Đào Thoát

Chương 2

Ngày thứ hai, Lam Tĩnh Nghi đúng giờ đến Dật Lam biệt thự.

Cô nhẹ nhàng gõ cửa, liền sau đó vang lên tiếng “Mời vào”. Nạp Lan Địch như cũ ngồi trước bàn đọc sách, nghe được tiếng bước chân bất giác ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Nạp Lan Luật, chúng ta có thể bắt đầu chưa?” Lam Tĩnh Nghi mỉm cười, dịu dàng nói.

Hôm nay cô vẫn như bình thường, mái tóc buộc sau gáy, trên người mặc một chiếc váy trắng kiểu dáng cổ điển.

Nạp Lan Địch nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh băng khiến Lam Tĩnh Nghi chột dạ. Cô cảm thấy cậu ta hôm nay có chút kì quái. Nhưng chẳng buồn thắc mắc.

Lam Tĩnh Nghi trực tiếp ngồi xuống, mở vở bài soạn. “Ngày hôm qua chúng ta nói đến đâu rồi?” Lam Tĩnh Nghi lên tiếng hỏi.

Khóe miệng Nạp Lan Địch chợt lộ ra một nụ cười lãnh khốc. Hắn vươn tay chạm vào đỉnh đầu Lam Tĩnh Nghi, cởi bỏ dây cột tóc của cô.

Mái tóc đen nhánh tung bay, xõa dài trên vai. Tiếp đó cậu nâng cằm Lam Tĩnh Nghi lên, lấy đi mắt kính của cô.

Thoạt nhìn qua trông Lam Tĩnh Nghi dường như trẻ ra vài tuổi. Gương mặt trái xoan tinh tế, làn da mịn màng, đôi môi căng mọng, thoạt nhìn nhiều lắm cũng chỉ khoảng 23,24 tuổi.

Tuy không đẹp “nghiêng nước nghiêng thành”, nhưng lại mang vẻ thánh thiện đáng yêu, rất khiến người khác dễ sinh hảo cảm.

Nạp Lan Địch khẽ cong môi. “Bây giờ nhìn thuận mắt hơn rồi”.

Lam Tĩnh Nghi chấn kinh, cô không thể tin cậu học trò này dám làm thế với mình. “Nạp Lan Luật, em, em đang làm gì đấy?”

Nạp Lan Địch chẳng buồn trả lời, thô bạo nâng cằm Lam Tĩnh Nghi lên, trực tiếp cúi người xuống, hung hăng hôn lên môi cô.

Lam Tĩnh Nghi hoàn toàn bối rối, cô cơ hồ không rõ lắm tình trạng của bản thân hiện giờ.

Thân thể cao to kia đang áp sát người cô , khiến Lam Tĩnh Nghi không cách nào có thể phản kháng.

Da đầu cô tê dại, đôi môi đang bị chà đạp kịch liệt.

Cảm giác nóng như lửa đốt lẫn đau đớn từ cánh môi truyền đến. Một lát sau , cậu ta mới buông cô ra, Lam Tĩnh Nghi không kịp nghĩ nhiều, liền vung tay một tát đánh tới.

Bàn tay mảnh khảnh của cô bị ngăn giữa không trung. Tay còn Lam Tĩnh Nghĩ lại vung lên, nhưng rất nhanh cũng bị hắn chế trụ. “Buông tôi ra, tôi là cô giáo của cậu, sao cậu có thể đối với tôi như vậy?”

“Cô giáo?” Nạp Lan Địch cười nhạo, “Cô không phải cô giáo của tôi, mà là của cậu ấy!”

Lam Tĩnh Nghi ngẩng đầu, cửa phòng tắm mở ra, một thiếu niên từ bên trong bước ra, phía trên cơi trần, hạ thân quấn một chiếc khăn tắm, mái tóc vàng ướt sũng, cùng gương mặt tuấn mĩ.

“Nạp Lan Luật?” Lam Tĩnh Nghi phút chốc đầu óc như quay cuồng, là anh em song sinh, chỉ là một người ôn nhu, một người lại băng hàn lãnh khốc.

Kẻ đang nắm tay cô không phải Nạp Lan Luật. “ Học trò Nạp, người này là ai? Em mau bảo cậu ấy buông cô ra!”

Nạp Lan Luật chậm rãi đi tới, mắt không hề kiêng dè nhìn thẳng vào Lam Tĩnh Nghi. “Đây là anh sinh đôi của tôi, Nạp Lan Địch”.

“Thì ra là như vậy, mau buông tôi ra. Tôi là cô giáo của Nạp Lan Luật. ”

Hai thiếu niên nhìn nhau cười cười. Nạp Lan Địch hỏi, “ Anh giao cô ấy cho cậu. Bây giờ anh cũng phải đi tắm cái đã ”

“Được” Nạp Lan Luật sản khoái đáp. Nạp Lan Địch đi rồi. Nạp Lan Luật vẫn đứng đó nhìn Lam Tĩnh Nghi. Cậu tuấn mỹ như thiên thần, nhưng trong mắt lại ánh lên tia quỷ dị.

“Hôm nay tôi còn có chút việc, tuần sau tôi, tôi lại đến” Lam Tĩnh Nghi nói xong, vội vàng xoay người đi. Thế nhưng vòng tay bất chợt xuất hiện từ phía sau, ngang nhiên vây khốn cô.

Lam Tĩnh Nghi kinh hô một tiếng, liền bị Nạp Lan Luật ôm lấy, hung hăng ném vào chiếc giường lớn mềm mại.

Lam Tĩnh Nghi lại tìm cách bỏ trốn. Cô vừa lòm còm bò dậy, sớm đã bị một đôi tay hữu lực đè xuống. Cô sợ hãi nhìn Nạp Lan Luật “Nạp Lan Luật… Cậu muốn làm gì?”

“Một hồi cô sẽ biết.” Nạp Lan Luật tay không ngừng mơn trớn trên mặt cô.

“Cậu biết mình đang làm gì không ? Mau buông tôi ra, tôi nhất định sẽ xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra. Cũng sẽ không mách lại với cha mẹ các cậu ”

Nạp Lan Luật cười rộ lên, “Cô à, cô thật đáng yêu. Trách sao Địch lại muốn cô như vậy ”.

Lam Tĩnh Nghi mặt đột nhiên tái đi, “Đây là chuyện xấu. Các cậu chỉ mới 16 tuổi , còn là vị thành niên. Còn ta là cô giáo của cậu, là trưởng bối, cậu phải tôn trọng tôi. Nào, mau đứng lên đi ! ”

“Trông chúng tôi giống 16 tuổi sao?” Thanh âm trầm thấp truyền đến, Nạp Lan Địch đã đi ra, mái tóc vàng lộ ra một mảng tóc đen lúc này đã ướt sũng.

Thân trên không gì che chắn lộ ra l*иg ngực săn chắc. Cậu nhìn Lam Tĩnh Nghi, điểm nụ cười tà.

Lam Tĩnh Nghi thân thể run lên, lúc này cô thực sự cảm thấy nguy hiểm đang tới gần. Bọn họ đích xác không giống chỉ mới 16 tuổi. Người rất cao, cơ thể rắn chắc.

Gương mặt lõi đời, tính tình cổ quái. So với những đứa trẻ đồng trang lứa, lại có vẻ trưởng thành chững chạc hơn.

Cô nên làm gì bây giờ, làm sao để tự cứu mình đây ?

Cô đang mãi nghĩ ngợi mà không hề để ý, hai dã thú lúc lần đang tiến đến gần mình, răng nanh lộ ra, chỉ chực chờ vồ lấy tiểu bạch thỏ trước mặt.

“Luật, đừng nghe cô ấy lời vô ích, chắc là bệnh nghề nghiệp không nhẹ, bất quá như vậy lại có chút đáng yêu, , cư nhiên dám coi khinh hai chúng ta, còn nói chúng ta là vị thành niên? ”

Nói xong, hai người đều cơi khăn tắm ra, để lộ trọn vẹn vóc người hoàn mỹ, hơn nữa giữa hai chân du͙© vọиɠ sớm đã cao cao ngẩng đầu, vận sức chờ phát động.

Hai mươi tám năm qua, Lam Tĩnh Nghi lần đầu tiên nhìn thấy nam tử lõa thể, Nàng nhắm mắt lại, thừa cơ ngồi dậy, muốn chạy đi.

“Luật, bắt lấy cô ấy” lời này vừa ra khỏi miệng, Nạp Lan Luật đã xách Lam Tĩnh Nghi như một con gà, hung hãn ném lên giường.

Cả hai thiếu niên cùng gìm chặt tay chân, khiến cô không thể cử động. Chỉ nghe mấy tiếng “Sát, sát”, Lam Tĩnh Nghi phát hiện tứ chi của mình đã bị vòng sắc trói lấy.

Cả người cô dang thành hình chữ đại, khuất phục nằm giữa giường.

“Buông tôi ra, cầu xin các cậu, các cậu không được làm vậy…”

Hai gương mặt giống nhau như đúc lại vô cùng đẹp đẽ. Vẻ đẹp khiến người khác không thể không ngước nhìn. Nhưng lúc này đây, trong đôi mắt họ chỉ ánh lên du͙© vọиɠ đầy khao khát, làm cho cô sợ đến mức toàn thân run rẩy.

“Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta sẽ đối với cô rất dịu dàng” Nạp Lan Luật dùng ngón trỏ xoa xoa môi của Lam Tĩnh Nghi , ôn nhu dụ hoặc.

“ Chúng tôi tìm tới cô, đây là vinh hạnh mà nhiều người ao ước. Cô nên tỏ ra biết điều một chút. Chúng tôi sẽ khiến cô dục tử dục tiên. Cô phải biết ngoan ngoãn phối hợp, nếu không, chắc chắn chết rất thảm.” Nạp Lan Địch lạnh lùng đe dọa.

Cậu cúi người, vuốt ve cái cổ trắng như tuyết của cô, khiến cả người Lam Tĩnh Nghi toàn thân lạnh ngắt.

“Đừng chạm vào tôi… Đây là phạm tội… Tôi sẽ tố giác các cậu…” Lam Tĩnh Nghi thở gấp liên tục.

Nạp Lan Luật mỉa mai “Có bản lĩnh cô cứ việc kiện, chúng tôi sẽ tài trợ toàn bộ phí tố tụng. Cô nghĩ xem, với thế lực của Nạp gia, liệu có phản đòn tố cáo cô tội gian da^ʍ với người vị thành niên?” Dứt lời cậu bật cười khiêu gợi.

“Các cậu… Đê tiện…”

Nạp Lan Luật nhặt lên áo gối , lại bị Nạp Lan Địch ngăn cản, “Luật, thật nhìn không ra cái miệng nhỏ nhắn của cô giáo cũng thật mê người. Không nên bịt miệng cô ấy lại. Chẳng phải ngươi cũng thích nghe tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ của cô ấy lúc được minh làm cho thoải mái hay sao ?”

Nạp Lan Luật âm nhu cười, buông áo gối ra, rồi nghiêng người nằm xuống. Hai thiếu niên cao to xích͙ ɭõa song song kẹp chặt Lam Tĩnh Nghi.

Lam Tĩnh Nghi giãy giụa , thế nhưng càng giãy dụa tay cùng chân càng bị khóa chặt, xiết lấy da thịt cô, làm lộ ra những vệt màu hồng.

Bọn họ vươn tay vén váy cô lên. Tà váy mắc ngang hông, lộ ra chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng. Cả hai thấp giọng cười, không biết ai nói câu “Qυầи ɭóŧ cũng trẻ con như vậy”, làm cả khuôn mặt Lam Tĩnh Nghi đỏ bừng.

Cô trước giờ không thường chửi mắng người khác, chỉ có thể vặn vẹo người, la hét, nói năng lộn xộn.

Lam Tĩnh Nghi thầm hận chính mình. Ngoài hai chữ “Đê tiện”, chẳng còn biết phải mắng gì nữa cả.

Thế nhưng thân thể giãy dụa của cô lại khiến kẻ khác bừng bừng du͙© vọиɠ. Hai nam căn cứng rắng chạm vào chân của Lam Tĩnh Nghi. Làn nhiệt khí nóng bừng như truyền sang da thịt cô.

Hơi thở hai thiếu niên bắt đầu dồn dập. Hai tay một tả một hữu luồn vào váy Lam Tĩnh Nghi, chậm rãi bò lên hai khỏa vυ' đẫy đà đang được bao bọc bởi áσ ɭóŧ.

“A” Lam Tĩnh Nghi tuyệt vọng kinh hô.

Hai bàn tay to cách lớp vải bắt đầu xoa bóp, động tác chậm rãi ban đầu bỗng trở nên cuồng bạo, nịt ngực cũng vì thế mà bung ra, khiến hai bầu bạch ngộc trở lên lõα ɭồ.

Lam Tĩnh Nghi cảm thấy đầu óc phút chốc tê dại. Giọng cô vì la hét mà lạc cả đi. Ngữ điệu vì động tác kịch liệt mà rời rạc không thành câu.

Nơi đó của cô chưa bao giờ bị ai chạm qua, nay lại bị hai thiếu niên tráng kiện không ngừng chà đạp. Bầu vυ' hoàn mỹ bị biến hóa thành muôn loại hình dáng. Trong lòng tuy kinh hãi, nhưng phút chốc một chút kɧoáı ©ảʍ xuất hiện khiến cô thoải mái cả người.

Lam Tĩnh Nghi căm giận cắn môi. Nội tâm kịch liệt hoảng loạn. Cô cư nhiên cảm thấy thoải mái cho dù bản thân đang bị cường bạo. Nỗi nhục nhã bao trùm khiến mắt cô nhòa lệ.

Tay Nạp Lan Luật mang theo lửa nóng suồng sã chụp lên nơi mềm mại của Lam Tĩnh Nghi, hai ngón tay nắn lấy nụ hoa , nhẹ nhàng co kéo. Đỉnh anh đào rất nhanh đã dựng đứng , tay cậu lặng lẽ theo hung y ven tiến vào đi, lửa nóng bàn tay thân mật đặt lên của cô mềm mại, sau đó cậu dùng ngón tay trỏ để thượng nụ hoa nhẹ nhàng toàn lộng, kia anh hồng nụ hoa sớm đã rất đứng lên, lúc này ở hạ thân cậu càng ngày càng cứng rắn. Nạp Lan Luật hài lòng mỉm cười, nhẹ nói “Tiểu yêu tinh”, rồi liền đổi qua nụ hoa đang cứng rắn bên kia, day dưa chà xát.

Nạp Lan Địch kéo váy Lam Tĩnh Nghi lên tận xương quai xanh, đem hai khỏa rung động như chú thỏ trắng của cô hoàn toàn lộ ra trước mắt cậu. Đôi mắt Nạp Lan Địch lóe lên tinh quang, cậu chậm rãi cúi xuống, ngậm lấy đỉnh mẫn cảm sớm đã cương lên, nhẹ nhàng mυ'ŧ cắn. Tay còn lại cường hãn xoa nắn bầu nhũ phong bên cạnh.

Lam Tĩnh Nghi thân thể xẹt qua một trận run rẩy, không tự chủ hơi rướn người dậy, đem hai bầu ngực sữa vươn sâu vào tay, vào miệng họ.

“Không, xin các cậu…” Giọng nói cô rời rạc, đứt quãng. Từng đợt kɧoáı ©ảʍ như thủy triều đánh úp vào mọi giác quan của cô. Thần trí dần trở nên mơ hồ.

Động tác của họ ban đầu vốn rất nhẹ nhàng, nhưng sự đẫy đà của Lam Tĩnh Nghi khiến người khác chỉ muốn cắn nuốt. Động tác dần trở nên cuồng bạn. Bầu vυ' trắng như tuyết từ từ hiện lên những dấu vết bị tàn sát bữa bãi.

Nạp Lan Địch buông nụ hoa Lam Tĩnh Nghi ra, hung hãn dùng răng xé rách váy cô. Lúc này trên người Lam Tĩnh Nghi chỉ còn cái qυầи ɭóŧ nho nhỏ, thân thể trắng như tuyết của cô đối lập với ga giường màu đen, tạo thành sự tương phản đầy mỹ mạo, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm quan người nhìn. Lam Tĩnh Nghi tựa như tế phẩm đầy thuần khiết, chỉ có thể mặc cho người khác tùy nghi bày bố.

Nạp Lan Luật cúi người, hai tay giữ lấy hai bầu tuyết trắng, cật lực xoa nắn. Đôi môi nóng như lửa từng chút, từng chút gặm cắn nơi bụng dưới của Lam Tĩnh Nghi.

Nạp Lan Địch đã xé rách lá chắn cuối cùng trên người cô. Nơi tư mật nhất của người con gái , giờ khác này đã hoàn toàn hiện ra trước mắt những con người xa lạ. Mà đôi đồng tử hai nam nhân lúc này như có lửa, đang hừng hừng nhìn vào nơi nữ tính của cô.

Lam Tĩnh Nghi thân thể căng thẳng, theo bản năng muốn khép hai chân lại, thế nhưng hai chân đã bị vòng sắt giam cố. Cô chỉ có thể nức nở lên tiếng. Cảm giác phẫn nộ cùng ngại ngùng đang hun chín mặt cô.

Hai xích͙ ɭõa thiếu niên đều cúi đầu nhìn vào hoa viên đang rộng mở của cô. Đôi con ngươi mở to, hàng mi dài không hề chớp động. Ánh mắt thâm trầm chợt lóe sáng, hoàn toàn đã bị dục tính làm lạc mất hồn phách.

Một người vươn tay đem đùi Lam Tĩnh Nghi tách ra, hoàn toàn đem chỗ kín của cô lộ rõ không chút che dấu, Lam Tĩnh Nghi cật lực giãy dụa, nhưng bất lực. Chiếc còng sắt chẳng mảy may dao động.

Nạp Lan Địch con ngươi đen lãnh khốc càng trở nên mờ mịt, bất giác thốt lên, “Cũng không tệ lắm,màu hồng nhạt , xem như chất lượng tốt ”

Nạp Lan Luật ừ một tiếng, vươn ngón trỏ gảy nhẹ nhàng màu cánh hoa màu hồng phấn của cô , khiến Lam Tĩnh Nghi toàn thân run rẩy.

“Không chỉ có chất lượng tốt, hơn nữa thân thể cũng rất mẫn cảm” vừa dứt câu, hai người đều thấp giọng cười rộ lên.

“Địch” Nạp Lan Luật nháy mắt, Nạp Lan Địch sớm đã hội ý, hai tay hắn dùng sức đẩy đùi Lam Tĩnh Nghi ra, làm cho nơi riêng tư càng thêm rộng mở. Nạp Lan Luật cầm lấy di động, cúi người xuống, đặt máy giữa hai chân cô bắt đầu chụp ảnh. Chụp xong nơi tư mật, cậu di dời điện thoại, chụp cận cảnh hai bầu vυ' mềm mại của cô.

“Không, tôi xin cậu…” Lam Tĩnh Nghi hốt hoảng nhìn sang. Nạp Lan Luật mỉm cười nhìn cô, ngón tay liên tục ấn vào nút chụp ảnh.

Mà Nạp Lan Địch đã đem bàn tay dò vào nơi giữa hai đùi Lam Tĩnh Nghi , ngón tay thon dài đẩy ra cánh hoa của cô , chạm vào tiểu trân châu màu hồng nhạt, nhẹ nhàng đàn gảy.

Tiếng rêи ɾỉ chợt bật ra khỏi môi Lam Tĩnh Nghi, cô thống khổ vặn vẹo thân người. Du͙© vọиɠ trong cơ thể phút chốc bị đánh thức, thiêu đốt lí trí cô. Lam Tĩnh Nghi cắn chặt môi, không cho phép bản thân khuất nhục.

Tiểu trân châu rất nhanh đã cứng rắn, cánh hoa phấn nộn cũng bắt đầu co giật. Từ trong huyệt viên non mềm tựa như thủy động, lúc này đã có chút dịch thể nhẹ nhàng chảy ra ngoài.

Tựa hồ rất hài lòng với phản ứng của cô , Nạp Lan Địch khóe miệng cong lên. Hắn giơ ngón giữa đặt ở huyệt khẩu nhẹ nhàng đút vào.

“Phía dưới của cô ấy ướt rồi” Nạp Lan Địch quay lại nói với Nạp Lan Luật. Nạp Lan Luật đang ngồi trên sô pha, tay cầm di động chụp lại cảnh bọn họ đang thân mật giao triền.

Ngón tay thon dài đã vào được phân nửa. Thật chặt. Nạp Lan Địch nhíu mày. Nơi riêng tư của cô chưa bào giờ nếm được tư vị bị dị vật xâm nhập đang mẫn cảm co rút, tựa hồ muốn đem dị vật đẩy ra.

Lam Tĩnh Nghi lắc đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Đừng, tôi xin các cậu…” Cô biết, đây là cấm địa cuối cùng trên cơ thể cô , nhưng giờ phút này, cô lại vô phương bảo vệ.

Tiếng rêи ɾỉ tinh tế vang lên. Tiểu huyệt càng khít khao càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ giác quan, khiến hai thiếu niên sớm đã bị dục hỏa thiêu đốt. Ngón trỏ càng hung hăng tiến cứ, phút chốc đã hoàn toàn biến mất nơi khe nhỏ chật hẹp.

Lam Tĩnh Nghi a một tiếng, thân thể như cong lên, cả người cô run lên, tiểu huyệt gấp rút bao chặt ngón tay ấy.

“Càng rêи ɾỉ, chỉ càng khiến đàn ông cảm thấy hưng phấn. ” Nạp Lan Luật giơ tay cầm lấy máy quay phim, tiếng nói ôn nhu hòa lẫn cùng tiếng thở đốc.

Lam Tĩnh Nghi đỏ mặt cắn môi, thế nhưng dưới thân từng đợt sóng kɧoáı ©ảʍ cứ cuồn cuộn tập kích, lần lượt phá tan thành trì lý trí cuối cùng của cô.

Nạp Lan Địch rút ngón tay ra, cấp tốc mở vòng sắt đang trói chân Lam Tĩnh Nghi . Cậu mạnh mẽ nâng hai chân cô lên, đem du͙© vọиɠ trướng căn tiến nhập vào người Lam Tĩnh Nghi.

“Đừng, đừng mà…” Lam Tĩnh Nghi bật khóc .

“Đợi một lát cô sẽ cầu xin tôi muốn cô ” Nạp Lan Địch liền động thân một cái, lập tức đã bị hoa kính của cô vây chặt , cậu chỉ đâm tới phân nửa thì đã bị ngăn trở, không cách nào tiến sâu hơn được nữa.

Nạp Lan Địch chau mày, nhìn Lam Tĩnh Nghi thống khổ vặn vẹo, lại lần nữa dùng sức, đâm thật mạnh vào hoa tâm của cô.

Lam Tĩnh Nghi đau đớn thét lên khiến chung quanh như chấn động. Bầu không khí da^ʍ mỹ phản phất mùi máu tươi bao trùm khắp mọi nơi. Hoa kính chật hẹp đang bọc lấy nam căn thô to. Nạp Lan Địch nắm chặt mông cô , bắt đầu điên cuồng luật động.

Đau đớn, Lam Tĩnh Nghi lúc này chỉ cảm thấy đau đớn muốn ngất đi. Thân thể không ngừng cho rút, bài xích sự tiến vào của Nạp Lan Địch. Thế nhưng du͙© vọиɠ cuồng đại của cậu ta vẫn ngang nhiên xuyên qua cơ thể cô, dồn dập chạy nước rút.