“Mỹ nhân! Ngươi ngoan ngoãn đầu…… Ai da!” Tiểu lưu manh nói còn chưa xong, đã bị Ni Lạp quất một roi ngã trên mặt đất.
“Ô ô, mỹ nhân cư nhiên dám đánh chúng ta huynh đệ!”
“Làm chúng ta bắt được ngươi, xem chúng ta có đem ngươi lộng chết không!” Nhóm lưu manh cười gian hùng dũng đi lên, Ni Lạp hất bím tóc đẩy đám người ra, bay thẳng đến chỗ nữ nhân.
Thấy nữ nhân phát ngốc, y đành phải hô to: “Lên ngựa!” Thuận tay quất mấy roi về phía bọn lưu manh.
Nữ nhân hoảng loạn bắt lấy tay y, vụng về xoay người lên ngựa, một tên lưu manh bắt được váy nữ nhân, nữ nhân kinh hoảng thét chói tai. Ni Lạp nhấc đầu ngựa, dọa tiểu lưu manh đái cả trong quần.
“Đi!” y động tác nhanh chóng đem nữ nhân bế lên ngựa, quăng tuấn mã một roi, bay nhanh mà xông ra ngoài, thẳng đến bỏ xa đám lưu manh kia, Ni Lạp mới dừng lại.
Y xoay người xuống ngựa đem nữ nhân còn đang hoảng sợ ôm xuống dưới, y lúc này mới phát hiện nữ nhân kỳ thật lớn lên thật xinh đẹp, nàng mặc một cháy váy dài màu đỏ, mặt trang điểm tinh xảo, trên người thơm mùi nước hoa, trông không giống như người thường.
“Ta là con gái út của gia tộc EI, ta tên là EI Farah, ngươi cứ gọi ta là Farah là được!” Nữ nhân thẹn thùng đỏ mặt, khóe mắt toát lên vẻ yêu mị, nữ nhân này quả nhiên là mỹ nhân.
“Buổi tối ngươi như thế nào đi lại đây, nam thành bên này rất nguy hiểm, hiện tại nơi nơi đều là ôn dịch. Nếu không có việc gì, ngươi nên về nhà đi thôi.” Ni Lạp dắt ngựa chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ ngơi, ngày mai còn phải vào thành, y trước hết cần dưỡng tinh thần cho thật tốt.
“Ngươi từ từ, đợi ta với!” Nữ nhân ngăn cản y, nước trong hốc mắt đảo quanh, “Ngươi cứ như vậy vứt ta ở chỗ này rồi đi sao? Nhà ta ở bên trong nam thành, ta nhận được tin tức nói nam thành xảy ra chuyện liền từ phương xa chạy về nhà. Đồ vật của ta đều bị bọn lưu manh lúc nãy đoạt đi rồi, ta thiếu chút nữa cũng bị, ô ô ô, người nhà của ta hiện tại tất cả đều ở bên trong nam thành……” Nữ nhân nghẹn ngào, vũ mị khóe mắt treo nước mắt, bất kỳ nam nhân nào thấy đều sẽ động dung.
Ni Lạp đứng ở tại chỗ nhìn nàng trong chốc lát, cảm thấy nữ nhân này thực đáng thương, hơn nữa lấy y thẩm mỹ tới nói, nữ nhân này thực đẹp. Một lúc sau y mới mở miệng: “Hiện tại nam thành nơi nơi đều là ôn dịch người lây nhiễm, ngươi hiện tại đi liền không khác nào chịu chết, vẫn là chờ bỏ lệnh cấm rồi lại đi.”
“Vậy ngươi đi cái gì địa phương?”
“Ta muốn đi nam thành, vì chữa bệnh cho những người ở trong thành.” Ni Lạp ở trên sườn núi tìm được một chỗ nghỉ ngơi sạch sẽ, y lẳng lặng mà nhìn nữ nhân, kia nữ nhân chậm rãi đi đến bên người y ngồi xuống.
“Ta đây cũng muốn đi theo ngươi đi.” Nữ nhân tới gần y, bắt lấy tay y, thỉnh cầu hỗ trợ, “Ngươi dẫn ta đi cùng, ta nhận thức đường cũng như kết cấu nam thành, như vậy có thể trợ giúp ngươi, ta có thể thề với thượng đế, ta tuyệt đối không liên lụy ngươi.” Nữ nhân nắm chặt tay y, mềm mại ngón tay che lấy bàn tay lạnh lẽo của y.
Trong đêm, gió thổi bay những chiếc lá khô. Trong đôi mắt nữ nhân ánh lên ánh sáng khát vọng cùng Casey khi còn nhỏ rất giống nhau. Trong nháy mắt không biết vì sao, trong lòng Ni Lạp dâng lên cổ cảm giác nói không nên lời, rất đau, rất khó chịu, nhưng lại mang theo tang thương ký ức.
"Ngươi đồng ý sao? Ta thật sự rất muốn trông thấy người nhà của ta.”
Không có trả lời, thật lâu sau, Ni Lạp trên mặt mới lộ ra nhàn nhạt tươi cười, nữ nhân ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới người này thoạt nhìn nhu nhược, kỳ thật rất cường hãn, người này có chút già rồi, tóc của y đều trắng, tuy rằng không tính xấu, chính là nàng không nghĩ tới y cười rộ lên sẽ đẹp như thế.
Ni Lạp phát hiện nữ nhân đỏ mặt, y cái gì cũng không có nói, nhìn ngựa đang uống nước ở đằng xa. Y bề ngoài tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong đầu lại suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều, đặc biệt là ở đêm khuya tĩnh lặng thời điểm, suy nghĩ của y không có cách nào bình ổn, y không biết chính mình còn mất bao lâu nữa, mới có thể quên đi quá khứ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ni Lạp liền mang theo nữ nhân vào kinh thành, binh lính trông coi nhìn đến Ni Lạp trong tay vương lệnh liền tự động cho đi, hai người thành công tiến vào nam thành. Trong thành thực quạnh quẽ, bên ngoài cơ hồ không có quán bán hàng rong, nơi nơi đều có thể nghe thấy âm thanh ho khan thống khổ của mọi người.
Dọc đường đi Farah liên tục không ngừng hỏi chuyện của y.
"Ngài tên gì? Ta nên xưng hô với ngài như thế nào? Ngài vì cái gì không để ý tới ta?”
“Ni…… Ta kêu A Tư đạt.” Ni Lạp che giấu chính mình tên họ, y muốn bắt đầu làm lại thì nhất định phải quên đi. Đây là y trọng sinh bước đầu tiên.
“A Tư đạt, A Tư đạt tên này giống như tên của yêu tinh vậy! Chúng ta trước đến nhà ta đi! Để ta chỉ đường cho ngươi!”
Theo sự chỉ dẫn của Farah, hai người thực mau liền đến nhà của Farah.Trước mắt là kiến trúc hoa lệ nhưng tản ra hơi thở lạnh lẽo, tro bụi đều rất dày, từ kiến trúc phong cách có thể thấy được ngày xưa huy hoàng.
Farah vội vàng mà tiến vào trong nhà: “Quản gia! Quản gia!”
"Tiểu thư Farah thân ái của ta, ngài cuối cùng đã trở lại!” Quản gia từ trong nhà ra tới, vẻ ốm yếu như mắc phải bệnh dịch.
“Đừng qua đí, hắn nhiễm bệnh.” Ni Lạp ngăn Farah lại, làm nàng lui ra phía sau cùng quản gia bảo trì khoảng cách, Ni Lạp ném một lọ nước thuốc cấp quản gia: " Bình nước thuốc này có thể giảm bớt đau đớn cho bệnh của ngươi, trước đi xuống lại nói.”
Quản gia cảm kích mà uống xong dược: “Farah tiểu thư vị này chính là ai?”
“Này là bằng hữu của ta, y là một vị dược sư, đặc biệt tới nam thành chữa bệnh cho mọi người, y kêu A Tư đạt! Quản gia, mẫu thân cùng phụ thân ta hiện tại như thế nào?"