Tiểu Chó Săn Của Tiểu Thư

Chương 7: Cây gậy (Hơi H)

“Ừm, được.”

Tay Bùi Thiên Hề nhẹ nhàng nắm thành quyền, vừa nắm lại thả ra, nhìn về thiếu nữ kiều mỹ trước mắt, mắt phượng cong lên, phảng phất muôn vàn loại cảm xúc nói không rõ giấu kín trong đó, nhưng vui mừng lại bộc lộ ra ngoài.

“Thiên Hề đương nhiên ··· hy vọng A Ngưng muội muội thường lui tới.”

“Hì hì, Thiên Hề ca ca, vậy ngươi có thể theo ta đấu khúc bắt bướm sao?”

Mưu kế trong lòng tiểu cô nương đã thực hiện được, vì bản thân rốt cuộc có được một người bạn đáng tin cậy chơi cùng mà âm thầm vui sướиɠ. Mẹ luôn quản thúc nàng, tuổi của trưởng tỷ cùng trưởng huynh lại lớn hơn nàng rất nhiều, có đôi khi nàng cùng chơi một hồi đã liền nói phải đi, A Ngưng đã sớm muốn kéo theo tiểu ca ca tuổi ngang ngang mình đảm đương bạn chơi cùng với nàng, vừa lúc hắn tự đưa tới cửa, chẳng phải tốt quá hay sao.

Bùi Thiên Hề thấy tâm tư nàng đều viết đầy ở trên mặt, mắt phượng ý cười càng sâu, thấp thấp đáp:

“Có thể.”

“Vậy, không cho ngươi đổi ý, nha, chúng ta đập tay thề đi!”

Thật vất vả bắt được một tiểu ca ca dễ nói chuyện, A Ngưng cũng không thể làm hắn chạy trốn, vội vàng vươn tay nhỏ còn có chút trẻ con mũm mĩm, muốn cùng hắn đập tay mà thề.

Bùi Thiên Hề vươn tay, đối diện tay nhỏ đang chờ đợi của tiểu cô nương, vỗ nhẹ nhẹ ba cái.

Tay hắn so với nàng lớn hơn một vòng, khớp xương ngón tay rõ ràng nhẹ nhàng lướt qua bàn tay nhỏ non mềm phấn nộn của nàng, bàn tay ấm áp dán vào nhau, Vân Thiên Ngưng cảm thấy có chút tâm ngứa, như là bắt được tia sáng ấm áp nhất đầu mùa xuân.

Thanh âm hắn cực kỳ dễ nghe, còn thực kiên định: “Tuyệt không đổi ý.”

“Vâng!”

Tiểu cô nương gật đầu thật mạnh, sóng nước long lanh trong mắt hạnh giống như hai mảnh trăng rằm, mười phần ngây thơ.

“Nơi này nơi này! Thiên Hề ca ca! Nó bay đi nơi đó.”

Vân Thiên Ngưng mạnh mẽ đi theo phía sau thiếu niên, trong tay còn cầm cái lưới bắt bướm, đang chờ Bùi Thiên Hề đem con bướm kia chạy tới.

Thiếu niên đuổi theo con bướm trắng đang vội vội vàng vàng bay loạn ở bên phải, bàn tay to chờ đợi bên cạnh, tay mắt lanh lẹ mà bắt được, đem nó đưa vào lưới bắt bướm mà thiếu nữ chờ đợi đã lâu.

“A ——”

Không biết sao, từ phương xa lại bay tới một con bướm trắng khác, cùng con này tựa hồ là một đực một cái, con bướm này quyến luyến không tha mà đi theo phía sau bạn lữ bị bắt, thỉnh thoảng dùng thân hình yếu ớt đυ.ng phải lưới, rất có ý muốn phá đi cái lưới.

Bướm trắng trong lưới cũng không ngừng đáp lại kêu gọi bạn lữ, khắp nơi đâm loạn, đến cuối cùng hoàn toàn vô lực, càng bay càng thấp, tựa hồ đã sức cùng lực kiệt.

Vân Thiên Ngưng thấy vậy, trong lòng mềm nhũn, tay nhỏ đưa lên, liền thả con bướm trắng đáng thương bay loạn kia.

Hai con bướm ở không trung vui mừng mà vây quanh tiểu cô nương dạo qua một vòng, cuối cùng cùng bay xa.

“A Ngưng muội muội.”

Bùi Thiên Hề xuất thần nhìn đôi bướm trắng kia đối với tiểu cô nương, thử kêu nàng.

Vân Thiên Ngưng phục hồi lại tinh thần, có chút xin lỗi mà nhìn tiểu ca ca, thanh âm mềm mềm mại mại:

“Ta cảm thấy chúng nó thật đáng thương, liền thả ra··· xin lỗi, Thiên Hề ca ca.”

Vì bắt được con bướm trắng hiếm lạ này, tiểu cô nương đã tính trước vài ngày, Bùi Thiên Hề cũng thay nàng chạy khắp vườn, cuối cùng còn ra một thân mồ hôi mỏng, hiện tại trên chóp mũi hắn còn dính mồ hôi tinh mịn.

Tưởng tượng như vậy, chính mình cứ như vậy dễ dàng mà thả ra, giống như có chút thực xin lỗi hắn vất vả.

“Không sao, vốn chính là vì A Ngưng vui vẻ, nếu thả hai con bướm trắng có thể làm A Ngưng vui hơn, cớ sao không làm?”

Hắn không hề tức giận, ngược lại ngồi xuống cùng nàng, hai người ngồi ở dưới cây hoa đào đang nở hoa rực rỡ, gió nhẹ phất quá, cánh hoa lặng lẽ hôn ở trên vai nàng, cực kỳ giống thanh linh tiểu tiên tử hóa thân của hoa đào.

“Thiên Hề ca ca, ngươi thật tốt.”

Vô luận là dùng hết sức lực mà thay nàng bắt bướm, hay là cực có kiên nhẫn mà theo nàng chơi trốn tìm, A Ngưng tựa hồ ·· · càng ngày càng không thể rời khỏi hắn nha.

Bùi Thiên Hề nhẹ nhàng cười, nâng ống tay áo lên, muốn lau mồ hôi trên mặt.

“Từ từ!”

Tay nhỏ cầm khăn hoa sen cẩm lý hàng thêu của Tô Châu, Vân Thiên Ngưng đưa lên, thay hắn lau đi mồ hôi mỏng trên khuôn mặt, nàng lại gần nói:

“Mẹ nói, bộ dáng này không sạch sẽ, trên mặt sẽ nổi mụn.”

Tiểu cô nương tuổi tuy nhỏ, lại cực kỳ yêu thích cái đẹp, cũng có chú ý cúa quý nữ thế gia, khăn cũng mềm mại, mang theo mùi thơm đặc trưng của cơ thể thiếu nữ, mềm mại mà đong đưa, lấp đầy chóp mũi hắn.

Trái tim vô pháp khống chế mà trầm luân, ngày ngày đêm đêm, một sớm một chiều, không còn năng lực chống cự.

Thân thể thiếu niên có chút hơi hoảng, Vân Thiên Ngưng hơi khom, muốn nỗ lực với đến giữa trán hắn, đáng tiếc không biết làm sao, có lẽ là gió xuân quá nồng, đào hoa quá diễm lệ, thiếu nữ thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn run ngã xuống.

Vân Thiên Ngưng trực tiếp ngã xuống trong lòng ngực hắn, nàng vừa định đứng dậy, lại đột nhiên, ở dưới quần áo màu xanh ngọc của thiếu niên, ấn tới một cây gậy kỳ kỳ quái quái.

Cây gậy kia nói cứng không cứng, nói mềm không mềm, không dài không ngắn, tựa hồ còn sẽ động đậy, run run rẩy rẩy, giống một con sâu lông cực lớn.

Vân Thiên Ngưng chưa bao giờ sờ qua đồ vật như vậy, càng thêm cảm thấy kỳ quái, chớp mắt hạnh nhìn sắc mặt thiếu niên phía trước không biết vì sao khó nhịn, đáng yêu hỏi:

“Thiên Hề ca ca, phía dưới ngươi làm sao lại giấu một con sâu lông?”

Tác giả có chuyện nói:

Thiên Hề: Không phải sâu lông, là kẹo que, ngọt, A Ngưng muốn nếm thử hay không?

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~