Xuyên Nhanh Chi Bị Bắt Bởi Mục Tiêu Nhiệm Vụ

Chương 7: Tiểu dính bao buồn rầu (được ca ca khích lệ)

Ngày hôm sau khi Vương Biên Ánh thức dậy, cậu chỉ cảm thấy mình ngủ sâu không muốn tỉnh dậy, căn bản không nghĩ rời giường, nhưng vì việc học, vẫn là kiên cường bò dậy.

Chẳng qua mới vừa bò dậy, Vương Biên Ánh liền cảm thấy nơi nào đó bí ẩn bị một trận đau nhức, biểu tình nháy mắt liền mông lung.

Cơn đau nhói khiến Vương Biên Ánh lâm vào trầm tư, sau đó liền mạnh mẽ bò dậy lap thẳng vào WC, có chút không dám tin tưởng cởϊ qυầи.

Vì phòng ngừa bị phát hiện người sẽ bỏ chạy, Vương Chiêm Khải đã giúp cậu mặc lại quần áo.

Nhìn vào gương vô cùng xấu hổ nhìn thoáng qua, thật là có chút đỏ, Vương Biên Ánh chớp chớp mắt không dám tin tưởng.

Đây là vì cái gì, rõ ràng ngày hôm qua còn tốt a, là bệnh trĩ trong truyền thuyết sao, không được a!!!

Ngẫm lại cậu là một thanh niên tốt, vì cái gì mà mắc loại này bệnh, vì cái gì!!

Bất quá cẩn thận ngẫm lại, hẳn là không phải, Vương Biên Ánh vẫn là đem quần mặc vào, mặt mày ủ rột.

Cùng ăn cơm bên ngoài còn có Vương Chiêm Khải, nhìn đến cậu ra một lúc cũng chưa nói gì, chờ đến khi Vương Biên Ánh ăn cơm xong mới lên tiếng: “Anh đưa em đi.”

“!!!”

Có chút kinh hỉ ngẩng đầu, Vương Biên Ánh biểu tình kinh ngạc, chúa ơi, hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao?!

Cuối cùng cậu vẫn là bị đưa tới trường học, đã có thể tiếp thu sự thay đổi của anh trai, trong lòng Vương Biên Ánh tức khắc có chút nhảy nhót, nghĩ rằng mình công lược cuối cùng cũng có hiệu quả.

Bất quá sau khi tới trường học, Vương Biên Ánh vừa định rời đi thì Vương Chiêm Khải đã kéo lại: “Về sau em vẫn gọi anh là Chiêm khải ca ca đi.”

“A? Chiêm khải ca ca.”

Tuy rằng không rõ vì sao, Vương Biên Ánh vẫn là ngoan ngoãn gọi, Vương Chiêm Khải nhìn cậu một cái thật, đáy mắt có cái gì khác lạ.

Không biết đã xảy chuyện gì Vương Biên Ánh chỉ cảm thấy giác quan thứ sáu nói cho cậu biết có chút nguy hiểm, nhưng lại

không biết rõ ràng là cái gì.

Dù sao, Vương Chiêm Khải bây giờ có vẻ đã thực sự trưởng thành, sẽ không năm lần bảy lượt nghĩ biện pháp khi dễ cậu.

Sau khi có được cuộc sống tốt đẹp, Vương Biên Ánh lại gặp phải một vấn đề mới, đó chính là cậu cảm thấy bộ phận xấu hổ nào đó của mình sưng đau, lại ngượng ngùng không giám hỏi người khác.

Cậu sợ đến bệnh viện sẽ phải trải qua một cuộc kiểm tra kinh hoàng, cho nên vẫn luôn lén lút chịu đựng.

Có thể là do thời gian, cơn đau dần dần ngừng và phảng phất bắt đầu khôi phục, không cần đến xem bác sĩ, Vương Biên Ánh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng qua về sau khả năng cậu sẽ hối hận, đi xem bác sĩ sẽ tốt hơn. :))

Có đôi khi Vương Biên Ánh cũng sẽ bỏ lỡ ánh mắt có chút ý vị sâu xa của Vương Chiêm Khải, hắn còn tưởng rằng lâu như thế tiểu dính bao sẽ phát hiện có gì đó không đúng, ai biết vẫn là vô tâm không phổi như mọi khi.

Thậm chí hắn còn chủ động hỏi đối phương: “Thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?”

Vương Biên Ánh lắc đầu không rõ nguyên nhân tại sao: “Không .”

Thật là ngu ngốc một cách đáng yêu a, Vương Chiêm Khải có chút cảm khái.

Mà Vương Biên Ánh lắc đầu xong, liền nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng lại suy xét một câu hỏi khác, tại sao Vương Chiêm Khải lại quan tâm đến thân thể của cậu, là thấy cậu có chút kì quái sao?

Chẳng lẽ là tư thế đi đường, hay là dáng ngồi, bị bại lộ việc mình khả năng bị trĩ?

Không được a!! Vậy thì quá mất mặt!!

Bởi vì chuyện này, Vương Biên Ánh cảm thấy có chút bồn chồn, cuối cùng khi trở về phòng vẫn là nhịn không được lại trộm nhìn thoáng qua, phát hiện cũng không có nghiêm trọng như cậu tưởng tượng, nhưng vẫn đỏ bừng.

Vương Biên Ánh nghĩ trăm lần cũng không ra, thoạt nhìn cũng không giống bị trĩ, nóng trong người sao……

Xem ra xác thật phải nghĩ biện pháp bôi thuốc mỡ, bằng không chỗ này vẫn luôn đỏ, vạn nhất trở nên càng nghiêm trọng thì làm sao bây giờ?

Vương Biên Ánh đang lâm vào trầm tư, thậm chí không nghe được tiếng gõ cửa, mãi đến khi cửa bị mở ra, cậu xoay người liền bắt gặp tầm mắt Vương Chiêm Khải.

“……”

“……”

Gϊếŧ tôi đi, làm tôi lập tức biến khỏi thế giới này, cầu xin đó ah ah ah!!!

Sửng sốt một chút, Vương Chiêm Khải kỳ thật muốn kiềm chế, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được phụt cười.

Sau đó hắn liền thấy mặt Vương Biên Ánh nháy mắt đỏ bừng, vết đỏ thậm chí còn trực tiếp lan vào quần áo, cậu sững sờ tại chỗ, cũng không biết làm thế nào phá vỡ cục diện xấu hổ này.

Hơn nữa còn để lộ chiếc mông căng tròn trắng bóng của chính mình

Chú ý tới tàm mắt Vương Chiêm Khải, Vương Biên Ánh vội vàng đem quần nhấc lên, cuống quít muốn giải thích mình rốt cuộc đang làm cái gì: “Em…… Em không phải biếи ŧɦái, Em chính là…… Em chính là muốn nhìn một chút…… Không, không đúng, không phải muốn nhìn một chút a a a……”

Mắt thấy càng nói càng kỳ quái, Vương Biên Ánh cuối cùng vẫn tuyệt vọng cam chịu: “Em hoài nghi mình có phải bị trĩ .”

Vốn dĩ Vương Chiêm Khải cho rằng mình đã có thể nhịn cười, nhưng khi Vương Biên Ánh giải thích xong, lại nhịn không được bật cười.

Thực buồn cười sao???

Vương Biên Ánh có chút phẫn nộ, tuy rằng nói một thiếu niên mười sáu tuổi bị trĩ xác thật có chút thái quá, nhưng là!!

Khôi hài đến nỗi như thế sao?!!

Sau đó cậu liền nghe được Vương Chiêm Khải dùng giọng mang theo ý cười, khen hắn một câu: “Thật đáng yêu a.”

???

Đây là Vương Biên Ánh lần đầu tiên bị khen, tuy rằng không biết tại sao, nhưng cậu vẫn không thể tin được, Vương Chiêm Khải cư nhiên khen cậu đáng yêu?

Chẳng lẽ là bởi vì nhìn thấy sự khôi hài của cậu cho nên cảm thấy cậu thực đáng yêu?