Thập Niên 60: Mẹ Kế Có Nông Trường

Chương 19: Tâm Tư Của Một Số Người. (2)

Nhìn ánh mắt của Cố Hướng Đông, cổ của góa phụ Mã cảm thấy hơi lạnh. Ai mà biết được đứa con út của nhà họ Cố lại là một người tàn nhẫn như vậy.

Sở Y Nhất hơi ngạc nhiên, cô không ngờ Cố Hướng Đông lại đứng ra nói thay cô vào lúc này, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy tràn trề sức sống.

“Cháu không xứng, Nhị Nha nhà thím thì xứng chắc. Bây giờ cháu đã là vợ của Cố Hướng Đông, không cần biết thím xem thường cháu thế nào, nhưng đây đều là sự thật. Có vài người biết rõ người ta đã có vợ rồi mà vẫn cứ cố chấp bám lấy, chẳng biết là đang có ý đồ gì. Hơn nữa, nếu như cháu hiểu không sai, hiện tại Nhị Nha chắc đã là vợ của Lục Ái Quốc rồi nhỉ. Lục Ái Quốc đã bán mạng cứu lấy Nhị Nha nhà thím, còn đưa ra cách xử trí kịp thời nên mới cứu được cô ấy…” Sở Y Nhất cố ý nói không rõ ràng, những người xung quanh cũng đã định hình lại.

Đúng vậy, Lục Ái Quốc đã bế Nhị Nha lên bờ và hô hấp nhân tạo bằng miệng cho cô ấy. Chẳng phải Nhị Nha nên gả cho Lục Ái Quốc sao!

Không phải Sở Y Nhất đang bóp méo sự thật, ở thời đại này, suy nghĩ của mọi người tương đối bảo thủ. Trong tình huống như vậy, chỉ có thể kết hôn với người đã cứu mình.

Nhị Nha lắng nghe những lời thì thầm của những người xung quanh và cả ánh mắt háo sắc của Lục Ái Quốc, trong lòng cô quặn thắt. Cô không muốn gả cho cái tên khốn kiếp Lục Ái Quốc, muốn cái gì cũng không có. Cô không muốn sống những ngày tháng cơ cực. Nghĩ tới đây cô quyết định giả vờ ngất xỉu, sau đó thì xỉu thϊếp đi.

Hê, cũng thông minh đấy, nhưng tôi không để cô được như ý đâu.

“Lục Ái Quốc, vợ của cậu ngất xỉu rồi kìa, cậu còn không mau bế cô ấy xem sao?” Sở Y Nhất nhìn Lục Ái Quốc, dùng ánh mắt ra hiệu.

Sau khi nghe Sở Y Nhất nói xong, Lục Ái Quốc lập tức hiểu ý cô, “Ồ, cảm ơn chị dâu út đã nhắc nhở, để em đưa cô ấy đi.” Góa phụ Mã và hai người con gái của bà ấy chưa bao giờ tôn trọng anh, bây giờ nhân cơ hội này, không cần tốn một chút tiền nào cũng có thể lấy được Nhị Nha, Lục Ái Quốc cảm thấy được hả giận rất nhiều!

Nhị Nha, người đang giả bộ ngất xỉu, cảm thấy rất tức tối. Lục Ái Quốc vẫn chưa kịp lại gần, cô đã mở mắt ra và trừng mắt nhìn Sở Y Nhất. Sau đó, cô ôm mặt chạy đi, để lại một đám người đang cười rôm rả.

“Này, không phải ngất xỉu rồi sao? Sao lại chạy rồi?”

“Cái con bé Nhị Nha này không bao giờ chịu cúi đầu, có thể cam tâm gả cho cái tên Lục Ái Quốc sao?”

“Đúng thế, Lục Ái Quốc thật là may mắn, cứ vậy mà có được một người vợ.”

“Nhìn thấy chưa, người vợ mới lấy về của Cố Hướng Đông, mới có mấy ngày đã bị rơi xuống sông, chậc chậc…”

Sở Y Nhất thấy rõ cơ thể của Cố Hướng Đông đang căng lại, cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng của anh, cô quay đầu lại, nhìn anh với vẻ nghi ngờ.

Cố Hướng Đông lặng lẽ nhặt con cá vừa câu được, ôm nửa vai của Sở Y Nhất, “Không phải vừa mới nhiễm lạnh sao, còn chạy ra đây làm gì!”

“Còn không phải là do em sợ anh bị người ta ức hϊếp sao, một người đàn ông như anh đây chắc chắn không thể nào cãi lộn với bọn họ, còn em thì sao cũng được. Huống hồ chi chuyện này chúng ta hoàn toàn là người bị hại… hắt xì” Lời vẫn chưa nói xong, cô đã hắt xì hơi một cái.

Cố Hướng Đông nghe vậy, “Đi thôi, mau về đi. Lát nữa anh nấu canh gừng cho em, để giải lạnh.”

“Ồ, được rồi, đi thôi, đi thôi, Tiểu Bảo, Tiểu Trụ về nhà.”

Hai người bọn họ dẫn hai đứa trẻ về nhà.

“Có chuyện gì vậy? Sao lại rơi xuống sông, người làm sao rồi?” Nhóm người của mẹ cả Tôn làm việc ở những mảnh đất khác nhau, con sông xảy ra chuyện cách hơi xa, không biết đã xảy ra chuyện như vậy ở bên đó. Sau khi công việc xong xuôi, trên đường về bà ấy mới nghe người ta bàn tán, vội vã chạy về nhà. Người thì vẫn chưa vào phòng nhưng giọng đã truyền tới.

Sở Y Nhất bị rơi xuống nước, lại bị gió thổi, cộng thêm việc vừa nãy còn dùng sức cãi nhau với người khác. Lúc này đã cảm thấy hơi choáng váng, người của cô có dấu hiệu phát sốt, nằm bơ phờ trên giường đất.

“Bà ơi, bà không biết Nhị Nha và góa phụ Mã, mẹ của cô ấy, đáng ghét biết bao nhiêu đâu. Cô Nhị Nha đó ghen tị khi thấy mẹ con đẹp hơn cô ấy, nên đã đẩy ngã mẹ con xuống sông, thế mà còn nói ngược lại là do mẹ con đã đẩy cô Nhị Nha đó xuống sông. Góa phụ Mã còn mắng bố con, trách bố con không cứu cô gái Nhị Nha đó…” Tiểu Bảo blah blah, kể hết mọi chuyện với mẹ cả Tôn.

“Bà góa phụ Mã này mưu mô bất chính, dạy ra một đứa con gái cũng không tốt lành gì, đùa cái kiểu gì thế. Y Nhất à, sau này con mà ra ngoài, con cứ đứng thẳng lưng lên cho mẹ. Con chính là người vợ danh chính ngôn thuận của Cố Hướng Đông, có chuyện gì thì nhà họ Cố chúng ta sẽ che chở cho con, xem coi ai dám khua môi múa mép, toàn là ăn no rửng mỡ!” Mẹ cả Tôn khí thế hừng hực, Sở Y Nhất vừa nghe xong, trong lòng cô dâng trào một cảm giác ấm áp, chỉ muốn trực tiếp thốt lên hai tiếng mẹ ruột.