Thập Niên 60: Mẹ Kế Có Nông Trường

Chương 20: Để Cô Ấy Rời Khỏi Gia Đình Họ Cố.

“Bà ơi, sao cháu lại thích bà đến thế nhỉ, bà quả là một người có kiến thức. Ngoại hình và tình các của Nhị Nha đều không bằng một góc so với mẹ của con, vậy mà còn muốn gả cho bố của con, thật là nằm mơ giữa ban ngày.” Tiểu Bảo tức giận nói, gần đây cậu bé càng nói nhiều hơn.

“Tiểu Bảo, con chỉ là một đứa trẻ, nói linh tinh gì thế?” Sở Y Nhất thật sự không thể tiếp tục nhìn Tiểu Bảo mặt mày hớn hở cố gắng làm lớn chuyện. Cũng không biết là nghe được những lời nói này từ ai, cô nhịn không được nên nói vài câu nhắc nhở.

“Con không có nói linh tinh, cô ấy vốn dĩ không tốt bằng mẹ của con. Bố, Tiểu Bảo nói đúng không?”

“Được rồi, con đấy, đừng có ở đây cãi với mẹ nữa. Con không thấy mẹ con đã sốt rồi sao, ra ngoài chơi với anh Tiểu Trụ đi, để mẹ con nghỉ ngơi một lát.” Cố Hướng Đông nhìn khuôn mặt đỏ bừng bất thường của Sở Y Nhất, anh có hơi lo lắng.

“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi thật tốt, con sẽ không quấy rầy mẹ nữa, mau chóng khỏe lại nhé!” Tiểu Bảo nằm ở bên cạnh Sở Y Nhất, nói với giọng lí nhí. Cậu bé còn định tiến tới hôn cô, nhưng Sở Y Nhất đã nhanh chóng quay mặt đi.

“Cô đang bị bệnh, con không nên đến gần cô như vậy, kẻo cô lây bệnh cho con đấy.” Cô vừa nói vừa dùng tay đẩy Tiểu Bảo ra.

“Tiểu Bảo không sợ, sức khỏe của Tiểu Bảo cũng tốt giống như bố vậy.” Nói xong, cậu bé thơm má Sở Y Nhất một cái, sau đó mới bò xuống.

“Con ra ngoài thì đừng có chạy lung tung…” Đứa nhỏ này, đang định muốn nói với nó vài câu, vẫn chưa nói xong thì Tiểu Bảo đã chạy ra ngoài rồi.

“Em không cần lo lắng, lát nữa anh sẽ ra ngoài trông chừng, không sao đâu. Em uống thuốc trước đi.” Tiểu Vương đã chuẩn bị cho Cố Hướng Đông một số loại thuốc cảm giúp hạ nhiệt thường dùng. Mặc dù số thuốc này khá đắt hàng, nhưng theo như cấp bậc trước đây của Cố Hướng Đông, vẫn có thể chuẩn bị được một ít. Lần này vừa hay có dịp dùng.

Sở Y Nhất nhìn thuốc và nước mà Cố Hướng Đông đưa, cô thì thâm nói “cảm ơn”, sau đó uống nước và nuốt viên thuốc màu trắng.

“Sau khi uống thuốc hạ sốt, ước chừng một lát nữa sẽ buồn ngủ. Đúng lúc em cũng cần nghỉ ngơi thật tốt, lát nữa em tỉnh dậy thì hay sẽ bảo mẹ làm chút gì đó cho em ăn.”

“Không cần làm phiền tới mẹ cả Tôn đâu, em nghỉ ngơi một chút, tỉnh dậy rồi nói sau.” Thuốc đã có hiệu quả, đôi mắt cô cụp xuống, thiêm thϊếp chìm vào giấc ngủ.

Cố Hướng Đông nhìn Sở Y Nhất, cảm xúc trong ánh mắt anh có chút phức tạp. Cuối cùng, anh đắp chăn bông cho Sở Y Nhất rồi sải đôi chân dài bước ra ngoài.

“Mẹ, đợi sau khi Sở Y Nhất khỏe lại, bảo cô ấy dẫn Tiểu Bảo rời đi.” Nhìn bóng lưng bận rộn của mẹ cả Tôn, Cố Hướng Đông cúi đầu nói ra những gì trong lòng.

Mẹ cả Tôn có chút nghi ngờ, bà dừng việc đang làm dở lại, quay đầu hỏi: “Con nói cái gì vậy? Ý con là để hai người họ rời khỏi nhà họ Cố?”

“Con nói, mẹ đừng nghĩ tới việc lấy vợ cho con nữa. Đợi sau khi cô ấy khỏe lại, mẹ bảo cô ấy đi đi, không cần ở lại nhà của chúng ta nữa, cũng không cần làm vợ của con nữa. Con với cô ấy không có quan hệ gì hết!” Cố Hướng Đông buồn bã nói thêm lần nữa.

“Cố Hướng Đông, hiện tại cả cái xã Hòa Bình này có ai lại không biết Sở Y Nhất là vợ của con chứ. Giờ đây con lại muốn đuổi người ta đi? Con muốn con bé vứt mặt mũi ở đâu đây? Con lại lên cơn gì nữa thế, đang yên ổn sao đột ngột lại nói ra những lời này.” Không phải mẹ cả Tôn không biết ý của con trai mình, chỉ là… những cô gái đó đều là những cô gái chưa bước vào cửa. Hiện tại, Sở Y Nhất đã ở trong nhà của bọn họ, lại còn ở lâu rồi, chẳng phải cũng bình yên vô sự đó sao!

“Mẹ, mẹ đừng có lừa mình dối người nữa, làm gì mà yên ổn chứ. Người ta mới đến nhà chúng ta vẫn chưa được bao nhiêu ngày thì đã rơi xuống nước, lại phát sốt. Nếu còn giữa lại, ai biết được sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa! Có mất mặt cỡ nào cũng không tệ hơn việc mất mạng ở đây.” Không phải anh không biết mẹ của mình có tấm lòng yêu thương, tuy nhiên khi nhìn thấy dáng vẻ của Sở Y Nhất, anh có chút sợ hãi. Sợ rằng sẽ không bảo vệ được cô, sợ rằng cô sẽ lại nhận thêm sự tổn thương khác. Cố Hướng Đông không muốn bất cứ ai phải chịu tổn thương vì mình.

“Cố Hướng Đông, con hãy chú ý lời nói của mình, con là một quân nhân, tại sao tư tưởng của con còn không bằng một người phụ nữ nông dân như mẹ vậy. Chuyện lần này là ngoài ý muốn, là do Nhị Nha kia đã đẩy con bé xuống, không hề liên quan gì đến con hết!” Mẹ cả Tôn biết được điều mà Cố Hướng Đông muốn bày tỏ, bà tức giận ném hết những đồ trong tay.