Mạc Thành An nằm nhoài trên lưng dày rộng của Thẩm Nghị, hưởng thụ dư vị cao trào, tiếp đó đem Thẩm Nghị ôm lại nằm ở trên giường. Tư thế vừa nãy Thẩm Nghị đưa lưng về phía hắn, làm cho Mạc Thành An chỉ có thể nhìn thấy phần lưng, không nhìn thấy mặt của hắn. Hiện tại, Mạc Thành An rất muốn nhìn thấy lúc Thẩm Nghị bị làm cho nhận thức mơ hồ so với thời điểm bình thường nghiêm túc thì dáng vẻ ra sao.
Khi Thẩm Nghị bị lật người lại cũng không vội vàng che mặt của mình, mà trước tiên lấy tay che qυყ đầυ chính mình, đem mình côn ŧᏂịŧ đè xuống, lo lắng nói rằng: "Tôi, tôi sợ bắn ra laser sẽ bắn trúng ngài."
Laser chứa năng lượng cực kỳ cao do sự khuếch đại ánh sáng bằng bức xạ phát ra trong điều kiện kích hoạt cao độ các phần tử của môi trường vật chất. Chẳng những có thể bắn thủng sàn nhà, còn có thể cắt hợp kim Mandela* cứng rắn nhất trên thế giới .
Mà laser do Thẩm Nghị phát ra so với dụng cụ tạo laser cao cấp của Đế quốc phát minh còn cường đại hơn. Hiện tại trùng tộc sinh tồn khắp nơi trong vũ trụ chịu được bức xạ khác nhau, tia laser phổ thông của nhân loại đã không thể tạo thành tổn thương đối với chúng nó. Chỉ có thư tử cấp B trở lên phát ra laser, mới có hiệu quả chém đứt trùng tộc xúc tua, móng vuốt, lớp vỏ cứng rắn, tạo thành tổn thương lớn đối với chúng nó.
Cho nên, giờ khắc này Thẩm Nghị mới lo lắng cực kỳ, lo hắn không khống chế côn ŧᏂịŧ bị thao đến đỏ cả lên sẽ bắn trúng người Mạc Thành An.
Mạc Thành An lại cong lên khóe môi, hai tay nâng đùi Thẩm Nghị lên, sau khi bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra còn chưa đã mà nhanh chóng cắm thêm mấy chục nữa, vừa đâm chọt vừa nói: "Ngươi nhìn xem, ngươi bắn ra cái gì?"
Thẩm Nghị mang theo lo lắng cúi đầu nhìn xuống, gần như xấu hổ muốn chết.
Lúc nãy khi bị thao thì hắn bắn không ngừng làm cho tia laser đáng thương của Thẩm Nghị gần bị đào rỗng. Kỳ thực, bắn ra laser cũng phải cần khống chế mới hình thành laser có cường độ cao. Thế nhưng, Thẩm Nghị đang ý thức mơ hồ, căn bản khống chế được bắn ra bước sóng không đều, từ một tia màu bạc giờ biến thành các loại màu sắc như: màu đỏ, màu cam, màu vàng, màu xanh lục, màu xanh lam, màu chàm, màu tím...
Mà này ánh sáng bảy màu cũng không có thể hỗn hợp thành một tia, cũng không mạnh mẽ như laser mà là mềm mại, đến nổi mỗi lần bắn tới giữa không trung liền rơi xuống như một đạo cầu vồng.
Mạc Thành An nhìn thấy, cười ha ha, lúc này côn ŧᏂịŧ hắn đã dần dần mềm nhũn ra, nhưng hắn vẫn như cũ cắm trong thân thể Thẩm Nghị chưa rút ra. Mị thịt trong khoang sinh sản Thẩm Nghị như cũ bao vây lấy hắn, chặt chẽ, hút từng cái một.
Mạc Thành An không khỏi khen: "Ngươi thật chặt, hút rất tốt."
Câu nói này hình như có chút mạo phạm, Mạc Thành An nói xong cũng hối hận, muốn đem côn ŧᏂịŧ rút ra. Thẩm Nghị nằm ngửa hai chân của hắn lại đúng lúc mà ôm lấy Mạc Thành An không cho rời đi, ngượng ngùng giải thích: "Trước đây, luyện tập co rút bên trong thật nhiều lần, cường độ quá lớn lại không có đút vào bất luận đồ vật gì, bởi vì như vậy cho nên mới càng ngày càng chặt. Ngài có muốn hay không tôi luyện ít một chút?"
"Không cần, như vậy rất thoải mái." vừa nói, Mạc Thành An một bên vừa thưởng thức thân thể Thẩm Nghị hai chân nâng cao, mở rộng,
Ánh mắt Thẩm Nghị nhìn qua một bên không dám cùng Mạc Thành An đối diện, trên mặt trước giờ nghiêm túc lại có mấy phần ngượng ngùng. Không bao lâu, Mạc Thành An chôn côn ŧᏂịŧ trong cơ thể Thẩm Nghị lại cứng lên, vì vậy tiếp tục mặt đối mặt mà đem Thẩm Nghị làm một trận. Thẩm Nghị một bên bị làm, một bên phun ra càng ngày càng nhiều cầu vồng, đến cuối cùng hình dáng cầu vồng cũng không thành được, biến thành đốm sáng nho nhỏ di động thưa thớt trên không trung.
Mạc Thành An đem Thẩm Nghị làm đến chạng vạng, xuân triều rót vào bên trong khoang sinh sản. Khi có chút mệt mỏi thì nằm ở bên cạnh Thẩm Nghị nghỉ ngơi.
Thẩm Nghị bò trên người Mạc Thành An vùi đầu giúp liếʍ sạch sành sanh côn ŧᏂịŧ, một bên mơ hồ giải thích: "Nguyên soái có thông báo, thời điểm ngài bắn ra đều phải liếʍ sạch sẽ, tránh việc tin tức tố của ngài phát tán ra bên ngoài."
"Ồ. Mạc Thành An nằm, híp mắt hưởng thụ cảm giác tươi đẹp bị liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ.
Một lát sau, Thẩm Nghị giúp Mạc Thành An liếʍ xong, có điểm vui vẻ mà nói rằng: "Mới vừa nãy nhìn thấy rất nhiều người cho ngài xem chương trình biểu diễn nên tôi cũng nên biểu diễn một cái đi."
Mạc Thành An mở mắt ra, hiếu kỳ nói: "Hả? Tiết mục gì?"
Thẩm Nghị cười nói: "Hiện trong quân đội cơ bản đều là hùng tử phụ trách bộ hậu cần biểu diễn, ngài không thấy thư tử biểu diễn đúng không?"
Dứt lời, Thẩm Nghị đem hai tay dừng trên không trung, chỉ chốc lát ở trong tay của hắn, kéo ra tinh vân nhỏ màu tím huyền ảo. Tinh vân chậm rãi ngưng tụ, một ngôi sao bên trong tinh vân chậm rãi xuất hiện, các tinh vân còn lại hợp thành vành đai bao quanh nó.
Tinh cầu từ từ lớn lên, nhanh chóng xoay tròn, đùng một cái lại cùng ngôi sao khác đυ.ng vào nhau, bắn ra thiên thạch màu đen tiêu tan trên không trung. Sau đó, nhảy ra trùng tộc giống gián, muỗi, sâu: vài con có kích thước không khác biệt bao nhiêu so với tinh cầu. Những con trùng tướng mạo dữ tợn lại bị cắt chém thành mảnh vụn dưới vài đạo laser trong tay hắn, cuối cùng trả lại một cái tinh cầu mỹ lệ.
Mạc Thành An lần đầu tiên nhìn thấy thư tử dùng di năng biểu diễn cho hắn xem, vừa rồi da thịt thân cận cũng không có cảm giác ấm áp giống giờ khắc này, Mạc Thành An ôm eo Thẩm Nghị đầu đặt trên đầu vai của hắn, khen: "Trong tay ngươi giống như có một vũ trụ."
Thẩm Nghị trịnh trọng gật đầu, nói rằng: "Đây chính là vũ trụ mà chúng tôi phải bảo vệ, cống hiến hết mình cho Đế quốc. Nàng mỹ lệ nhưng lại thường gặp nguy hiểm ẩn núp. Chúng ta đều là quân nhân, ngài tuy rằng giải ngũ thế nhưng nhậm chức trường quân đội Đệ Ngũ, cũng giúp đỡ cho việc đào tạo thế hệ quân nhân mới. Không nên nản chí, dừng từ bỏ, tôi hiểu hoài bão của ngài. Coi như ngài không thể ở tiền tuyến phía trước thì chúng ta vẫn như trước đây giữ vững cương vị.”
Mạc Thành đem Thẩm Nghị An ôm thật chặt một lúc, nói rằng: "Được."
Thẩm Nghị nghiêm túc nói: "Tin tức tố của ngài vốn là do tôi kích phát, mới vừa... Tuy rằng không tỉnh táo nhưng những thứ trong thân thể tôi sẽ cố gắng nghiên cứu để nhanh chóng thăng cấp."
Mạc Thành An nhìn Thẩm Nghị vẻ mặt nghiêm túc, đang không biết làm sao, nội tâm đột nhiên cảm thấy có chút kinh hỉ.
Thẩm Nghị nhìn hai mắt Mạc Thành An, liền lo lắng nói: "Vừa rồi cha nuôi ngài xông lên, ngài có muốn hay không đi nhìn một chút? Thứ cho tôi mạo muội, tại sao lại để cho ông ấy đi?" Thẩm Nghị châm chước tìm từ, nói tiếp: "Ngực của cha nuôi ngài có ký hiệu của ngài."
Mạc Thành An khe khẽ lắc đầu, than thở: "Nếu là người không quen biết tuỳ tiện làʍ t̠ìиɦ cũng không sao, nhưng đó là cha nuôi, ta tôn trọng ông ấy nhưng không thể cho ông sự đảm bảo. Cấp bậc này ở Đế quốc làm ta thân bất do kỷ."
Dù Thẩm Nghị đã là cấp S thư tử hiếm thấy ở Đế quốc, sau khi hắn tràn trề vui sướиɠ làm một lần thì ngay cả laser đều bắn không ra biến thành bắn cầu vồng, cuối cùng còn thành đốm sáng dễ dàng dập tắt.
Như cha nuôi Cấp A+ thư tử nhất định là không chịu nổi. Thế nhưng cha nuôi cùng thư tử khác đồng thời cùng hắn làʍ t̠ìиɦ, này chẳng lẽ không phải là sỉ nhục với cha nuôi sao?
Mạc Thành An không nghĩ đối với cha nuôi yêu thương hắn làm ra chuyện như vậy.
Thẩm Nghị thấy vậy dù sao hắn cũng là người ngoài, cũng không tiện nhiều lời. Cùng Mạc Thành An dọn dẹp một chút, sửa sang xong quần áo, đi qua cửa gỗ bị Mạc Thiên Hoành một quyền đập nát đến phòng khách.
Thời điểm đi qua cửa gỗ đã hỏng, Mạc Thành An cùng Thẩm Nghị cũng không khỏi hơi dừng lại một chút.
Cửa gỗ nát bét rồi, như vậy, thanh âm bộp bộp lúc bọn họ lúc ân ái chạm da thịt, còn có tiếng thở dốc trong lúc Thẩm Nghị ý loạn tình mê sẽ không phải đều bị Mạc Thiên Hoành dưới lầu nghe được sao...
Thẩm Nghị và Mạc Thành An hai mặt nhìn nhau, đều có thần sắc lúng túng.
*hợp kim Mandela: không có thật