“Alipay đã nhận được chín vạn tám trăm nhân dân tệ.”
Giọng nữ máy móc phát ra từng chữ một về thông tin nhận tiền của tài khoản, Cung Hân quét mở ứng dụng ra thì thấy nhận được gần mười vạn tệ trong tài khoản.
“Không đúng, anh chuyển cho em nhiều như vậy làm gì?” Cô trừng lớn hai mắt nhìn vị “Kim chủ” kia.
Cô đã quen với việc tính tiền hai mà trả một, không nghĩ rằng anh sẽ trực tiếp trả tiền thuê nhà một năm kèm thêm hai tháng tiền đặt cọc.
“Thế này tiện hơn, anh không cần phải chuyển khoản hàng tháng.” Thực ra Tiêu Tông muốn trả hết tiền thuê trong ba năm một lúc nhưng lại không có nhiều tiền trong tài khoản trong nước, đành phải đợi tiền ở Canada chuyển về từ từ.
Uông Sán thu dọn văn kiện trên mặt bàn, đứng thẳng người, trên mặt vẫn mang theo nụ cười tươi rói, đưa tay phải về phía Tiêu Tông: “Hợp đồng cũng đã được ký kết rồi, vậy tôi sẽ giới thiệu bản thân lần nữa nhé, Uông Sán, tam điểm thủy vương, tam điểm thủy sơn*, là người thuê căn 3301, hàng xóm đối diện nhà anh.”
*Tên của Uông Sán viết là 汪汕.
Chữ Vương(王) thêm ba dấu chấm thủy sẽ thành chữ Uông (汪).
Chữ Sơn (山) thêm ba dấu chấm thủy sẽ thành chữ Sán (汕).
Tiêu Tông cũng đưa tay phải ra bắt tay Uông Sán: “Xin chào, Tiêu Tông.”
“Luật sư Uông, người bạn này của tôi vừa từ nước ngoài trở về, hiện đang sống một mình đành phiền anh chăm sóc anh ấy một chút!” Phương Tuấn Dương chộp lấy bàn tay hai người quơ quơ, danh tính từ môi giới phòng ốc chuyển sang mẹ già nhọc lòng.
Cung Hân há hốc kinh ngạc nhìn Uông Sán nắm chặt tay Tiêu Tông.
Mặc dù mấy người đàn ông đã sớm buông nhau ra, nhưng khi thấy Uông Sán vẫn đang nheo mắt nhìn Tiêu Tông cũng đang thu dọn đồ đạc thì Cung Hân lại há hốc lần nữa.
“Cái kia, anh Tiêu, trưa nay tôi có đặt chỗ ở một nhà hàng hay là cùng nhau ăn đi.”
Lời vừa dứt, Cung Hân lập tức trợn to mắt nhìn Uông Sán, “Uông Uông, anh lại đây một chút, em có chút chuyện muốn nói với anh.”
Nhìn cô làm mặt quỷ với hắn, Uông Sán mỉm cười, mặt khác ra hiệu cho hai người kia rồi đi theo cô vào bếp.
Kéo cánh cửa trượt lên để chắn tầm mắt ở phòng khách, cô quay lại nhìn người đàn ông đang cởi cúc áo trước mặt mình.
“Có chuyện gì vậy? Em muốn nói gì?” Uông Sán luồn tay vào tóc mái rồi kéo nó ra sau, nới lỏng chiếc cà vạt màu tím phía dưới yết hầu.
Anh nhìn vẻ mặt ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi của cô, cũng không nói gì, cả hai chỉ biết đứng trơ tại đó.
Cô xoa eo dạo bước, sắp xếp ngôn ngữ tìm cách mở miệng.
Khi bật điều hòa ở phòng khách không cảm thấy gì quá lớn, nhưng vừa bước vào bếp đã cảm nhận được luồng không khí nóng ẩm từ phương Nam ập đến.
Chẳng mấy chốc, những giọt mồ hôi trên trán cô chảy xuống, thấm ướt sợi tóc bên tai.
Cô không hề để ý rằng người đàn ông lại nới lỏng cà vạt, che đi yết hầu đang chuyển động.
“Muốn nói gì thì nói đi, giữa chúng ta còn gì không thể nói?”
Một mảng bóng đen xám bao phủ sau lưng cô, khẽ quay đầu lại để nhìn đường vai của bộ vest có mùi thơm gỗ.
“Đưa anh một sợi dây thun.”
Hơi thở của người đàn ông mang theo chút nóng bỏng phả vào sau tai cô.
Cung Hân cũng không nghĩ rằng khoảng cách này có gì sai, cô tháo sợi dây thun màu đen trên cổ tay rồi đưa cho anh ta.
Lùi lại một bước, Uông Sán cắn lấy sợi dây thun, túm lấy mái tóc dài buông xõa trên vai cô cột thành một bó trên đỉnh đầu, khéo léo buộc thành tóc đuôi ngựa, sau đó lại giúp cô sắp xếp phần tóc gãy sau vành tai.
Người đàn ông lùi lại ngồi bên cạnh mặt bàn bằng đá cẩm thạch.
Lại một lần nữa trở lại khoảng cách an toàn không quá xa.
“Uông Uông anh... Có phải anh...”
Như thể cuối cùng quyết định được điều gì đó, cô khoanh tay quay lại, nghiến răng hỏi.
“Có phải anh thích Tiêu Tông hay không?”
*
Khi Cung Hân đến nhà Cung Lục Sinh, chỉ cần đi cầu thang tại chỉ cách có một tầng, việc đi thang máy từ dưới lên thật lãng phí công sức.
Cô ôm một đống đồ nhỏ trong ngực, còn em bé được quấn trong chiếc chăn bông đang ngủ say với những ngôi sao vàng trên nền trắng.
Cô đẩy cánh cửa ra, nhấc chân lên đi lên cầu thang đầu tiên.
“Tôi nói, tôi thích đàn ông!!!”
...Chà...
Mặc dù cô cảm thấy hóng chuyện phiếm như thế này không hay ho gì, nhưng rốt cuộc vẫn là không kìm được lòng hiếu kỳ của mình, nghiêng người về phía tay vịn cầu thang, nhìn xuống lầu.
Nhìn qua đúng là người quen, là Uông tiên sinh chuyển đến sống ở căn 3301 nửa năm trước.
Cô không bao giờ nghĩ rằng anh ta lại có giới tính này.
Nhưng không sao cả, cô giơ tay ủng hộ mọi người dũng cảm thể hiện giới tính của mình, ngược với vẻ rộng rãi ngày thường, cô lại hơi giật mình trước vẻ giận dữ đang bao trùm lên người đàn ông ấy.
“Thật buồn cười, vì cái gì cũng phải là con sinh?”
“Lão ta nhiều con trai như vậy không ai có thể sinh cháu cho lão à?”
“Chết tiệt, lão ta có thể có bao nhiêu tiền? Mà làm cho bà vội vàng xông lên thế này?!”
“Đúng, con thích đàn ông, con có một người đàn ông mà con yêu rất nhiều, bà đời này cũng đừng nghĩ có thể bảo tôi kết hôn sinh con!!!”
Uông Sán bị người phụ nữ ở đầu dây bên kia làm tức giận đến mức lửa che cả mắt, hoàn toàn quên mất mình vẫn đang ở chốn công cộng, những gì nên và không nên nói đều phóng hết ra bên ngoài.
Sau khi dập điện thoại một cách tức giận, anh ta mới hung hăng đập mạnh vào tay vịn cầu thang.
“Đoong—”
Thân điện thoại va vào tay vịn kim loại, âm thanh chói tai truyền lên dọc theo đường ống rỗng, quanh quẩn vang vọng trong cầu thang.
“Hu... Oa a...” tiểu Bạch Vũ đang có những giấc mơ ngọt ngào lại bị quấy rầy bởi tiếng ồn khó chịu, vươn đôi bàn tay nhỏ bé đầy thịt của mình ra khỏi chăn bông, nhăn mặt khuôn mặt nhỏ không vui nói mê một tiếng.
Lúc Uông Sán ngước mắt lên, anh ta nhìn thấy người phụ nữ ăn mặc như một con gấu trắng lớn, trên tay đang ôm một con gấu trắng nhỏ.
Con gấu trắng lớn này còn không hề thấy xấu hổ khi bị phát hiện đang nghe trộm ở góc tường.
Này, tất cả các tầng trên dưới đều là nhà cô, ngoài ra cô cũng là người vô tình “bị bắt nghe góc tường”.
“Tôi không cẩn thận nghe được, xin lỗi, xin lỗi nha.” Cô cũng rất hào phóng, một bên nhẹ nhàng trấn án tiểu gia hoả trong lòng ngực, một bên có thành ý mà xin lỗi.
“Uông tiên sinh, không có mấy người dũng cảm bộc giới tính thật như anh.”
“Cố lên nha, tôi sẽ ủng hộ anh.”
Nói xong, cô cũng thả một tay ra, nắm chặt tay làm thế cổ vũ, sau đó không chờ hắn đáp lại, xoay người bước lên lầu.
Sau đó lại có một đoạn thời gian gặp lại Uông Sán, cô luôn có biểu tình rằng “Uông tiên sinh, anh hãy cố theo đuổi tình yêu đích thực.”
Sau đó, anh ta cứ thế đã trở thành “chị em” với cô.
Đi dạo phố, chăm sóc da, làm tóc, ăn nhậu, chơi bời cô đều có thể gọi bất cứ lúc nào, chỉ cần không phải đi công tác là có thể đi cùng cô đi khắp nơi, hai vị “ tiểu tỷ muội” cảm tình rất tốt, Bạch Vũ cũng rất thích Uông thúc thúc này.
“Có phải anh thích Tiêu Tông hay không?”
Không ngạc nhiên khi cô lại hỏi câu này, họ thường ngồi trong Starbucks, sột soạt thảo luận khi nhìn những người đàn ông đi ngang qua cửa kính.
“Ồ, cái này lớn lên sẽ trông rất đẹp trai.”
“Tôi thực sự không thể hiểu nổi phong cách quần áo của giới trẻ bây giờ.”
“Anh xem anh xem anh chàng đằng đó kìa, wow...”
“Uông Uông, anh rốt cuộc thích mẫu người nào? Để em giúp anh một chút!”
Đó thường là suy nghĩ của cô, Uông Sán cũng phụ hoạ thêm vài câu thảo luận.
“Được rồi, anh cảm thấy trông anh còn đẹp hơn.”
“Đúng, em cũng không hiểu, đây là phối hợp kiểu gi chứ?”
“Ừm Ừm.” Anh ta hơi hơi cúi đầu xuống, nhìn vào đũng quần của mình.
“Giống như... thích, vẫn là tùy thuộc vào cảm giác đi.”
Cho nên thật không trách khi cô có ý tưởng này.
Cô đang suy nghĩ, có phải cảm giác của anh ta đến rồi hay không?