Quan Hệ Thuê Mướn: Bà Lâm, Xin Giơ Cao Đánh Khẽ

Chương 70: Chim chết vì mồi, người chết vì tiền

“Tổng giám đốc Lâm đừng hiểu lầm, em chỉ muốn nói mấy ngày nữa em phải tới Thành phố Thanh Hải tham gia khoá huấn luyện kín tám tháng do công ty tổ chức. Nếu anh muốn ly hôn thì giải quyết luôn trong mấy ngày tới đi, nếu không chỉ có thể chờ tám tháng sau rồi tính tiếp thôi.”

“Không được đi.”

Lục Thi Nguyệt kỳ lạ nhìn anh: “Tổng giám đốc Lâm, anh hơi quá rồi đấy, ban đầu chúng ta đã nói rõ ràng không xen vào chuyện công việc của nhau.”

“Đến Thành phố Thanh Hải huấn luyện chỉ là cái cớ thôi, sớm chiều ở chung với người đàn ông đó mới là thật đúng không? Lục Thi Nguyệt, em tưởng tôi chết rồi đấy à?”

Lục Thi Nguyệt lạnh lùng nhìn anh: “Tổng giám đốc Lâm, em yêu tiền chứ không tệ như anh nghĩ, mong anh hãy nói lời tử tế một chút.”

“Lục Thi Nguyệt, em chỉ là một người phụ nữ vì tiền mà bán thân thôi, cớ sao phải đặt mình thanh cao như vậy.”

Mặt Lục Thi Nguyệt tái mét.

“Nếu tổng giám đốc Lâm đã biết em là gái điếm rồi thì sao còn phải tức giận? Nếu anh không còn việc gì nữa thì em lên tắm đây, toàn thân bụi bẩn khó chịu lắm.” Nói xong Lục Thi Nguyệt quay người, kiên quyết lên lầu.

Lâm Khánh Quyền đứng dưới sững sờ nhìn cô, vẻ bực bội thoáng qua trong mắt.

Rõ ràng trước đây hai người rất hợp nhau, không biết từ khi nào mà mối quan hệ giữa hai người bắt đầu trở nên cứng nhắc như bây giờ.

Sau khi vào phòng, Lục Thi Nguyệt dựa vào cửa, tay chân bủn rủn, khó có thể chống đỡ thân thể đang mang thai này.

Lục Thi Nguyệt dựa vào cửa chừng năm phút mới cầm quần áo đi vào phòng tắm, sau khi tắm nước nóng xong, cô cũng thoải mái hơn rất nhiều, phiền muộn trong lòng cũng từ từ biến mất.

Cô đưa tay vuốt ve bụng mình, âu yếm nói: “Con yêu đừng sợ, dù ba con không cần chúng ta thì mẹ vẫn sẽ nuôi con lớn, để con trở thành hoàng tử nhỏ người gặp người yêu hoặc là công chúa nhỏ chu đáo, mẹ sẽ không để con chịu uất ức đâu.”

Cửa phòng tắm liên tiếp bị gõ ba lần, giọng nói hơi cứng rắn lạnh lùng của Lâm Khánh Quyền vọng lại từ ngoài cửa: “Tắm xong chưa?”

Lục Thi Nguyệt ổn định lại cảm xúc, mở cửa tươi cười hỏi: “Tổng giám đốc Lâm muốn đi vệ sinh à?”

Lâm Khánh Quyền chỉ nhìn cô: “Không giận nữa à?”

Nụ cười của Lục Thi Nguyệt càng thêm rạng rỡ: “Lúc nãy em có giận à?”

Lâm Khánh Quyền đưa tay lên, rất trẻ con mà nhéo mạnh vào má cô, Lục Thi Nguyệt không kìm được kêu lên vì đau.

Lục Thi Nguyệt ôm nơi bị nhéo, thầm nghĩ chắc chắn mặt cô đã tím rồi, chắc chắn kiếp trước anh là một con chó biết cắn người.

“Tổng giám đốc Lâm, anh tuổi tuất đúng không?” Lục Thi Nguyệt hung dữ lườm anh.

“Nếu tôi là chó thì người đầu tiên bị cắn chết sẽ là em.”

“Tổng giám đốc Lâm, một ngày vợ chồng, trăm năm ân nghĩa, đừng nói tàn nhẫn vậy mà.”

Lâm Khánh Quyền chỉ lườm cô.

Lục Thi Nguyệt đi tới, từ phía sau ôm lấy eo anh: “Tổng giám đốc Lâm, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?”

Lâm Khánh Quyền nói: “Chỉ cần em ngoan thì đương nhiên tôi sẽ không cãi nhau với em.”

Lục Thi Nguyệt trợn mắt, giả vờ ngoan ngoãn: “Tổng giám đốc Lâm là kim chủ của em, em chỉ ước dành hết lời nói ngon ngọt cho anh, nào dám chọc giận anh chứ!”

Tâm trạng Lâm Khánh Quyền tốt lên ngay lập tức, anh nói: “Em bỏ công việc hiện tại đi. Tôi sẽ sắp xếp cho em công việc khác, tiền lương và phúc lợi khẳng định tốt hơn công việc bây giờ của em.”

Lời này thì cô tin.

Lục Thi Nguyệt ngượng ngùng: “Tổng giám đốc Lâm, trên hợp đồng giấy trắng mực đen đã viết rõ ràng, hai bên không được can thiệp vào đời sống riêng tư và công việc của nhau. Tổng giám đốc Lâm không thể cho quan phóng hoả mà không cho dân thắp đèn chứ?”

Lâm Khánh Quyền nhìn chằm chằm khiến Lục Thi Nguyệt hơi chột dạ.

“Từ Thần Chinh đã cho em lợi lộc gì hay là em có chuyện gì giấu tôi?”

“Tổng giám đốc Lâm nghĩ nhiều rồi, em không từ chức chỉ đơn giản vì em thích công việc này thôi, hơn nữa lúc đầu em cũng đã nhờ anh ấy để ý tìm việc giúp, bây giờ lại nói từ chức thì em áy náy với anh ấy lắm.” Lục Thi Nguyệt hiếm khi giải thích như vậy.

Lâm Khánh Quyền kéo tay cô ngồi lên sofa, nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.

“Nói đi, Từ Thần Chinh đã cho em cái giá nào?”

Lục Thi Nguyệt sững sờ một lúc mới hiểu ý anh.

Người cô run lên nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Dù thế nào Thần Chinh cũng là con ông cháu cha chính tông, tuy nhà họ Từ không bằng nhà họ Lâm, nhưng cái giá cũng sẽ không quá thấp, cộng thêm anh ấy hơi thích em nên có khi còn hào phóng với tổng giám đốc Lâm đấy.”

Mặt Lâm Khánh Quyền đen như mực.

“Lục Thi Nguyệt, em còn có thể rẻ mạt hơn được nữa không?”

“Chim chết vì mồi, người chết vì tiền, trong mắt em rơi vào tiền cũng không quá đáng, sao tổng giám đốc Lâm phải tức giận thế?” Lục Thi Nguyệt nhún vai.

“Lục Thi Nguyệt, em đúng là người phụ nữ mặt dày nhất mà tôi từng thấy.” Nói xong Lâm Khánh Quyền đột ngột đứng dậy, bước nhanh ra khỏi nhà.

Lục Thi Nguyệt ngây người đứng tại chỗ, cười khổ: “Em vốn yêu tiền, tìm kim chủ tiếp theo thì anh có gì phải giận chứ? Huống hồ em cũng không tìm, em chỉ đang chờ anh đổi ý thôi, tiếc rằng tâm ý của em đã bị anh chà đạp không thương tiếc từ lâu rồi.”

Khi Lục Thi Nguyệt đang ngẩn người thì chuông điện thoại vang lên, cô cầm lên thì thấy là một dãy số lạ.

Cô cau mày, sợ là đồng nghiệp trong công ty nên nghe máy: “Alo xin chào.”

“Lục Thi Nguyệt, là tôi đây, chúng ta ra ngoài gặp mặt được không?” Là giọng của Dương Linh Hạ.

Lục Thi Nguyệt suy tư một chút, sau đó gật đầu nói: “Được, cô chon địa điểm đi, chọn xong thì gửi vào điện thoại cho tôi.”

Sau khi cúp máy, Lục Thi Nguyệt ngơ ngác ngồi trên giường, chẳng bao lâu chuông điện thoại vang lên, cô mở ra xem, là địa chỉ và thời gian Dương Linh Hạ hẹn gặp.