Sư Dư tựa hồ không phản bác được.
"Vậy bây giờ ngươi có thể hôn ta không?"
Hoa Vụ hướng ngoài cửa liếc mắt nhìn, Xuân Thiền ở đằng kia thò đầu ra nhìn, ló đầu ra nhìn lén.
Cô cũng không quá để ý, nhưng sợ Xuân Thiền mách lẻo Lương thị, cô lại phải dành thời gian dỗ dành.
Hoa Vụ đi ra ngoài đuổi Xuân Thiền đi tìm đồ tể.
Chờ người đi rồi, cô đóng cửa lại trở lại trong phòng.
...
"Sư công tử?" Đồ tể thấy Sư Dư có chút kinh ngạc, lại ngó ngó Hoa Vụ đỡ tay hắn, đây là hòa hảo rồi?
"Đưa hắn trở về." Hoa Vụ nói với đồ tể: "Chân hắn bị thương, cẩn thận một chút."
"Ồ... Được rồi."
Đồ tể vội vàng đến đỡ hắn.
Sư Dư ngồi lên xe ngựa, vén rèm xe lên: "Ngươi đáp ứng ta phải trở về."
Hoa Vụ thở dài, đã hỏi bao nhiêu lần rồi: "Ừm."
"Vậy ta ở Ỷ Trúc Cư chờ ngươi."
Sau khi Sư Dư trở về, liền sai người đem Ỷ Trúc Cư thu thập lại, hắn dọn tới trước.
"Đại nhân, ngài mỗi ngày ở cửa nhìn cái gì chứ?" Người hầu hiếu kỳ dò xét bên ngoài, cũng không có gì đẹp.
Sư Dư lại nhìn đặc biệt nghiêm túc: "Ngươi không có việc gì không cần đến bên này."
"Như vậy sao được, bên người ngài cũng không có người hầu hạ."
"Trước kia ta cũng không cần người hầu hạ." Sư Dư nói: "Ta có thể tự chiếu cố chính mình."
"Nhưng mà..."
Sư Dư đuổi người hầu đi, lúc hắn không có việc gì liền đứng ở cửa viện, nhìn con đường đá duy nhất đi tới cửa viện.
Một ngày, hai ngày...
Mười ngày...
Nửa tháng...
Sư Dư từ lúc ban đầu chờ mong, đến mất mát, cuối cùng nản lòng thoái chí.
Cô là lừa hắn sao?
"Tuyết rơi tuyết rơi!"
Không biết là tiểu hài tử nào hô to một tiếng.
Sư Dư ngẩng đầu liền thấy bầu trời xám xịt bắt đầu rơi tuyết, hắn vươn tay tiếp được một mảnh bông tuyết, bông tuyết lại rất nhanh tan biến ở trong lòng bàn tay hắn.
Sư Dư nhìn lòng bàn tay ngẩn người, không biết qua bao lâu, hắn thu tay lại, xoay người đi vào bên trong.
Còn chưa đi được vài bước, Sư Dư đã nghe thấy phía sau có tiếng xe nghiền qua phiến đá.
Bước chân hắn dừng lại, chậm rãi quay đầu lại.
Xe ngựa xuyên qua bông tuyết rơi xuống, dừng ở trước mặt Ỷ Trúc Cư.
Sư Dư nhìn cửa xe mở ra, bóng người quen thuộc từ bên trong đi xuống, đứng ở bên cạnh xe ngựa, nhếch môi cười khẽ, nhẹ nhàng ôn nhu gọi hắn: "Sư Dư."
Hô hấp Sư Dư đều ngừng lại, tựa hồ sợ mình nhìn thấy ảo giác.
Hắn véo mình một cái, há cánh môi khô nứt: "Ta nghĩ ngươi sẽ không trở lại."
"Xảy ra chút chuyện, làm trễ nải."
Hoa Vụ đi qua, chủ động ôm hắn một cái, lại đưa tay sờ xuống hai má hắn, cả khuôn mặt đều lạnh như băng, một chút huyết sắc cũng không có.
"Sao lại đứng ở chỗ này?" Đem mình đông lạnh thành như thế này.
"Chờ ngươi."
"Ta tới rồi."
"Ừm, ta chờ được rồi."
Sư Dư nhịn xuống nhiệt ý phóng đại vô hạn trong l*иg ngực, hôn cô nương mình yêu trong tuyết đầu mùa.
Tuyết càng rơi càng lúc càng lớn, làm mờ hai thân ảnh đang ôm nhau.
—— Ngắm hoa trong sương mù ——
Quốc Khánh vui vẻ nha Tiểu Khả Ái ~
Tháng mới, có vé tháng có thể bỏ phiếu oh ~
Đầu tháng có gấp đôi ~
Tặng 1 phiếu thể nghiệm gấp đôi vui vẻ ~