“A Ngưng, lại đây.”
Núi xanh dưới chân ngoài thành Kim Lăng, đào hoa sáng rỡ, làm nổi bật khuôn mặt phép tắc tuấn nhã của thiếu niên, bên người hắn là Khiển Phong đã lớn lên, dáng người mạnh mẽ, bốn vó sinh phong, ngẩng đầu đứng ở bên cạnh người Bùi Thiên Hề, cùng hắn chờ đợi nàng.
Hắn tay duỗi về phía nàng, chỉ còn một chút khoảng cách, nàng chỉ cần đi về phía trước một bước nhỏ, liền có thể chạm vào hắn.
Vân Thiên Ngưng giật giật bước chân, chậm rãi đi về phía hắn.
Khi tới gần hắn, bàn tay hắn thực dùng sức, chỉ cần nhẹ nhàng dùng một chút lực, liền kéo nàng lại đây.
Hắn giống như không giống trước kia ôn nhu có kiên nhẫn như vậy, dưới cây hoa đào, hắn dùng sức mà kéo nàng vào trong lòng ngực, cánh tay cũng không giống trước kia nhẹ ôm ở phía sau nàng như vậy, mà là gắt gao mà ôm nàng vào trong ngực.
Dáng người hắn cao dài, cúi người nhìn hắn, khuôn mặt gần trong gang tấc, đẹp khiến tim nàng không ngừng đập nhanh, sau đó, Thiên Hề ca ca vẫn luôn ôn nhu có lễ, dịch đến càng gần, cho đến khi nàng có thể rõ ràng mà thấy bộ dáng chính mình ở cặp mắt phượng kia.
Sau đó, hắn hôn nàng.
Hai làn môi tương dán, giống như cánh hoa phất qua gương mặt, gió xuân thổi vào trái tim, cánh hoa trong tim từng cánh ôn nhu vỡ ra, cả người nàng cơ hồ muốn chết chìm ở trong ngực cực nóng của hắn.
“Thiên Hề ca ca ···”
Nàng theo bản năng mà muốn giãy giụa, chính là trong lòng phảng phất có ma chướng, thế nhưng không muốn buông ra thân mật kiều diễm chưa từng có bao giờ như vậy, tay nhỏ vẫn chưa kháng cự, ngưỡng đầu nhỏ, ngoan ngoãn bị hắn ôm hôn ở lòng bàn tay.
Hoa đào càng ngày càng nhiều, ôm ấp của người nọ cũng càng ngày càng nóng, cho đến khi nàng có chút không chịu nổi, suy nghĩ muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, mới phát giác trên người hơi lạnh, mở hai mắt, chỉ có ánh trăng lung lung ngoài cửa sổ ôm nàng.
Vân Thiên Ngưng thở phì phò, khuôn mặt tràn đầy đỏ ửng, nàng, nàng thế nhưng mộng xuân?
Đối tượng vẫn là, vẫn là Thiên Hề ca ca...
Không thích hợp, quá không thích hợp.
Tiểu cô nương ngồi dậy, ôm chăn bông ấm áp, tinh thần tự khảo nghiệm một hồi lâu, chẳng lẽ là bởi vì Nhị tỷ tỷ nói, trong lòng chính mình kỳ thật vẫn luôn có chút gì đó đối với Thiên Hề ca ca?
Trong đầu đột nhiên nhớ lại cảnh tượng tuổi nhỏ cùng vài lần trước giúp đỡ Thiên Hề ca ca ốm yếu xoa cây gậy, gương mặt tức khắc hồng hoàn toàn, nàng trùm kín chăn, như con đà điểu nhỏ không muốn lại nghĩ, hung hăng chôn khuôn mặt nhỏ đi xuống.
Trong lòng cảm giác kích động ngọt ngào lại chua xót, A Ngưng, A Ngưng, đây là làm sao vậy?
Bên kia, Bùi Thiên Hề cũng chưa đi vào giấc ngủ.
Thiếu niên trằn trọc, ánh trăng nhu nhu mà chiếu vào hắn, hàng mi dài như quạ cánh, thật lâu chưa động, qua hồi lâu, mới nhấc mi mắt lên, như suy tư gì mà nhìn bóng đêm trong sân.
Đêm nay sau yến hội, hắn bị Ninh Viễn Hầu gọi lại.
“Thiên Hề, quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói là phải làm, ta nếu đã đáp ứng một điều kiện với người giải nhất đêm này, liền tuyệt sẽ không nuốt lời, vô luận ngươi đưa ra yêu cầu gì, ta đều sẽ đáp ứng.”
Hắn dừng lại, gió đêm thổi qua vạt áo huyền sắc của hắn, Ninh Viễn Hầu nhìn lại, thiếu niên lang đứng ở nơi đó, vạt áo bay bay, phong tư như thanh tùng.
Cái suy nghĩ kia rất nhiều năm ở trong đầu lặp lại hiện lên, Bùi Thiên Hề nhẹ nhàng nắm đôi tay, hít sâu một hơi, quay đầu, nhìn Ninh Viễn Hầu mặt mày mỉm cười.
Ánh mắt hắn dừng ở trên người hắn, phảng phất xem đến rõ ràng hết thảy suy nghĩ của hắn, cái này làm cho hắn vô cớ khẩn trương lên.
“Thiên Hề, ta nói rồi, vô luận ngươi đưa ra yêu cầu gì, ta đều sẽ đáp ứng.”
Có lẽ là chính mình cũng nhìn thiếu niên này lớn lên, có lẽ còn có thẹn với tâm tình Bùi tướng quân, Ninh Viễn Hầu nghĩ hắn nếu là đưa ra điều kiện kia, hắn cũng là thấy sẽ vui mừng.
“Thế thúc, ta không có yêu cầu gì, mấy năm nay, ngài cùng bá mẫu đã đối với Thiên Hề cực tố, Thiên Hề không còn mong muốn nào khác.”
Thiếu niên đứng ở gió đêm ngày xuân, mắt phượng kiên định, nhẹ nhàng chớp chớp, đem những tình ý bàng bạc ẩn giấu xuống.
Ninh Viễn Hầu nhíu mày, có chút khó hiểu, tâm tư của hắn, chẳng lẽ không phải A Ngưng sao, như thế nào sẽ bỏ qua cơ hội trước mắt rất tốt này, phải biết rằng, đêm nay khi bắn tên hắn chính là sử dụng toàn lực liều mạng bắt được vị trí đầu tiên, như thế nào trước mắt lại thay đổi?
Chẳng lẽ hắn ở trong bữa tiệc coi trọng tiểu nữ nhi Trịnh gia, di tình biệt luyến?
Ninh Viễn Hầu còn đang đoán mò, Bùi Thiên Hề lại nhẹ giọng ngắt hắn.
“Thiên Hề biết ý tứ của thế thúc.”
Mắt phượng bởi vì nhớ tới người kia, sáng sủa cong lên, phảng phất tất cả ôn nhu của ngày xuân đẹp nhất.
Ninh Viễn Hầu đối với hắn như nhau cha ruột, trong phủ chưa bao giờ có chậm trễ hắn, thậm chí Thôi thị đối với hắn tôt, xa xa vượt qua Vân Ẩn, hắn tuy trời sinh tính lãnh đạm, lại nhất nhất ghi tạc trong lòng, tri ân báo đáp.
“Kia ··· ngươi vì sao ···”
Ninh Viễn Hầu muốn tiếp tục, lại nói không ra, như vậy ngược lại có vẻ chính mình vội vã gả A Ngưng ra ngoài, không khỏi tổn thất thể diện.
Bùi Thiên Hề biết ý hắn, không biết nhớ tới cái gì, ánh mắt trầm ngưng:
“A Ngưng còn nhỏ, ta không nghĩ cứ như vậy hấp tấp định ra, hơn nữa ···” ngữ khí hắn mang cười, có chút không biết làm sao:
“Chỉ sợ nàng còn chưa xác định tâm ý với ta, như vậy sẽ làm sợ nàng.”
Hắn muốn, trước nay đều là đôi bên tình nguyện, nếu không phải, vậy liền chờ đến đôi bên tình nguyện, ở giữa vô luận dùng loại phương pháp nào, là hướng dẫn từng bước, hay là quạt gió thêm củi, đều không ngại.
Hắn muốn A Ngưng của hắn, không hề giữ lại, tự động tự phát tình yêu.
Tác giả có chuyện nói: Thật là· nhi tử phúc hắc, ngươi thật sự không phải thích dưỡng thành sao?