Cửa Hàng Bán Đồ Chơi Tình Thú

Chương 4: Nghe giọng giáo sư Ôn mà trào ᗪâʍ ᗪịƈɦ

Editor: BemBem

Giọng nói trầm thấp của Ôn Minh Viễn truyền đến, âm thanh từ từ truyền vào tai cô, hạ thân bắt đầu co rút lại, thân thể không khỏi tê dại, xương cốt cũng bắt đầu mềm nhũn.

Cô rõ ràng vừa mới thủ da^ʍ xong, nhưng cơ thể lại muốn lần nữa.

Ôn Minh Viễn không thấy cô không trả lời, anh đặt lòng bàn tay lên đầu gối võ vài nhịp, hai người rõ ràng chưa từng gặp nhau, nhưng cảm giác tim đập càng ngày càng mạnh.

"Thẩm Thanh, em có muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi không?" Ôn Ngọc Viễn hỏi cô, hai tay đặt ở trên đầu gối nhéo nhéo rồi từ từ dựa lưng vào ghế sau, tư thế ung dung, nhưng cái thứ to lớn giữa hai chân kia không tự chủ được mà phồng lên.

Hiếm khi, Ôn Minh Viễn cảm thấy du͙© vọиɠ của mình không kiềm chế được mà bắn ra như đài phun nước.

Thẩm Thanh cười đáp lại anh, nhưng lại không biết tình trạng hiện giờ của anh, cho nên cô càng không suy xét mà trêu chọc thần kinh của Ôn Minh Viễn khắp nơi.

Cô có hứng thú với Ôn Minh Viễn, vốn dĩ cô cho rằng Ôn Minh Viễn là một vị giáo sư cổ hủ, ăn mặc tươm tất, chỉnh tề.

Cô không ngắt cuộc gọi trên WeChat, mà để một bên rồi xoa nhẹ hai cách môi tiểu bức, cô gọi tên Ôn Minh Viễn, "Giáo sư Ôn, tôi rất khó chịu, ưmm, tiểu bức chảy nhiều nước quá."

Thẩm Thanh chưa bao giờ tưởng tượng được cô lại có lúc câu dẫn người đàn ông như vậy, bọn họ mới quen nhau có hai ngày, mà cô đã thủ da^ʍ trước mặt Ôn Minh Viễn, nghe giọng nói của Ôn Minh Viễn lại làm tiểu bức cô chảy nhiều nước hơn.

Ôn Minh Viễn đang mặc một chiếc quần thể thao rộng rãi, chiếc quần thể thao màu đen ôm lấy cặp đùi cường tráng của anh, cái khu vực ở giữa chân kia đã phồng lên thành đống, nhìn có vẻ là rất to, du͙© vọиɠ bắt đầu ngóc đầu dậy, Ôn Minh Viễn nghe giọng cô nũng nịu không kìm được sắp bắn ra.

Hơi thở của anh có chút dồn dập, đôi tay mảnh khảnh và mạnh mẽ bất giác trượt xuống chạm vào gậy thịt lớn, khẽ xoa ngoài qυầи ɭóŧ.

Năm ngón tay của người đàn ông nổi lên gân xanh, trông có vẻ uy lực, bao trùm lên chiếc qυầи ɭóŧ bằng vải bông, xoa nắn lên xuống.

Thẩm Thanh nghe thấy hơi thở của Ôn Minh Viễn càng lúc càng gấp gáp, tiểu bức càng lúc càng trở nên tê dại, từng đợt dâʍ ɖị©ɧ phun ra.

Đôi má xinh đẹp của cô ửng hồng, mái tóc cô run lên vì mồ hôi, cơ thể cô mềm đi một chút, dâʍ ŧᏂủy̠ lần lượt chảy ra trong lỗ nhỏ, giống như nước từ một dòng suối, liên tục phun ra.

Thẩm Thanh không tự chủ được rêи ɾỉ, giọng nói của cô vốn đã quyến rũ mềm mại, lúc này rêи ɾỉ không nhịn được mà câu dẫn anh, thật sự rất thoải mái, tay anh không ngừng cọ xát gậy thịt.

Gậy thịt tím đỏ trong tay anh càng ngày càng phồng lên, gân xanh nổi lên, lôиɠ ʍυ xoăn tít dính vào lòng bàn tay, gậy thịt ấm nóng được anh giữ thẳng đứng, anh gọi tên Thầm Thanh, cả người Thẩm Thanh bây giờ đang chìm trong du͙© vọиɠ, thân thể cô nóng bừng không chịu nổi giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể cô vậy.

Cô không thể chịu đựng được nữa, dùng ngón tay ấn vào tiểu bức, dùng chút sức xoa xoa theo chiều kim đồng hồ, tần suất càng lúc càng nhanh, tiểu bức như bị cọ rách, cô dùng cả bàn tay xoa hai cách môi tiểu bức cho đến khi dâʍ ɖị©ɧ phun ra lần nữa.

Cô không khống chế được mà ưỡn người lên rồi dùng tay còn lại che lên miệng để ngăn bản thân hét lên quá to.

Sau khi lêи đỉиɦ đầu óc cô choáng váng, tê dại một hồi, cô có vẻ không hài lòng và muốn thêm lần nữa.

Thẩm Thanh cảm thấy xấu hổ, mặc dù cô rất cởi mở, suy nghĩ của hai người cũng rất giống nhau, nhưng bây giờ cô đang thủ da^ʍ qua điện thoại ngay cả khi hai người chưa gặp nhau, cô đột nhiên cảm thấy ngại ngùng, sợ gặp người kia.

Cô cúp điện thoại, lăn qua lăn lại trên giường, Ôn Minh Viễn gửi tin nhắn, "Thẩm Thanh, giọng em lúc lêи đỉиɦ nghe hay quá."