Dứt lời, thiếu nữ liền muốn móc ra con sâu lông kỳ quái kia xem một cái, đáng tiếc lần này, Bùi Thiên Hề luôn luôn dễ nói chuyện lại không để nàng thực hiện được, bàn tay to hắn đè lại tay nhỏ lộn xộn, thanh âm thấp thấp, giống như sinh bệnh.
“A Ngưng, đừng xem.”
Vân Thiên Ngưng không vui, chu miệng nhỏ lên nói:
“Vì sao?”
Bùi Thiên Hề không có biện pháp giải thích cho nàng, nhưng là hắn hiểu nam nữ khác biệt hơn nàng, chuyện như vậy, không phải bọn họ có thể làm, ít nhất, hiện tại không thể.
Vân Thiên Ngưng nổi tính, giận dữ kêu lên: “Hừ, A Ngưng càng phải xem.”
Nói xong cũng không đợi hắn mở miệng, nhân lúc hắn không chú ý, tay nhỏ nhanh chóng xốc lên vạt áo tính chất hoàn mỹ của hắn, lộ ra hai chân thon dài của thiếu niên, nhìn chằm chằm một khối nho nhỏ nhô lên đâm vào vải dệt, nàng nửa làm nũng nửa cưỡng bách nói:
“Thiên Hề ca ca, cho A Ngưng nhìn xem được không, A Ngưng bảo đảm không nói cho bất luận kẻ nào.”
Lời nói nàng như là mang theo cái móc nhỏ, nhè nhẹ mà câu lấy ý chí vốn cũng không phải là thập phần kiên định của hắn.
Tiểu cô nương chớp chớp mắt, không ngừng cố gắng, thân mình nhỏ xinh đáng yêu cọ cọ trên người hắn, đây là thủ đoạn làm nũng nàng quen dùng, từ cha mẹ, cho tới trưởng huynh trưởng tỷ, trăm trận trăm thắng.
“Chỉ một chút, A Ngưng đang tò mò.” Dừng một chút, nàng lại tiếp tục nói:
“Nếu Thiên Hề ca ca không muốn, ta liền đi xem A Phong.”
“Từ từ!”
Thiếu niên vội vàng kéo tay nhỏ của nàng, mắt đảo qua gã sai vặt đứng chờ ở cách đó không xa, như đao như kiếm, A Phong sợ tới mức vội vàng lui về sau hai bước, không biết công tử vì sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, so với hắn lần trước không cẩn thận rơi vào trong ao còn khó chịu hơn.
Tựa hồ có người khẽ thở dài, tuấn nhan Bùi Thiên Hề phiếm hồng, hít sâu một hơi, luôn mãi xác nhận nói:
“A Ngưng thật sự muốn nhìn? Không nói cho bất luận kẻ nào?”
“Vâng vâng!”
Tiểu cô nương vội vàng bảo đảm đầu nhỏ gật gật, móng vuốt nhỏ đã nóng lòng muốn thử, tò mò muốn đυ.ng vào cây gậy giấu ở phía dưới vạt áo.
Ngón tay thiếu niên trắng tinh nhẹ nhàng nắm lấy côn ŧᏂịŧ còn vẫn còn hơi nhỏ, lấy nó ra từ dưới vạt áo.
“Á ————”
Vân Thiên Ngưng sợ hãi kêu lên một tiếng, để sát vào một chút, nghiêm túc mà thưởng thức căn đồ vật không có trên người mình.
Nó nhìn qua phấn phấn hồng hồng, khoẻ mạnh kháu khỉnh, còn có chút đáng yêu, phía trên đầu có hình cây nấm, không thầy dạy cũng hiểu mà vuốt xung quanh, nàng vươn tay nhỏ nhẹ nhàng chọc chọc, viên đầu nấm lập tức run run rẩy rẩy mà lung lay vài cái, tựa hồ rất là mẫn cảm.
Tiểu cô nương có tinh thần, càng là làm càn mà chơi cái đỉnh phấn nộn, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lỗ nhỏ mẫn cảm, chỉ nghe được tiếng hít thở trầm trọng của thiếu niên trước người, tựa hồ cực kỳ khó chịu.
Vân Thiên Ngưng giương mắt nhìn lên, lại bị bộ dáng của Bùi Thiên Hề làm hoảng sợ, đôi mắt hắn sâu không thấy đáy, phảng phất có sương mù quay cuồng dày đặc, gò má tựa hồ bị đào hoa xâm nhiễm, một mảnh ửng đỏ, bàn tay to nắm chặt thành quyền, đem cánh hoa dưới tàng cây đều nắm nát, bộ dáng xác xác thật thật là khó chịu, chính là tựa hồ không có dấu hiệu kêu ngừng.
Nàng có chút lương tâm phát hiện, nhẹ nhàng thu tay, côn ŧᏂịŧ lại lưu luyến không tha, phảng phất như có sinh mệnh đuổi theo tay nhỏ mềm mại, đem qυყ đầυ hồng nhuận nhuận đưa vào lòng bàn tay nàng.
Thiên Hề ca ca, đây là khó chịu, hay là thoải mái nha.
Vân Thiên Ngưng nghi hoặc mà chớp mắt, tay nhỏ từ trên xuống dưới chậm rãi xoa căn gậy gộc kia, môi anh đào khẽ mở, đem lời trong lòng nói ra.
Bùi Thiên Hề một phen bắt được tay nhỏ lộn xộn của nàng, ngữ khí trầm thấp đáng sợ: “A Ngưng, không thể làm loại sự tình này cùng người khác, biết không?”
Hắn hỏi một đằng trả lời một nẻo, Vân Thiên Ngưng lại bị biểu tình nghiêm túc của hắn lây nhiễm, hứa hẹn nói:
“Vâng.”
“Đây là bí mật của ta cùng với A Ngưng, được không?”
Cặp mắt phượng kia gắt gao khóa trước mắt tiểu nhân nhi kiều mỹ, phảng phất muốn nuốt nàng vào trong bụng.
“Ừm, được, A Ngưng nhất định sẽ giữ bí mật.”
Nếu Thiên Hề ca ca đã cho nàng chơi đồ vật tư mật của hắn như vậy, Thiên Ngưng tự nhiên không thể nói cho người ngoài. Chẳng qua, nàng chung quy có chút tò mò, trái phải sờ sờ côn ŧᏂịŧ phấn hồng vừa mềm vừa cứng, tay nhỏ nhẹ nhàng nhéo, phảng phất đang nắm giữ mạch máu thiếu niên trước người, này đến tột cùng là thứ gì?
“Thiên Hề ca ca, cây gậy này rốt cuộc là dùng để đang làm gì nha? Vì sao trên người A Ngưng không có?”
Dài ra như vậy, chẳng phải là rất mệt sao, Thiên Hề ca ca so với nàng còn có nhiều đồ chơi hơn.
Thấy tiểu cô nương có chút ảo não, Bùi Thiên Hề ngồi thẳng thân thể, dựa ngồi ở dưới cây đào, để nàng dựa vào trên vai hắn, dáng người hắn cao dài, xa xa nhìn lại, cơ hồ đem cả người nàng đều ôm vào trong ngực, mắt phượng ý cười rất đậm:
“A Ngưng hiện tại còn quá nhỏ, về sau mới có thể nói cho ngươi.”
“Vậy A Ngưng về sau còn có thể chơi nó sao?”
Vân Thiên Ngưng vô tri vô giác, ngây thơ khờ dại nhìn hắn, không biết chính mình gieo mầm tai hoạ lớn bao nhiêu, lại càng không biết sau này hổ đói ngủ đông phản công lấy lãi, nàng thấy mắt phượng thiếu niên buông xuống, tựa hồ có cảm xúc sâu thẳm chợt lóe mà qua, lúc nâng mắt lên, lại là một mảnh trời quang trăng sáng.
Hắn thấp giọng nói: “Nếu như A Ngưng không hề nghĩ đến người khác, có thể.”
Tác giả có chuyện nói:
Nữ chính tự mình tìm đường chết, không có biện pháp ┐(゚~゚)┌
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~