Editor: Diệp Hạ
Đoàn Ngọc Vũ đi đến buổi party ồn ào.
Thích Ngọc Ngọc Miêu gì chứ, mới bao lâu đâu mà đã kéo đẩy với nhỏ khác.
Rõ ràng là có bạn gái rồi, vậy mà vẫn cứ "giúp đỡ" với mình, cọ tới nỗi đùi mình phát đau.
Đoàn Ngọc Vũ thầm mắng Ân Tử Tấn vài câu, giây tiếp theo đã bị một cô gái chơi Thật hay Thách nhào vào l*иg ngực.
Đoàn Ngọc Vũ chưa bao giờ tham gia mấy hoạt động kiểu này giờ lại xuất hiện ở party, nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm trong mắt các cô gái.
Vẻ ngoài xuất chúng của cậu có sức hút khó tả đối với các cô gái ở độ tuổi này, ai cũng chọn cậu làm đối tượng chơi Thật hay Thách.
Đoàn Ngọc Vũ:......
Đột nhiên có người lao vào trong ngực.
"Được không em?"
Quả nhiên giọng của đàn chị khoa thanh nhạc rất êm tai, kêu em ơi đến là ngọt, không giống Ân Tử Tấn, lúc nào cũng chất chứa nghiêm túc và nhẫn nhịn.
Nhưng mà, được cái gì?
Đoàn Ngọc Vũ không biết nội dung của lần Thật hay Thách này là gì, nhưng cậu tuyệt đối không làm con gái người ta mất mặt.
Đoàn Ngọc Vũ gật gật đầu: "Được."
Giây tiếp theo, đàn chị cúi xuống hôn loạn xạ lên xương quai xanh và cổ của cậu.
Này... gì vậy!?
Con ngươi Đoàn Ngọc Vũ chợt co lại, vội vàng đẩy cô ra.
Cần cổ hơi đau, một dấu hôn tươi đẹp bắt mắt xuất hiện trên làn da trắng nõn.
"Đáng yêu ghê, đàn em à, một quả dâu tây thôi mà, em sợ cái gì?"
Cô cười tươi vui vẻ, các bạn học vây quanh cũng cười đùa theo, chỉ có mỗi Đoàn Ngọc Vũ thầm nuốt nước miếng, đè nén cảm giác bất an đột nhiên nảy lên trong lòng.
Đoàn Ngọc Vũ đi toilet rửa mặt.
......
Môi con gái rất mềm, cơ thể cũng mềm, còn có mùi ngọt nhẹ, ôm rất thoải mái.
Ít nhất là thoải mái hơn khi bị Ân Tử Tấn ôm nhiều.
Đoàn Ngọc Vũ ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, dấu hôn trên cổ xuất hiện hết sức đột ngột, cơ bản là không thể giấu được, mà nó cũng không hết trong chốc lát được.
Cậu bất giác nuốt nước miếng, thế mà phản ứng đầu tiên của cậu khi nhìn thấy dấu hôn này là: Nếu như bị Ân Tử Tấn nhìn thấy, mình có bị làm chết hay không?
Giống như xuất phát từ bản năng cầu sinh, có một giọng nói vang lên từ đáy lòng Đoàn Ngọc Vũ, tuyệt đối không được để Ân Tử Tấn nhìn thấy thứ này.
Đoàn Ngọc Vũ ra khỏi phòng, tay còn cầm theo chứng minh thư.
Cậu định ở tiệm net dưới lầu hết đêm nay.
Sáng mai, cho dù dấu hôn không lặn hết thì cũng mờ đi nhiều.
Hơn nữa mấy chỗ như quán net, nói là bị muỗi cắn thì cũng rất hợp lý, nếu không còn có thể kiểm tra lịch sử chi tiêu của cậu.
Tuyệt đối không phải vì cậu sợ Ân Tử Tấn gây chuyện với mình đâu.
Đoàn Ngọc Vũ xì trong lòng một tiếng. Buồn cười, Ân Tử Tấn có bạn gái rồi, có tư cách gì đi quản dấu hôn trên cổ mình?
Đoàn Ngọc Vũ nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp, lại không ngờ mình sẽ nhìn thấy Ân Tử Tấn ở cửa.
Chàng trai cao lớn nhìn thấy cậu đi ra, gương mặt tức giận hơi dịu xuống, nở một nụ cười bất đắc dĩ kèm theo chút dung túng.
"Xem như em ngoan, còn biết đi trước. Đừng tức giận, cho tôi một cơ hội giải thích."
Nhưng ngay giây tiếp theo, nụ cười lập tức cứng đờ, ánh mắt lạnh lẽo chứa cảm giác áp bức của dã thú đảo qua dấu hôn trên cần cổ Đoàn Ngọc Vũ cùng với chứng minh thư trên tay cậu.
Giọng nói của chàng trai hung ác nham hiểm vô cùng: "Đoàn Ngọc Vũ, thì ra em về trước là vì muốn đi thuê phòng, hửm?"
Đoàn Ngọc Vũ không đến khách sạn thuê phòng, cũng không ở tiệm net suốt đêm, cậu bị Ân Tử Tấn ấn mạnh vào trong xe, giây tiếp theo cửa xe đã khóa chặt.
Hiển nhiên Ân Tử Tấn đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, bàn tay nắm vô lăng nổi đầy gân xanh.
"Thắt dây an toàn vào."
"Hay em muốn làm luôn trong xe?"
Làm cái gì trong xe cơ?
Cả quãng đường không ai nói gì.
Đoàn Ngọc Vũ vò vò dây an toàn, ngẩn ngơ nghĩ, Ân Tử Tấn giận cái gì?
Một người đã có bạn gái như hắn có tư cách gì để tức giận, không nói đến chuyện cậu chỉ bị hôn một cái, dù cho cậu thật sự định đi thuê phòng với người khác thì hắn cũng có tư cách gì để xía vào đâu?
"Đi xuống."
Dòng suy nghĩ của Đoàn Ngọc Vũ bị Ân Tử Tấn ngắt ngang, chàng trai đã mở cửa xe ra, nhìn cậu với gương mặt đầy nhẫn nhịn.
Đoàn Ngọc Vũ xuống xe, bất giác nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn nói ra những lời mình đã ấp ủ từ lâu:
"Em không lên, em đã dọn đồ đi hết rồi. Khoa bọn em đã nghỉ, em định ngày mai về nhà."
"Cảm ơn đàn anh đã chăm sóc em thời gian qua."
Nho nhã lịch sự, lạnh nhạt xa cách.
Mấy câu nói đó như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, ánh mắt Ân Tử Tấn trở nên lạnh lẽo, mạnh mẽ kéo Đoàn Ngọc Vũ vào ngực, không màng đến sự giãy giụa của cậu mà ôm người vào thang máy.
"Ông đây kêu em đi lên!"
"Bây giờ còn giả vờ không quen tôi? Lúc em khóc lóc xin tôi chạm vào, lúc bắn đầy người ông đây sao không nói thế đi?"
Đoàn Ngọc Vũ bị ấn mạnh lên giường, so với cảm giác choáng váng, giờ cậu càng muốn thoát khỏi đây hơn.
Ân Tử Tấn bùng nổ rồi, không thể trêu vào.
Nhưng ngay giây tiếp theo, chàng trai cao lớn đè trên người cậu rũ mắt cười lạnh:
"Lớn rồi phải không, muốn thuê phòng với con gái?"
"Em biết làm không, muốn tôi dạy cho không?"
Tay hắn nặng nề nghiền ép dấu hôn trên cổ Đoạn Ngọc Vũ, sức lực mạnh mẽ như muốn xoá nó đi ngay, cọ xát làm làn da vừa hồng vừa nóng.
Mà một tay khác đã kéo quần áo Đoàn Ngọc Vũ xuống, xoa bóp đầu v* mấy cái thật mạnh, hai viên đậu hồng nhạt bị đối xử mạnh bạo vô cùng, chỉ chốc lát sau đã đỏ thẫm đứng thẳng.
Ngực Đoàn Ngọc Vũ vừa đau vừa tê, cảm giác chua xót lan ra toàn thân làm cả người cậu run rẩy.
Ân Tử Tấn mất khống chế quá đáng sợ, giờ Đoàn Ngọc Vũ không còn quan tâm đến việc hỏi hắn tại sao đã có bạn gái rồi còn đi quản mình, chỉ muốn làm hắn bình tĩnh lại, cậu run giọng giải thích:
"Không thuê phòng, đàn anh... em chỉ muốn đến tiệm net thôi."
"A ——!!" Giây tiếp theo, núʍ ѵú bị nhéo một cái, Đoàn Ngọc Vũ hét chói tai nghe vô cùng đáng thương, đầu nhũ trên khuôn ngực trắng nõn run rẩy, chuyển sang một màu rực rỡ.
"Mang dấu hôn và chứng minh thư vào tiệm net đúng không?"
Mỗi một chữ Ân Tử Tấn nói đều chứa sự tức giận.
"Tôi chiều em quá rồi? Dám đi chơi với đám con gái đó rồi lại nói dối tôi?"
Sức mạnh áp đảo, lần đầu tiên Đoàn Ngọc Vũ nhận ra thể lực của Ân Tử Tấn mạnh hơn mình nhiều đến vậy.
Ân Tử Tấn đè ở trên người, trừ xin tha ra thì cậu không thể làm gì cả.
Quần áo cậu bị cởi ra hết, chưa có sự cho phép mà phần đùi trong non mềm đã bị một cây gậy cứng rắn nóng bỏng chen vào, hơn nữa lần này thô bạo hơn những lần trước rất nhiều.
Qυყ đầυ dữ tợn như muốn ra oai, hung hăng cọ xát kẽ mông vài cái, cả người Đoàn Ngọc Vũ nhũn ra, hậu huyệt tê dại.
Hàng lông mi run không ngừng, Đoàn Ngọc Vũ nhận ra Ân Tử Tấn muốn làm gì, anh ta muốn thao mình, muốn đâm cái thứ thô gần bằng cổ tay đó vào cơ thể mình.
Đoàn Ngọc Vũ rất sợ, chỉ đành mềm giọng nói xin tha: "Đàn anh, anh buông em ra được không......"
"Em sai rồi, thật sự sai rồi, em không đi nữa, là do chị ấy chủ động hôn em, em thật sự không dám."
Chàng trai đang hôn người cậu loạn xạ ngẩng đầu cười lạnh: "Cô ta sấn lại, em để cho cô ta hôn."
"Tôi đè lên, đương nhiên em phải cho tôi đâm."
Ân Tử Tấn hôn khắp nơi, cả người Đoàn Ngọc Vũ đều là dấu hôn rải rác. Hắn không hề che giấu sự chiếm hữu của mình, da thịt trắng nõn bị hắn hôn đến loang lổ, đầu v* bị liếʍ rồi mυ'ŧ làm sưng tấy óng ánh nước, nhìn dâʍ ɭσạи vô cùng.
Đoàn Ngọc Vũ vừa nức nở vừa xin tha, lông mi ướt dầm dề, Ân Tử Tấn lại không lung lay chút nào, thậm chí bởi vì cậu giãy giụa quá nhiều mà mông bị ăn mấy bàn tay, đánh mạnh đến nỗi hai cánh mông rung rinh.
Thiếu niên bị đè thật sự không nhịn được nữa, bèn đá vào eo Ân Tử Tấn, sau đó giãy giụa muốn chạy.
"Lần thứ hai, Đoàn Ngọc Vũ, eo đàn ông là nơi không thể chạm vào."
Giây tiếp theo, cổ chân cậu bị bắt lấy, kéo trở về, hai chân bị ép tách ra, nhục huyệt hồng nhạt run rẩy hoàn toàn bại lộ.
Đoàn Ngọc Vũ trơ mắt nhìn Ân Tử Tấn tới gần, ánh mắt hắn chứa đựng sự hưng phấn và tức giận đang bị đè nén, tựa như dã thú đã nhẫn nại hồi lâu rốt cuộc cũng được tận hưởng con mồi của mình.
"Đoàn Ngọc Vũ, em đẩy tôi ra? Tôi lấy lòng em lâu như vậy mà giờ em lại giả vờ là không biết gì?"
"Nếu em đẩy một lần nữa, tôi sẽ không bao giờ đến gần em."
Giọng nói trầm thấp của Ân Tử Tấn như dao nhọn, mổ xẻ sự thật đầy máu mà Đoàn Ngọc Vũ luôn không muốn đối mặt ra cho cậu xem.
Ân Tử Tấn đang lấy lòng cậu, cũng không phải là cậu hoàn toàn không biết gì.
Đoàn Ngọc Vũ cắn chặt môi mình làm nó trở nên đỏ tươi, lại bị ngón tay thô ráp chà xát: "Không cho cắn."
Cậu rũ mắt không dám nhìn Ân Tử Tấn, vì thế cũng không phát hiện vẻ mặt Ân Tử Tấn không hề hung hăng như lời hắn đã nói.
Ân Tử Tấn nói rất dứt khoát, nếu đẩy nữa thì hắn sẽ không tiếp tục, nhưng không ai rõ ràng hơn chính hắn, hắn muốn hấp dẫn ánh mắt của Đoàn Ngọc Vũ, muốn hoàn toàn có được cậu.
Ân Tử Tấn chưa bao giờ nghĩ rằng, việc có được sự chú ý của một người nào đó lại khó khăn đến vậy.
"Em muốn đẩy tôi ra sao?"
Ân Tử Tấn nhìn xuống Đoàn Ngọc Vũ từ trên cao, gương mặt hờ hững chờ cậu trả lời.
Đoàn Ngọc Vũ siết mạnh khăn trải giường, gân xanh nổi lên, nhưng cuối cùng cậu vẫn buông lỏng tay, run rẩy ôm cổ Ân Tử Tấn.
"Nếu vậy, lấy bôi trơn đến đây."
"Bôi, bôi trơn gì......"
"Ở tủ đầu giường."
Đoàn Ngọc Vũ run rẩy bỏ tay xuống, chủ động đưa dầu bôi trơn cho Ân Tử Tấn, thậm chí không còn sức để suy nghĩ lý do tại sao Ân Tử Tấn lại chuẩn bị thứ này sớm như vậy.
Ân Tử Tấn bôi trơn đầy đủ, thậm chí chỉ với một ngón tay mà đã cᏂị©Ꮒ Đoàn Ngọc Vũ bắn một lần.
Nhưng khi Đoàn Ngọc Vũ bị xâm phạm thật sự, chỉ mới đút qυყ đầυ vào thôi mà hậu huyệt đã căng đau vô cùng, cảm giác như muốn rách luôn rồi.
"Đàn anh, không cần, rút ra đi được không, em thật sự không ăn nổi....."
"Em có thể, lúc quyến rũ tôi em nói thế nào?"
Ân Tử Tấn vuốt ve khóe mắt đỏ bừng của cậu, lau đi giọt lệ vừa rơi xuống.
"Chính em nói, thích gà 18, thích vừa thô vừa lớn. Bây giờ thỏa mãn em."
Chính cậu nói?
Đoàn Ngọc Vũ rùng mình một cái, cậu đã nói cái.... rất nhiều.
dương v*t hồng nhạt và dương v*t dữ tợn đầy gân xanh, nhìn thế nào cũng thấy không hợp, hơn nữa thứ đồ này thậm chí còn thô đến nỗi một bàn tay Đoàn Ngọc Vũ không cầm được hết.
Lúc này cậu lại bị ép nâng chân lên, nuốt nó vào từng chút một.
"Ngoan nào, ăn vào đi." Giọng nói của Ân Tử Tấn chứa đầy hưng phấn.
Đoàn Ngọc Vũ nức nở lắc đầu, định nói mấy lời xin tha lại bị nắm chặt eo, chàng trai trên người đẩy hông thật mạnh, bất ngờ đâm lút cán!
"A......!" Đoàn Ngọc Vũ mở to mắt, thân thể căng chặt, qua hồi lâu mới khẽ phát ra tiếng nức nở và rêи ɾỉ muộn màng.
Miệng nhỏ đau đớn nhưng cũng tê dại vô cùng, qυყ đầυ đâm chọc làm tuyến tiền liệt co rút, gân xanh trên dương v*t cọ xát mỗi tất thịt non.
Cả người Đoàn Ngọc Vũ đều rã rời, giống như hóa thành một bãi nước đường ngọt lịm, run nhè nhẹ dưới thân Ân Tử Tấn.
Bàn tay to lớn mạnh mẽ bắt lấy cặp chân dài, gác chúng lên eo mình.
Ân Tử Tấn hưng phấn đến đỏ mắt.
"Kẹp chặt eo tôi, nếu dám để nó rơi xuống, ngày mai em đừng mong xuống giường."
Âm thanh thân thể va chạm vang lên nặng nề mà dồn dập, từng tiếng "bạch bạch" sắc tình không dứt bên tai.
Hai mắt Đoàn Ngọc Vũ đờ đẫn, tràng đạo bị vật nóng bỏng cứng rắn xỏ xuyên liên tục, dương v*t quá thô tráng kéo căng miệng nhỏ, đâm chọc làm thịt non bên trong chín rục vô cùng.
Qυყ đầυ tàn nhẫn không hề thương tiếc gì, tấn công dũng mãnh làm tuyến tiền liệt sưng to, chạm vào là run rẩy.
Đoàn Ngọc Vũ không nhịn được phát ra những tiến rêи ɾỉ ngọt lịm đáng thương, điểm mẫn cảm bị đâm chọc liên tục, cậu thoải mái đến nỗi không thể nuốt nước miếng, nước miếng từ khóe miệng chảy dọc xuống dưới.
Đôi chân dài quấn chặt lấy eo Ân Tử Tấn, bị đâm đến nỗi cứng đờ, ngay cả ngón chân cũng đáng thương cuộn tròn lại, ấy thế mà vẫn không dám để nó rơi xuống.
Một trận đâm rút như bão tố cuồng phong, nhục huyệt bị làm nhục đến chín rục, huyệt khẩu bị căng ra không còn một nếp nhăn nào, vẫn còn ngậm dương v*t nhưng cũng có thể thấy nó đã bị cᏂị©Ꮒ đến sưng đỏ.
Mỗi một lần dương v*t đâm vào, thịt ruột sẽ nhiệt tình quấn tới, mυ'ŧ mát lấy lòng, cái miệng nóng hầm hập lại còn ướt dầm dề, làm người ta sướиɠ đến rên ra tiếng.
Nhưng nó ngoan ngoãn như thế, đơn giản là vì muốn ép tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra nhanh hơn thôi. Vì không muốn thỏa mãn nó, dương v*t đâm càng hung ác hơn, rất nhiều lần đâm mạnh đến nỗi làm Đoạn Ngọc Vũ than khóc thút thít, suýt nữa ngất đi.
Đoàn Ngọc Vũ ú ớ kêu rên, duỗi cái lưỡi hồng ra thở dốc, nước miếng giàn giụa, như đã hoàn toàn bị cᏂị©Ꮒ hỏng rồi.
Ân Tử Tấn lại kéo tay cậu sờ nơi giao hợp của hai người.
"Bé cưng giỏi quá, ăn hết rồi."
Gương mặt Đoàn Ngọc Vũ toàn là nước mắt, nghẹn ngào lắc đầu: "Anh nói... cắm vào... chỉ có 18..."
"Hửm?" Ân Tử Tấn bật cười: "Em tin?"
Hắn liếʍ vành tai mẫn cảm của Đoàn Ngọc Vũ, thậm chí còn vói lưỡi vào trêu đùa.
"Ông đây hận không thể nhét luôn hai cái trứng vào, 18 cái gì?"
"A......!!" Đoàn Ngọc Vũ lại bị cᏂị©Ꮒ bắn lần nữa, cả người co giật, thịt ruột run rẩy siết chặt lại, sung sướиɠ làm Ân Tử Tấn híp mắt lại.
Chàng trai rêи ɾỉ đứt quãng, chốc chốc còn có tiếng nức nở mê người, Ân Tử Tấn mê muội hôn lên đôi môi đỏ kia, không cho cậu tiếp tục quyến rũ mình nữa.
"Da^ʍ thật, em da^ʍ như thế này mà còn muốn lên giường với con gái?"
Lời nói nhục nhã đổi lấy mấy vệt cào của Đoàn Ngọc Vũ ở trên lưng, Ân Tử Tấn cười khẩy một tiếng, nắm tay cậu lại.
"Không cho cào, bé cưng, em muốn ba ngày không xuống giường được sao? Hay là năm ngày?"
——
Ngày hôm sau tất nhiên là Ân Tử Tấn dậy sớm hơn.
Người trong ngực vẫn đang ngủ say, khóe mắt còn hơi hồng hồng trông rất đáng thương, mỗi dấu hôn trên cơ thể đều tỏ rõ, Đoạn Ngọc Vũ đã thuộc về mình.
Ân Tử Tấn cười, lòng chứa đầy tình yêu và sự thỏa mãn, không nhịn được cúi xuống hôn lên tóc Đoàn Ngọc Vũ.
"Nhóc con."
Hôn một cái không đủ, lại hôn lên trán một cái, má một cái......
"Tôi ra ngoài mua bữa sáng, em ngoan nhé."
Tất nhiên người ngủ say sẽ không cho hắn câu trả lời nào.
Ân Tử Tấn xách bữa sáng trở về, vừa vào cửa, chuyện thứ nhất chính là nhìn góc phòng trống rỗng, Đoạn Ngọc Vũ đã dọn đồ đi từ hôm qua.
Nhóc con không nói tiếng nào mà đã dọn hết đồ của mình rồi, thật là ngứa mắt.
Nhưng không sao, lấy về là được, nếu không được nữa thì lại mua đồ mới cho em ấy.
Cho đến khi hắn đi vào phòng ngủ kêu Đoàn Ngọc Vũ dậy ăn sáng, nhìn thấy giường đệm rỗng tuếch.
Du͙© vọиɠ đã được thỏa mãn cũng không thể áp chế cơn giận của Ân Tử Tấn ngay lúc này.
Ra ngoài mua bữa sáng về lại phát hiện vợ mình chạy mất, dù là thằng đàn ông nào cũng không chịu nổi.
Đoàn Ngọc Vũ, tối hôm qua quá nhẹ nhàng rồi đúng không, hôm nay vẫn còn sức xuống giường, vẫn có thể chọc giận tôi?
Ân Tử Tấn lấy điện thoại ra, định gọi người về, lại nhìn thấy một tin nhắn.
"Em về nhà, đàn anh vẫn nên đưa bữa sáng cho bạn gái của anh ăn đi."
"Còn nữa, tối hôm qua, kỹ thuật quá bình thường. Hy vọng dù là nam hay nữ, sau này em sẽ gặp được người tốt hơn anh."
Tác giả có lời muốn nói:
Ân Tử Tấn: Em biết làm sao? Muốn tôi dạy em không?
Đoàn Ngọc Vũ: Có khác gì nhau đâu? Anh vờ vịt với ai?
Tại sao lại chạy thì chương sau sẽ nói.
Tuy rằng tui biết mọi người chỉ quan tâm đến chuyện bắt người về rồi làm như thế nào.
Cơ bản là không quan tâm lý do tại sao ẻm lại chạy.
_____
Chương này được đăng tải vào lúc 00:00, thông điệp của vũ trụ gửi tặng những ai hữu duyên nhìn thấy ( ˘ω˘)