Sau một đêm tân hôn ngọt ngào và mãn nguyện, khi Bùi Thiệu Nhung mở mắt ra thì mặt trời đã mọc lên cao.
Vào thời gian này, người dân trong thôn đã ra đồng làm rẫy từ lâu, nhưng việc này không liên quan gì đến gia đình hắn, vì hiện tại gia đình hắn không có ruộng.
Còn A Bảo của hắn thì vẫn nằm trong vòng tay hắn ngủ ngon lành, hai má ửng hồng, khóe miệng nở nụ cười, một kiểu lười biếng mãn nguyện, tối đêm qua hắn đã lăn lộn tiểu gia hỏa này mệt mỏi rồi.......
Hắn cúi đầu hôn lên trán người đang say ngủ, Bùi Thiệu Nhung mặc quần áo vào rồi lặng lẽ chạy vào bếp đun nước nóng, trong không gian đã có đồ ăn sẵn.
Một năm đó hắn dành thời gian chuẩn bị không chỉ có gạo, muối, dầu mà còn có đồ ăn vặt từ nhiều nơi khác nhau, tất nhiên là có cháo ăn liền, vừa ngon vừa tiện lợi, còn hơn trình độ tay mơ nấu nướng của hắn!
Hắn đun mấy nồi nước nóng cho đầy thùng tắm rồi mới dừng lại, cái thùng tắm này là hắn cố tình mua ở trấn trên, chỉ một cái thùng tắm như vậy cũng có giá hơn 100 văn tiền, không hề rẻ chút nào.
Đã có điều kiện, nên Bùi Thiệu Nhung không dùng chậu nước lau sạch thân thể, nếu không có vòi sen thì ít nhất cũng có thùng tắm đi, những ngày chịu khổ ở mạt thế là đủ rồi, kiếp này hắn không thể đối xử tệ bạc với chính mình nữa!
Khi hắn đổ đầy thùng tắm, Mạc Tiểu Bảo ở trên giường cũng tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn Bùi Thiệu Nhung đang ngồi ở bên giường, cậu ngây người một hồi. TruyenHD
Một lúc lâu sau, giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, mặt Mạc Tiểu Bảo lại đỏ bừng, cậu bỗng nhiên cầm chăn bông lên giấu mình ở trong đó.
Cậu nhớ rằng cậu đã thành thân vào ngày hôm qua, mặc một bộ hỷ phục đỏ rực rỡ và cưỡi lừa theo Bùi đại ca về nhà, người trong thôn còn hâm mộ với cậu nữa, buổi tối...... buổi tối cậu đã bị Bùi đại ca làm những điều đáng xấu hổ y như trong sách vẽ nữa, cậu còn rên đến lợi hại nữa, thực là........
Nghĩ đến đây,Mạc Tiểu Bảo đỏ mặt nhấc chăn bông lên một chút, lập tức đối mặt với Bùi Thiệu Nhung cười như không cười, nếu chỉ nhìn vào ánh mắt, cậu càng xấu hổ thêm nữa.
"A Bảo......" Bùi Thiệu Nhung tiến vào khe hở của chăn bông cười nói "Tối hôm qua em mệt mỏi rồi, đứng dậy tắm rửa đi, em ngâm nước nóng sẽ thoải mái hơn......."
Vừa nói xong, Bùi Thiệu Nhung vén chăn bông lên, ôm Mạc Tiểu Bảo vẫn đang trần như nhộng vào trong thùng tắm, hắn cũng cởϊ qυầи áo rồi bước vào.
Bởi vì hắn cao hơn hầu hết những người ở đây, thùng tắm là đặt riêng, đủ để hắn có thể tắm uyên ương với A Bảo!
".........." Mặt Mạc Tiểu Bảo đỏ bừng như tôm luộc, cậu nhìn Bùi Thiệu Nhung mà không nói được lời nào.
Ngoại trừ những người giàu có ở trong trấn và huyện thành, những người dân bình thường thậm chí chưa bao giờ thử tắm bằng thùng, Mạc Tiểu Bảo chưa bao giờ nghe nói về tắm uyên ương lãng mạn và cao cấp như vậy.
Ngồi cùng nhau trong thùng tắm với Bùi Thiệu Nhung vào lúc này, hai người tựa vào nhau, Mạc Tiểu Bảo vô cùng căng thẳng, nhưng Bùi Thiệu Nhung đang giúp cậu rửa bằng khăn tay, điều này khiến cậu càng thêm xấu hổ.
Mặc kệ ngày thường Mạc Tiểu Bảo có lá gan lớn như thế nào, khi ở gần người mình thích nhất định không thể không e lệ.
Nhưng lại luyến tiếc đẩy người ta ra, cứ thế vùi đầu vào vai Bùi Thiệu Nhung, trong đầu chỉ là hình ảnh vào đêm tân hôn, càng nghĩ càng xấu hổ!
Ôm lấy Mạc Tiểu Bảo, vừa giúp cậu rửa sạch, vừa nhìn thấy những dấu hôn do hắn tạo ra trên người cậu, trong lòng Bùi Thiệu Nhung cảm thấy hơi xao động.
Nhưng cuối cùng, hắn chống lại được du͙© vọиɠ trong lòng, tối hôm qua triền miên lâu như vậy, cậu không thể chịu nổi hắn lăn lộn nữa.
Đưa tay ôm lấy khuôn mặt thẹn thùng của Mạc Tiểu Bảo, Bùi Thiệu Nhung vẫn không nhịn được đem cái miệng nhỏ nhắn của người đó chà đạp một phen, làm cho thân thể của Mạc Tiểu Bảo nhũn ra mới thôi "Ngoan, còn khó chịu sao?"
Mạc Tiểu Bảo ngây người một lúc mới hiểu ra những gì Bùi Thiệu Nhung nói, sau khi nhận ra, cuối cùng cậu cảm thấy thắt lưng đau nhức, ở địa phương khó nói kia cũng cảm thấy kỳ lạ.......
Nghĩ đến đây, Mạc Tiểu Bảo lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ, vùi đầu đến lỗ tai đỏ bừng, quả thực làm trong lòng Bùi Thiệu Nhung không nhịn được khô nóng, thân thể lập tức có phản ứng.
Hai người gần gũi nhau, Mạc Tiểu Bảo tự nhiên cũng cảm giác được, mặt cậu nóng đến mức đỉnh đầu sắp bốc khói, bàn tay nắm lấy vai Bùi Thiệu Nhung căng thẳng muốn chết, cậu nhỏ giọng nói "Bùi đại cai, trời chưa có tối đâu....... "
Âm thanh mềm mại lại khẩn trương gần như khiến lý trí của Bùi Thiệu Nhung sụp đổ, tắm uyên ương đúng là đòi mạng người mà.
Ngay khi hắn định thúc việc tắm uyên ương vừa lãng mạn vừa tra tấn này, Mạc Tiểu Bảo lại đỏ mặt và nói "Nếu Bùi đại ca muốn......thì ban ngày cũng được...... mẹ nói là, như vậy thì chúng ta mới mau có em bé........ "
Đây rõ ràng là câu dẫn nha!
Bùi Thiệu Nhung hít một hơi thật sâu, nhưng hắn vẫn không thể kìm chế được, ôm tiểu thụ của mình đang ngượng ngùng và nhiệt tình, hắn cúi đầu và ăn một "bữa sáng" đẹp đẽ.
So với tình hình chiến đấu đêm qua, cố kỵ thân thể của Mạc Tiểu Bảo, Bùi Thiệu Nhung vẫn khắc chế một chút, không có làm nhiều, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, cho đến khi Mạc Tiểu Bảo nhũn ra rồi thở dốc mới dừng lại.
Hai người mệt mỏi nằm trên giường một lúc rồi mới chậm rãi đứng dậy, sau khi hâm lại nước và tắm rửa xong, liền đứng dậy đi ăn để bổ sung sức lực.
Nghĩ đến thân phận của mình, lần này Bùi Thiệu Nhung lấy thức ăn chế biến sẵn từ không gian trước mặt Bùi Thiệu Nhung, nói sơ qua cho cậu biết về nguồn gốc của mình.
Hắn cũng lo lắng Mạc Tiểu Bảo coi hắn là yêu quái hay gì đó, ai mà biết đầu của tiểu thụ nhà hắn không giống với người thường.
Nghe giải thích xong thế nhưng cậu chỉ ôm lấy cổ hắn, chỉ vào bọc kẹo trên bàn bên cạnh rồi nói nhỏ "Vậy thì, Bùi đại ca, ta muốn cái hình tròn tròn ngọt ngọt á, huynh còn không? "
"Còn, còn! Ha ha ha......" Bùi Thiệu Nhung không nhịn được cười, cúi đầu hôn lên môi Mạc Tiểu Bảo, sao tiểu gia hỏa này lại không nghe đúng trọng điểm thế!
Sau khi ăn xong, Bùi Thiệu Nhung đưa Mạc Tiểu Bảo ra khỏi phòng đã là buổi chiều, hắn không khỏi nghĩ đến câu thơ "Đêm xuân khổ đoản ngày cao khởi, từ đây quân vương bất tảo triều", điều đó thực sự đúng mà........
Mạc Tiểu Bảo thường quen với công việc đồng áng ở trong nhà, theo lịch trình hàng ngày của mình, vào giờ này cậu đang ở trên ruộng như những người trong thôn.
Tuy nhiên, nhà Bùi Thiệu Nhung không có đất, cậu muốn làm mà cũng không được, Bùi gia hiện tại có một mình Bùi Thiệu Nhung, không có cha mẹ chồng nên cậu cũng không cần đi kính trà, Mạc Tiểu Bảo có chút không quen với việc rãnh rỗi.
Nghĩ đến Bùi Thiệu Nhung không có ruộng đất, xoay người muốn tìm cái cuốc để đi khai hoang ruộng, kết quả tìm nửa ngày mà không nhìn thấy nông cụ nào hết, không khỏi có chút buồn bực.
"Bùi đại ca, chúng ta đi tìm hai mẫu ruộng về đi, tranh thủ thời tiết bây giờ còn tốt, chúng ta hãy khai khẩn hai mẫu đất hoang, chờ một vài ngày rồi trồng trọt lấy lương thực đi......."
Trước khi thành thân, Mạc Tiểu Bảo đã suy nghĩ kỹ rồi, Bùi Thiệu Nhung không có tiền mua đất, cuộc hôn nhân này tốn rất nhiều tiền bạc, không thể chỉ dựa vào săn bắn để kiếm tiền được, cậu phải giúp Bùi đại ca mở ra hai mẫu đất đất hoang.
Nếu không chờ đến mùa đông năm nay không bắt được con mồi ở trên núi, đến lúc đó sẽ không có gì ăn, lúc đó Bùi đại ca vào trong núi sẽ rất nguy hiểm!
"Phải, ruộng đất cần phải có, nhưng bây giờ thì chưa tới lúc......" Bùi Thiệu Nhung nói, "Nếu chúng ta đi khai khẩn đất hoang thì xa nơi này quá, sẽ không thuận tiện để trồng trọt trong tương lai, chờ đến cuối năm chúng ta sẽ mua đất ở trong thôn, sang mùa xuân năm sau sẽ trồng cây........ "
Bùi Thiệu Nhung đã lên kế hoạch rồi, năm nay vẫn còn hơn nửa năm, thời gian này tìm cách để kiếm nhiều tiền, đến cuối năm có nhiều tiền thì có thể trực tiếp mua đất trồng trọt ở gần thôn để cho thuận tiện.
Đến lúc đó, hắn gần như đã quen với thói quen trồng trọt, sẽ không có vấn đề gì nếu được Mạc Tiểu Bảo một chuyên gia nông nghiệp hướng dẫn.
Bằng không, nếu bây giờ làm ruộng, hắn đều phải dựa vào một mình Mạc Tiểu Bảo, như vậy chỉ làm phiền hơn, nếu có nhiều tiền hơn, hắn có thể mua thêm mấy mẫu đất, càng ngày càng gần mục đích làm địa chủ của hắn!
Làm địa chủ không chỉ mua đất là xong, mà còn phải biết trồng trọt để sau này không bị những tá điền lâu năm lừa gạt.
"A Bảo, việc kiếm tiền nuôi gia đình giao cho ta là được, em không cần phải lo lắng, ta phụ trách kiếm tiền, còn em phụ trách tiêu tiền......."
Mạc Tiểu Bảo bị lấy lòng với câu nói của Bùi Thiệu Nhung, nhưng cậu còn nghĩ lâu dài hơn ".......Bùi đại ca, chúng ta phải tiết kiệm tiền để nuôi con trai của chúng ta nữa!"
"Đúng, đúng, còn phải nuôi con trai nữa, haha, con trai của chúng ta!"
Bùi Thiệu Nhung cũng nở nụ cười, nói thật là hắn rất mong A Bảo sinh con cho hắn, thật khó tưởng tượng được một nam nhân làm sao có thể sinh con được?
Sau khi nghiên cứu sâu vào đêm qua và sáng nay, hắn đã không tìm thấy bất kỳ sự khác biệt nào giữa một ca nhi và một nam nhân!
Sau khi ở trong sân một lúc, Bùi Thiệu Nhung đưa Mạc Tiểu Bảo trở về phòng, bây giờ họ đã kết hôn rồi, phải cho biết A Bảo rõ ràng mọi việc lớn nhỏ trong gia đình.
Bùi Thiệu Nhung đưa cho Mạc Tiểu Bảo khoản tiết kiệm và biết những kế hoạch trong tương lai, còn Mạc Tiểu Bảo thì choáng váng khi nghe tin cậu sắp là người quản lý trong gia đình.
Cộng thêm các khoản chi tiêu, mấy tháng nay hắn đã tiết kiệm được hơn 50 lượng bạc, mấy ngày nay nhìn qua thì có vẻ tiêu rất là nhiều tiền, nhưng thật ra hắn cũng không tiêu bao nhiêu.
Ngày thường hắn ăn uống mọi thứ đều có sẵn trong không gian, thịt heo trong đám cưới là đắt nhất hắn cũng lấy từ trong không gian, mặc khác như bát đũa, hỷ phục, tiền thuê lừa, tiền nhờ người giúp thực ra cũng không nhiều lắm.
Đó là bởi vì thứ kém giá trị nhất trong thời cổ đại là sự lao động của nhân công, rau xanh hay dưa cải rất rẻ, hạt dẻ thì được lấy miễn phí từ trên núi.
Trước ngày cưới, ngày nào hắn cũng lên trấn bán thịt xiên nướng, số tiền trong tay không hề giảm mà còn tăng lên!
Khi quả hồng và sơn tra trong không gian được chế biến thành quả hồng khô, các loại hạt và thổ sản vùng núi khác cũng được chế biến và bán đi, đó chính là lúc kiếm tiền, cũng không cần phải kinh hãi không có thân phận như bán đồ trong không gian trước đó.
Lần này Bùi Thiệu Nhung không hề nghĩ tới chuyện ở thời hiện đại, nếu quay về được, hắn cũng không có được một cuộc sống tốt lành.
Lúc đầu hắn gϊếŧ người còn tung tin đồn thất thiệt khiến đất nước rung chuyển, có lẽ hắn đã bị truy nã ở thời hiện đại.
Những thứ trong không gian được sử dụng ít như nhau, có những thứ thì ở đây có sẵn, nhưng có những thứ chỉ ở đây là thứ duy nhất trên thế giới, hắn phải giữ chúng ở nhà và từ từ thưởng thức.
Đến khi đem kế hoạch của hắn và còn tiền tiết kiệm nữa, Mạc Tiểu Bảo cười không ngậm được miệng.
Mọi người trong thôn đều nói cậu gả cho một kẻ nghèo hèn, nhưng bây giờ cậu mới biết Bùi đại ca của cậu không hề nghèo, huynh ấy là một người giàu có đó được không!!!