bảo: “Ai biết các người có đang lừa gạt bọn ta hay không?”
Ánh mắt Sở Thừa Tắc lạnh đi.
Cũng chính lúc này, trong sơn trại có tiếng hét lớn: “Lương thực đến rồi!”
Đám cung thủ đứng dàn hàng trước cổng trại tự động dạt ra thành một lối đi.
Mười mấy thanh niên trai tráng trong Kỳ Vân Trại đẩy những chiếc xe gỗ ra ngoài cửa, trên xe đều chất đầy gạo.
Đi theo sau những chiếc xe đẩy còn có hai nữ tử.
Một người mặc váy màu đỏ thẫm, người của các sơn trại đều nhận ra đây là đại tiểu thư của Kỳ Vân Trại – một người không dễ dây vào.
Nữ tử còn lại nhìn mảnh mai hơn, dù mặc một bộ váy bằng vải bố màu xanh thì vòng eo thon thả kia cũng thu hút không biết bao ánh nhìn.
Tuy nhiên nữ tử ấy đội nón che mặt, trời lại tối nên không nhìn rõ dung nhan.
Tiếng xì xầm bàn tán bên ngoài trại càng lớn hơn, không ít người đang dỏng cổ nhìn về phía bên này.
Lưu đầu lĩnh – người lúc nãy lên tiếng – nói với giọng hoài nghi.
“Lâm đại đương gia, đừng nói là trong những bao gạo này của các ngài đều là cát nhé.”
Lâm Nghiêu thấy Tần Tranh đến thì thở phào nhẹ nhõm, biết đã thành công vận chuyển lương thực sang bằng con đường cáp treo rồi.
Hắn đi đến trước xe đẩy, xách một bao gạo lên, mở miệng bao ra, bốc một nắm gạo đưa cho mọi người xem.
“Các huynh đệ nhìn xem đây có phải là gạo không!”
“Là gạo! Thật là gạo!”
“Chúng ta còn có lương thực.
Mấy xe đầy thế này cũng đủ để ăn một thời gian nữa!”
Mấy tên cầm đầu gây sự lúc nãy cứng đờ, Lưu đầu lĩnh cũng biến sắc, nói: “Lưu mỗ suy nghĩ cho các huynh đệ ở đây, hôm nay không sợ đắc tội với Lâm đại đương gia.
Lỡ như trên xe chỉ có vài bao gạo, còn lại đều là cát thì sao?”
Những lời này khiến cho đám đông đang xôn xao trở nên yên lặng.
Cũng không phải không có khả năng này.
Lâm Nghiêu tức đến nghiến răng nhưng chỉ cười lạnh.
“Lưu đầu lĩnh muốn ta mở từng bao gạo cho mọi người xem à?”
Lưu đầu lĩnh không trả lời.
Tần Tranh đội nón che mặt, tầm mắt bị cản trở, muốn nhìn rõ Sở Thừa Tắc thì phải quay qua đổi góc nhìn khác.
Hai người vừa nhìn nhau thì nghe Lưu đầu lĩnh gây khó dễ.
Cô lên tiếng: “Các vị có thể yên tâm.
Mỗi một đội có thể được nhận được một túi gạo, mấy ngày tới các người có thể tự nấu nướng, muốn nấu cơm hay nấu cháo thì tùy, tuy nhiên bảy ngày sau mới được phát gạo tiếp.
Trong bao là gạo hay cát, các vị có thể kiểm chứng ngay tại chỗ.”
Cô đã nói đến mức này thì không ai nghi ngờ nữa.
Hơn nữa mỗi lần sơn trại sẽ phát cho họ bảy ngày ăn, chứng tỏ là còn lương thực tích trữ.
Những lời này của Tần Tranh đã làm yên lòng quân đang dao động.
Lưu đầu lĩnh sợ bị lừa nên nhìn Tần Tranh, hỏi: “Cô là ai? Lời cô nói có giá trị không?”
Sở Thừa Tắc lạnh lùng nhìn hắn, đáp: “Ý của phu nhân ta cũng chính là ý của bọn ta.”
Lâm Nghiêu thức thời nói tiếp: “Quân sư là huynh đệ của Lâm mỗ, lời nói của huynh ấy cũng có giá trị như lời của ta vậy.”
Lúc này không còn ai dị nghị gì nữa, các dội ngũ lần lượt bước lên nhận gạo, sau đó mở ra xem, phát hiện là gạo thật thì kích động gào to: “Chúng ta có lương thực rồi!”
Mấy tên cầm đầu gây sự lúc này mặt tái xanh, cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
Lương thực đã được giải quyết, đương nhiên nợ cũng phải tính.
Sở Thừa Tắc liếc chúng một cái, rút một thanh đao ra đưa cho Lâm Nghiêu.
“Trại chủ.”
Trên danh nghĩa, Lâm Nghiêu là thủ lĩnh của họ, vì thế cái uy này phải để cho hắn thể hiện.
Lâm Nghiêu nhận lấy thanh đao, bước nhanh tới trước.
Một tên gây sự muốn đánh lén hắn, bị hắn chém đứt cổ họng.
Cái tên bị Triệu Quỳ đạp ngã xuống đất thấy tình hình không ổn nên lồm cồm bò dậy muốn chạy trốn nhưng Lâm Nghiêu đã đạp một cái lên lưng hắn, thanh đao chém ngang từ phía sau cổ, một cái đầu rơi xuống lăn long lóc.
Đám đông trở nên xôn xao, nhưng không ai lên tiếng bênh vực chúng một câu.
Máu tươi văng đầy mặt Lâm Nghiêu, hắn nhìn xung quanh một vòng, quát lớn: “Kỳ Vân Trại ta gây nghiệp lớn không phải bằng con đường của Lý Tín ở Kỳ Huyện, dựa vào cướp bóc gϊếŧ chóc để đánh đến Biện Kinh.
Trong nhà các vị đều có cha mẹ già, có huynh đệ tỷ muội.
Lâm mỗ chỉ hỏi một câu: nếu cha mẹ vợ con, huynh đệ tỷ muội của các vị bị chà đạp thì các vị có đau lòng không? Lâm Nghiêu ta muốn dẫn dắt các vị xoay ngược càn khôn, tranh giành thiên hạ, bảo vệ bách tính.
Đợi lấy được thành Thanh Châu, chúng ta sẽ là quan phụ mẫu của nơi này.
Chư vị đây đều căm hận quan lại tham ô trong thiên hạ, những con chuột gặm nhấm của dân, ức hϊếp bách tính, những tên cẩu quan không chuyện ác nào không làm ấy có đáng chết không?”
Đám người lần lượt im lặng, chỉ còn tiếng lửa cháy lách tách thỉnh thoảng vang lên.
“Đáng chết!”
“Đáng lắm!”
Rất nhanh chóng, tiếng hò la phụ họa vang lên như thủy triều, lay động màn đêm.
Những người bị mấy tên gây sự xúi giục ủ rũ nhìn ra phía sau, thấy mọi người đều đồng loạt giơ cao binh khí trong tay, hô hào thật to thì mặt họ kích động đến đỏ bừng, cũng giơ cao binh khí hô hào theo.
Những tên còn lại nhìn đám đông đồng thanh hò hét, sắc mặt tái mét.
Một tên trong số đó quỳ phịch xuống trước mặt Lâm Nghiêu.
“Trại chủ, tôi bị họ xúi giục thôi, tôi cũng cảm thấy bọn cẩu quan đáng chết…”
Lâm Nghiêu lập tức đá hắn ngã lăn quay, quát lớn: “Người đâu, dùng quân côn đánh chết.”
Bị đánh bằng gậy sẽ chết rất chậm và đau đớn, kêu gọi càng thảm thiết thì tác dụng uy hϊếp càng lớn.
Những người của Kỳ Vân Trại bước lên áp giải bọn chúng xuống.
Mấy tên gây sự giãy giụa, chém người bị thương định bỏ chạy.
Triều Quỳ được Sở Thừa Tắc ra hiệu, xách cây búa đinh đến vung trái vung phải, bị cây búa của hắn quật trúng không chết cũng mất nửa cái mạng, sau đó còn bị giải lên ghế đánh, chưa được bao lâu là chúng đã thổ huyết mà chết.
Sự kiện này kết thúc ở đây, mọi người nhận lương thực xong bèn giải tán.
Lâm Nghiêu bước tới, chắp tay nói với Tần Tranh.
“May mà Trình phu nhân đến kịp thời, nếu không ta không biết phải xử lý thế nào…”
Những lời khách sáo nói được một nửa, hắn cảm thấy không khí hơi khác lạ bèn đưa mắt liếc nhìn người nào đó một cái, vội vàng thức thời bảo: “Ừm, tối nay mở tiệc mừng công, ta đi trước một bước đây.”.