Xuyên Nhanh Chi Bị Bắt Bởi Mục Tiêu Nhiệm Vụ

Chương 8: Chân mở ra cho ca ca nhìn xem

Cảm giác Vương Chiêm Khải là đang cười nhạo mình, nhưng lần đầu tiên được khen Vương Biên Ánh vẫn là rất vui vẻ, tuy rằng cảnh tượng xác thật xấu hổ, nhưng xấu hổ có thể kéo gần quan hệ của hai người cũng rất không tồi.

Gia hỏa này có thể nói là vì xoát hảo cảm, đã đạt tới nông nỗi cúc cung tận tụy.

Bất quá không thể không nói, tâm tình Vương Biên Ánh đều thả lỏng một ít, dù sao cậu là người duy nhất biết, trong lòng so với hiện tại hoảng hơn nhiều.

Cuối cùng Vương Biên Ánh nghẹn một lúc lâu, vẫn là nhịn không được hỏi: “Làm sao bây giờ a, em có phải hay không phải đi bệnh viện khám xem, nhưng em lại không muốn……”

Cậu mới mười sáu tuổi, làm sao có thể bởi vì loại sự tình này mà đi bệnh viện, cậu không thể, ít nhất không nên a!

Nhưng Vương Chiêm Khải đột nhiên nói: “Anh nhìn xem.”

Trong nháy mắt kia, Vương Biên Ánh trầm mặc, có chút không biết làm sao: “A?”

Nhìn đến Vương Chiêm Khải có vẻ rất nghiêm túc, Vương Biên Ánh lập tức sửng sốt, sau đó vội vàng lắc đầu: “Không, không cần……”

Chẳng qua cậu còn chưa nói dứt lời đã bị đẩy lùi về sau một bước, Vương Chiêm Khải đứng ở trước mặt cậu, uy áp như núi.

Vương Biên Ánh nhát gan trông mong nhìn Vương Chiêm Khải, đối với lời nói của đối phương không thể từ chối, trầm giọng nói: “Cởϊ qυầи.”

Cơ hồ có thể nói là phản xạ có điều kiện, tay cũng đã đi tới quần ven, trên mặt Vương Biên Ánh lập tức liền đỏ một mảnh: “Ca ca thật sự không cần phiền toái……”

Tựa hồ có chút không kiên nhẫn, Vương Chiêm Khải khẽ cau mày: “Nhanh lên.”

Bởi vì thói quen ngoan ngoãn của mình, mặc dù rất xấu hổ, Vương Biên Ánh cuối cùng vẫn là chậm rì rì cởϊ qυầи, đầu ngón tay không ngừng run rẩy.

Đem quần cùng qυầи ɭóŧ toàn bộ đều kéo đến đầu gối, Vương Biên Ánh ngẩng đầu, theo bản năng cắn cắn môi, giọng nói run run: “Ca ca, cởi ra, có được không, em xoay người lại được không?”

Cậu luôn cảm thấy lời nói trong tình cảnh này có gì đó không ổn, Vương Biên Ánh thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi mình, trong lòng cũng có chút hỏng mất, trong lúc nhất thời cũng không biết là để Vương Chiêm Khải xem xấu hổ, hay là bác sĩ xa lạ xem xấu hổ.

Dù sao hai cái đều rất xấu hổ, cậu cũng không biết Vương Chiêm Khải sẽ nhắc đến chuyện đó!!

“Không cần,” bỗng nhiên duỗi tay ôm lấy eo Vương Biên Ánh, đem người đặt lên quầy ở phía sau, Vương Chiêm Khải đưa ra một đề nghị rất thích hợp, “ Mở chân ra.”

A? A?! Cái gì!!

Tim đập thình thịch, Vương Biên Ánh mở to mắt, tay chống trên quầy, nhìn Vương Chiêm Khải đứng ở trước mặt cậu, chặn đường cậu đi ra ngoài……

Tâm trí cậu tràn ngập tôi đang ở đâu, tôi là ai…

Có thể bởi vì không thấy cậu phản ứng, Vương Chiêm Khải liền chủ động vươn tay, túm chặt cổ chân cậu, nhưng lại bị Vương Biên Ánh ngăn lại: “Ca ca, anh không nghĩ vị trí của chúng ta có chút kì quái sao?”

Không nghĩ tới tiểu dính bao cũng không ngây ngốc đến hoàn toàn không phát hiện ra nguy cơ, Vương Chiêm Khải nén cười, biểu tình thập phần bình tĩnh: “Nơi nào kỳ quái?”

Vẻ mặt của hắn quá mức thản nhiên, làm Vương Biên Ánh cũng có chút hoài nghi: “Không kỳ quái sao?”

“Không.”

“……”

Tuy rằng trong lòng cảm giác có điều gì không thích hợp, nhưng nếu Vương Chiêm Khải đã nói như thế, Vương Biên Ánh cũng liền tin.

Dù sao Vương Chiêm Khải cũng là anh trai của cậu, muốn quan tâm cậu cũng là một điều rất bình thường, giữa anh em với nhau có cái gì xấu hổ, đây cũng là chứng minh độ hảo a.

Khả năng Vương Chiêm Khải đơn thuần cảm thấy tư thế này tương đối tiện thôi, không có cái gì không đúng, Vương Biên Ánh vì mình hoài nghi cảm thấy xấu hổ.

Nhưng mình dang chân để Vương Chiêm Khải xem, Vương Biên Ánh vẫn là cảm thấy cả người không thích hợp, trong lòng cũng có chút cảm khái.

Bàn tay trên cổ chân lại dùng sức, đem chân cậu dang ra thành hình chữ W, Vương Biên Ánh buộc phải co rút về phía sau cho đến khi chạm lưng vào tường: “Ca ca thấy được không, chân em đau……”

Tuy rằng cậu mềm mại nhưng cũng không linh hoạt như vậy, Vương Biên Ánh cảm thấy ca ca thật sự quá đáng.

Hơn nữa động tác này quá mức hạn chế, Vương Biên Ánh căn bản không dám nhìn Vương Chiêm Khải, chỉ có thể hơi nghiêng mặt đi, vành tai đều bắt đầu đỏ bừng.

Thời tiết không tính quá lạnh, cho nên chiếc quần mỏng manh của Vương Biên Ánh trực tiếp rớt xuống, cậu cũng không biết Vương Chiêm Khải rốt cuộc đang xem cái gì, chỉ có thể nhút nhát sợ sệt hỏi: “Ca ca, thế nào rồi, có nghiêm trọng không?”

“Xác thật có chút đỏ, nhưng không phải rất nghiêm trọng.”

“Kia, vậy là tốt rồi……”

Tuy rằng không hiểu Vương Chiêm Khải xem xong rồi vì cái gì còn không buông cậu ra, Vương Biên Ánh vẫn là nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, vừa vặn nhìn thấy hậu huyệt có chút sưng đỏ nuốt, nuốt lấy đầu ngón tay của đối phương.

Con ngươi lập tức run rẩy, Vương Biên Ánh chỉ cảm thấy trong đầu ong ong một tiếng, hoàn toàn vỡ ra chỉ còn lại có trống rỗng.

Vì cái gì…… Muốn duỗi tay đi vào……

Hơn nữa không biết vì cái gì, hậu huyệt cậu cư nhiên mạc danh mềm mại, Vương Chiêm Khải chỉ là nhẹ nhàng nhấn một cái, ngón tay liền đi vào một đoạn nhỏ.

“Ca ca!” Vương Biên Ánh cuối cùng có phản ứng lại kêu sợ hãi, sắc mặt đều có chút trắng bệch, “Anh đang làm cái gì……”

Ngẩng đầu, Vương Chiêm Khải nhìn chăm chú Vương Biên Ánh sắc mặt có chút trắng bệch, một lát sau mới chậm rãi giải thích: “Trĩ ở bên trong.”

“…… Cái gì?”

Trăm triệu không nghĩ tới Vương Chiêm Khải sẽ nói ra như vậy, lại đáng chết hợp lý, Vương Biên Ánh bị kiến thức này làm cho sửng sốt ngay tại chỗ.

Có vẻ như…… Trĩ …… Xác thật là…… Lớn lên ở bên trong……

“……”

Vương Biên Ánh bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thật đi xem bác sĩ cũng khá tốt, chính là cậu hiện tại đang cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, không biết nên làm sao bây giờ, đặc biệt muốn xin giúp đỡ.

Tựa hồ thật sự nghiêm túc kiểm tra có hay không có cái gọi là bệnh trĩ, sau khi duỗi ngón tay đi vào, Vương Chiêm Khải kiểm tra mọi nơi cực kì nghiêm ngặt.

Mềm mại thịt ruột tựa hồ sớm đã thói quen thăm dò, ngậm lấy ngón tay Vương Chiêm Khải sau đó hơi hơi co rút lại, thật nhẹ nhàng, chẳng qua Vương Biên Ánh cũng không để ý đến sự kì lạ này.

Cậu đã hoàn toàn bị hóa đá, khuôn mặt và linh hồn hoàn toàn bay sang một thế giới khác.

Đó là mọt thế giới không có gì, nhưng may mắn thay, cũng không có Vương Chiêm Khải.

Chẳng qua khi ngón tay Vương Chiêm Khải ấn tới rồi nơi nào đó nhô lên, Vương Biên Ánh vẫn là không kiềm chế phát ra một tiếng thở dốc than nhẹ, như là không nghĩ tới mình sẽ phát ra âm thanh như vậy, cậu vội vàng bưng kín miệng mình, ánh mắt có chút hoảng sợ.

Chỗ kia thật giống như có ma lực đáng sợ, mỗi lần chỉ cần chạm vào, liền sẽ mang đến một khối điện lưu kɧoáı ©ảʍ, làm Vương Biên Ánh thậm chí có chút hỏng mất.

Cảm giác cậu nhỏ của mình hơi đứng lên, Vương Biên Ánh vội vàng túm chặt bả vai Vương Chiêm Khải: “Ca ca em không muốn kiểm tra nữa, rất kỳ lạ……”

Có thể là bởi vì sợ hãi kɧoáı ©ảʍ xa lạ này, thanh âm Vương Biên Ánh trong đều mang theo giọng mũi khóc nức nở , mềm mại đáng thương khiến người ta muốn khi dễ.

“Đây là phản ứng bình thường.”

“Chính là, chính là em không muốn kiểm tra nữa…… Ca ca em buồn ngủ, em muốn ngủ được không?”

“…… được.”

Cơ hồ lập tức liền nhẹ nhàng thở ra, Vương Biên Ánh sợ đối phương sẽ hối hận, vội vàng liền muốn đem thu chân lại, Vương Chiêm Khải cũng khôn ngăn cản mà theo dõi từng động tác của cậu.

Sau khi mặc quần vào,Vương Biên Ánh lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía Vương Chiêm Khải thật cẩn thận: “ ca ca ngủ ngon? Ân…… Cảm ơn anh hôm nay đã giúp em xem…… Xem bệnh.”

“Chờ một chút,” nhìn Vương Biên Ánh đáy mắt khẩn trương, Vương Chiêm Khải lại nói, “Anh mang cho em ly sữa bò.”

“Ồ được rồi, cảm ơn ca ca.”

Sau khi tra xét tư liệu, Vương Chiêm Khải mới biết được làm loại chuyện này rất cần kiên nhẫn bôi trơn, thế là liền mua đồ vật, chuẩn bị ngày hôm sau thử lại.

Tựa hồ cũng không có nhận thấy được không đúng, uống xong sữa bò, Vương Biên Ánh thực mau liền đã ngủ.

Lần này Vương Chiêm Khải trở lại, trong tay còn cầm hai cái đồ vật, một cái là gel bôi trơn, còn một cái trứng rung rất tinh xảo.

Tư liệu có nói, bôi trơn là yêu cầu trước tiên, bằng không đến lúc đó khả năng sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề.

Cảm thấy lấy kinh nghiệm lần trước, Vương Chiêm Khải cũng phi thường tán đồng những lời này, tiểu mộng tinh huyệt thật chặt, nếu một hai phải nuốt côn ŧᏂịŧ lớn của hắn, sợ sẽ phải chảy máu thành sông.

Cho nên trước tiên vẫn phải dạy dỗ mới được.

Quen cửa quen nẻo đem quần áo Vương Biên Ánh toàn bộ cởi ra, Vương Chiêm Khải cầm gel bôi trơn, nghiên cứu một chút phương pháp sử dụng sau đó liền vặn nắp.

Đem gel bôi trơn cho vào hậu huyệt, tựa hồ là cảm nhận được cảm giác lãnh lẽo, Vương Biên Ánh theo bản năng dùng chân cọ cọ dưới thân.

Cuối cùng hai chân vẫn là bị tách ra, còn bị một người đè lên, Vương Biên Ánh thử thăm dò muốn xoay người thoát ra, sau khi thất bại vẫn là thỏa hiệp.

Khả năng gel bôi trơn hiệu quả tốt hơn so với tϊиɧ ɖϊ©h͙, lần này ngón tay không đến vài phút liền đi vào, Vương Biên Ánh cũng chỉ là thấp thấp ngô một tiếng, cũng không cảm giác được đau.

Sợ cậu lạnh, Vương Chiêm Khải liền hảo tâm bám vào người cậu chiếu cố hai đầṳ ѵú nhỏ đã đứng lên, hẳn là thập phần mẫn cảm, Vương Biên Ánh hô hấp nháy mắt liền trở nên có chút dồn dập, mặt cũng bắt đầu chậm rãi nhiễm đỏ ửng.

Bởi vì hô hấp quá dồn dập, Vương Biên Ánh liền hơi hơi mở miệng, nhỏ giọng thở hổn hển, xuyên thấu qua khe hở, còn có thể nhìn thấy đầu lưỡi nhỏ ngoan ngoãn ở bên trong.

Nhìn cậu như vậy,Vương Chiêm Khải do dự một lát, lần đầu tiên hôn môi với tiểu dính bao, thực mềm, còn mang theo một mùi vị khác, hẳn là đối phương trước khi ngủ lưu lại vị kem đánh răng.

“Ngô……”

Quyền hô hấp bị tước đoạt một nửa, Vương Biên Ánh muốn đem người đè ở trên người mình rút đi, đầu lưỡi lại bị một cổ lực ngang ngược bá đạo quấn lấy, đoạt lấy quyền sở hữu hơi thở.

Bởi vì rất nhỏ thiếu oxy hơn nữa tưởng cảnh trong mơ, Vương Biên Ánh động tác giãy giụa thực mau liền mềm xuống.

Ngón tay thừa dịp gel bôi trơn không hề kỹ thuật mở rộng lên, thẳng đến khi đi vào hai ngón tay, ba ngón tay, lúc này Vương Biên Ánh mới phản ứng mạnh.

Chẳng qua sau đó nháy mắt cậu trở lên mềm nhũn, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ như ấu thú, Vương Chiêm Khải đánh bậy đánh bạ đυ.ng phải nơi mẫn cảm nhất của thân thể, thịt ruột gắt gao mυ'ŧ chặt mấy ngón tay.

Tựa hồ cảm thấy phản ứng này của cậu thập phần hảo chơi, Vương Chiêm Khải nhiều lần dùng ngón tay thẳng tắp ấn tới, trong miệng Vương Biên Ánh phát ra ô ô nha nha, tay cũng mạnh mẽ đến cầm cánh tay hắn.

“Không…… Từ bỏ……”

Tiểu côn ŧᏂịŧ hoàn toàn không có bị đυ.ng tới cũng run rẩy dựng lên, cả người Vương Biên Ánh đều bị tìиɧ ɖu͙© nhuộm đẫm ửng hồng, như là vô pháp thừa nhận loại này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đùi đều bắt đầu trở lên run rẩy.

Mà lúc này Vương Chiêm Khải lại ngoài dự đoán rút ngón tay ra, hậu huyệt mềm mại thoạt nhìn có chút hư không, lộ ra một cái động đỏ bừng.

Đem trứng rung mở ra, Vương Chiêm Khải nhìn thoáng qua, liền đem nó nhét vào hậu huyệt Vương Biên Ánh, hậu huyệt thực mau liền nuốt vào toàn bộ.

Theo sau Vương Chiêm Khải liền điều chỉnh trứng rung, nghe được Vương Biên Ánh một trận rêи ɾỉ ngắt quãng, hai chân có chút vô lực.

Thật sự mỹ vị.

Hai mắt nhắm chặt nước mắt không ngừng tuôn rơi, ngón tay mảnh khảnh gắt gao nắm chặt góc chăn, Vương Biên Ánh hiển nhiên đã sắp sướиɠ đến đạt cao trào.

Cuối cùng nhìn Vương Biên Ánh bị trứng rung làm cho bắn, một bên khóc nức nở thở dốc, một bên bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙, cả người cũng không biết là phát run bởi vì bộ dáng cao trào, chỉ cảm thấy côn ŧᏂịŧ dưới thân cũng trướng đến phát đau.

Chỉ tiếc hiện giờ không thể làm được tới bước cuối cùng, so với lúc Vương Biên Ánh ngủ mơ hoàn toàn nhấm nháp tiểu dính bao, Vương Chiêm Khải càng thích lúc đối phương hoàn toàn thanh tỉnh, trơ mắt nhìn mình là như thế nào bị thao.

Một loại suy nghĩ ác liệt.

Bất quá tuy rằng không thể hoàn toàn ăn vào trong miệng, nhưng Vương Chiêm Khải cảm thấy vì lần đầu ăn sạch Vương Biên Ánh, tốt nhất vẫn là dạy dỗ nhiều hơn.

Thời gian còn dài, không vội.