Ở thành phố D, Đại Vị Hi hầu như là ở nhà chơi với Đoàn Đoàn, La Hân có nói cô mấy lần, muốn cô ra ngoài chơi nhiều hơn, Đoàn Đoàn có thể tự chơi một mình, nhưng Đại Vị Hi không hề muốn ra ngoài.
Nhưng mà hôm nay lại khác với mọi ngày, Đại Vị Hi thức dậy vào sáng sớm và trang điểm nhẹ nhàng, còn đặc biệt mặc váy, nhưng mà vẫn là ở trong nhà.
Hôm nay La Hân tan làm sớm. Đầu chiều bà về rồi thì thấy Đại Vị Hi đang dạy cho Đoàn Đoàn làm bài tập.
La Hân đi qua ngồi đối diện với họ, nói: “Vị Hi, tối nay cùng mẹ ra ngoài ăn bữa cơm với dì Tiêu. nhé”
Đại Vị Hi lắc đầu, trong ánh mắt tràn ngập sự nghi ngờ.
La Hân lại tiếp tục nói: “Dì Tiêu rất thích con. Mà tuổi con bây giờ cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm bạn trai rồi. Con trai của dì ấy năm nay cũng tương tự…”
Lời phía sau La Hân không nói nữa, nhưng Đại Vị Hi hiểu ý của mẹ, nhưng mà hôm nay Tống Tinh Trần mở concert, bọn cô đã hẹn nhau hết rồi, càng huống hồ cô không hề thích con trai của dì Tiêu, thế là cô chỉ nói một câu: “Con không đi.”
“Gặp mặt một chút cũng tốt mà, con trai của dì Tiêu mẹ từng gặp qua, không tồi đâu.”
Hình như ba Đại có gọi điện đến cho La Hân bảo muốn Đại Vị Hi qua chỗ của ông, nhưng bà không muốn nên đã cãi nhau một trận. Bây giờ tâm tình không tốt, nên lời nói có phần hơi nặng, mang chút ý ra lệnh.
Đại Vị Hi có chút phiền, cô bất quá cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi, không hiểu nỗi La Hân đang gấp làm gì nữa, mở miệng từ chối: “Không muốn đi, con cũng không có ý gì với con trai của dì Tiêu.”
“Nhưng mà đã đồng ý với dì Tiêu cả rồi, hôm nay con phải ra ngoài chơi, ăn bữa cơm rồi về.”
“Không đi, hôm nay con bận rồi.” Đại Vị Hi không hiểu tại sao La Hân cứ muốn mình đi.
“Con thì có thể có việc gì chứ?” La Hân có chút tức giận, con người bà từ trước đến nay luôn cứng rắn, nhưng vài năm trở lại đây, ở trước mặt Đại Vị Hi bà đã cố gắng kiềm chế bớt rồi.
Đại Vị Hi không nói nhưng La Hân chực nhớ ra hôm nay ở công ty có mấy cô đồng nghiệp trẻ nói, Tống Tinh Trần mở concert ở thành phố D.
“Vì Tống Tinh Trần có phải không? Nó thì có gì tốt chứ, con cả ngày cứ cắm đầu vào điện thoại xem thì có thu được kết quả gì không?” La Hân không phản đối việc cô theo đuổi thần tượng, nhưng cũng không muốn con gái mình cả đời này cứ chạy theo người ta mãi.
“Anh ấy thế nào không cần mẹ phải nói đâu, theo đuổi thần tượng hay không là việc của con.” Đại Vị Hi không nhịn được có người nói Tống Tinh Trần, trước nay cô chưa từng tức giận với La Hân.
“Chuyện của con mẹ không quản được nữa phải không? Bữa cơm ngày hôm nay, con không muốn đi cũng phải đi, đừng có mong đi concert gì đó nữa.” La Hân cũng tức giận lên.
“Mẹ dựa cái gì mà quản con chứ!”
La Hân nghe câu này, não không theo kịp phản ứng của tay, vươn tay tát Đại Vị Hi một cái, nhả từng câu từng chữ một: “Dựa vào việc mẹ là mẹ của con!”
Đại Vị Hi chưa từng nghĩ mẹ sẽ đánh mình, che một bên má nhìn La Hân, trong mắt chan chứa sự thất vọng: “Thì ra mẹ cũng biết mẹ là mẹ của con sao?”
Nói xong liền đứng phắt dậy, không quay đầu lại mà chạy ra ngoài.
La Hân cảm thấy vô cùng hối hận, bà thấy việc mình làm cũng có phần hơi quá, đáng lý ra bà không nên trút giận lên người con gái mình.
La Hân không ngừng điện thoại cho Đại Vị Hi, nhưng cứ bận mãi. Bà biết tính của con mình, dù bây giờ có xin lỗi thế nào thì cô cũng nghe không. Có khi ngày mai bình tĩnh rồi thì sẽ dễ dàng tha thứ cho bà hơn.
Đại Vị Hi bước đi trên phố một cách vô định, mùa đông ở thành phố D không có tuyết, nhưng lại vô cùng lạnh. Lúc chạy ra ngoài cô mặc trên người độc một chiếc váy mùa đông.
Từng cơn gió đông thổi qua, nó giống như lưỡi dao đang cắt lấy cơ thể của một người vậy, nhưng những thứ này đều không đau bằng nỗi đau trong lòng.
Gần tám giờ, concert đã bắt đầu rồi, nhưng Tống Tinh Trần không đợi được một cuộc gọi nào của Đại Vị Hi, anh gọi qua nhưng cũng không có ai bắt.
Trợ lý hối Tống Tinh Trần nhanh đi trang điểm, anh chỉ đành bỏ điện thoại xuống đi chuẩn bị, nhờ trợ lý xem giùm điện thoại của mình có ai gọi không.
Mặt Đại Vị Hi đỏ và sưng hết cả lên, cô không muốn để Tống Tinh Trần nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hổ này của mình, một mình đi đến cửa hàng nhỏ ven sông, bọn họ đã từng hát bài hát của mình ở đó.
Lúc Tịch Triệt lái xe ngang qua ven sông thì thấy một cô gái ấy đã say và bất tỉnh, hốc mắt đỏ vẫn còn vương chút lệ. Tịch Triệt nhìn thấy khung cảnh như thế, trong lòng cảm thấy đau nhói đến tột cùng.
Anh vốn dĩ định gọi điện cho Đại Vị Hi hỏi cô là về thành phố D chưa, nhưng không gọi được, điện thoại Đại Vị Hi cứ yên lặng. Lúc sau chủ nhà hàng thấy màn hình điện thoại sáng lên, thì bắt điện thoại nói anh rằng Vị Hi uống say rồi.
Tịch Triệt qua đây trả tiền, rồi cảm ơn ông chủ một tiếng sau đó đưa Đại Vị Hi đi.
Tịch Triệt cởϊ áσ khoác ngoài mặc lên cho cô gái ấy, cô gái dựa vào mà đi. Cô cũng không náo loạn, cứ tựa đầu vào vai anh, khẽ thổn thức.
“Vị Hi, có việc gì thì nói với tớ được không? Không cần phải để nó trong lòng như thế đâu?” Tịch Triệt nhẹ nhàng nói, anh nhìn Đại Vị Hi đang muốn khóc nhưng lại giấu nước mắt, khó chịu không thể nói ra.
Cô gái ấy say đến mơ hồ, chưa được bao lâu thì đem bao nhiêu ủy khuất đều nói ra hết rồi.
“Tớ, tớ với mẹ cãi nhau rồi…”
“Bà ấy dựa vào gì lại muốn quản tớ chứ, hồi nhỏ bọn họ ai cũng không cần tớ, tớ có làm gì thì đều chỉ có một mình…”
“Lúc tớ đi học thì họ chỉ quan tâm đến mỗi bản thân họ. Căn bản không hề quan tâm đến cảm nhận của tớ, bây giờ lại không cho tớ thích người khác.”
“Tớ thích Tống Tinh Trần có gì sai sao? Lúc họ không cần tớ, phải, là Tống Tinh Trần ở bên cạnh tớ. Vậy mà bây giờ họ dựa vào cái gì mà không cho tớ thích anh ấy chứ…”
Trong xe cách đó không xa, Tống Tinh Trần nhìn chằm chằm một nam một nữ phía bên ven sông, cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.
Cả ngày hôm nay anh ở hội trường concert đều không nhìn thấy dáng vẻ của Đại Vị Hi đâu. Chờ lâu như thế, hy vọng trong phút chốc liền vụt tắt.
Lúc đầu anh nghĩ Đại Vị Hi có thể do việc gì đó mà nên không đến được, nhưng giờ anh mới biết, không phải là như vậy.
Nhìn thấy cách đó không xa người đàn ông đang cõng Đại Vị Hi trên lưng, trong lòng cảm thấy vô cùng bức bối và khó chịu. Anh không hiểu tại sao chỉ là người hâm mộ thôi lại có sức ảnh hưởng đối với anh lớn như vậy.
Tống Tinh Trần chuyển hướng, rời khỏi nơi này.
Tối nay, tuyết ở thành phố D đã rơi rồi.
Tịch Triệt đưa Đại Vị Hi vào trong xe, bật điều hòa, để cô không bị lạnh, bản thân anh thì đứng canh ngoài xe. Từ trước nay đến nay anh không hề hút thuốc, nhưng lần này lại hút một điếu rồi lại thêm điếu nữa.
Đại Vị Hi uống say, nói rất nhiều, anh ấy không thể hiểu cảm xúc của những đứa trẻ trong gia đình đơn thân, nhưng cứ nghĩ đến Vị Hi lúc còn nhỏ vậy đã luôn sống một mình, làm cái gì đều tự dựa vào bản thân, lòng anh liền nhói lên.
Vai áo anh ướt đẫm bởi nước mắt của cô gái ấy, tuyết đang rơi, nhưng anh lại không thấy lạnh.
Trước đây anh chỉ biết Vị Hi thích con trai ấm áp hay cười, nên anh luôn đóng vai thành một người như vậy, anh nghĩ rằng như thế sẽ khiến Đại Vị Hi chú ý đến anh nhiều hơn.
Nhưng giờ anh đã hiểu rồi, cô ấy chỉ thích nụ cười của Tống Tinh Trần, sự ấm áp của Tống Tinh Trần. Anh vĩnh viễn không thể so sánh được vị trí của Tống Tinh Trần trong lòng cô.
Nếu đã không thể làm cho cô thích mình, thì chỉ đành đứng sau bảo vệ tốt cho cô ấy mà thôi. Mong rằng sẽ có một ngày cô quay đầu lại và nhìn thấy anh vẫn luôn ở đây.