Chuyện Tình Cậu Cháu

Chương 8: Ŧɦủ ᗪâʍ (H)

Mấy ngày liên tiếp Thích Dịch đều tìm cách trốn tránh Lộ Phù, Lộ Phù gần như không nhìn thấy bóng dáng anh.

Cuối cùng Lộ Phù không chịu nổi nữa, sau khi chán nản ở lì trong phòng ba ngày liên tiếp thì cô gọi điện thoại cho anh: “Cậu, cậu đang ở đâu vậy, Tiểu Phù rất nhớ cậu.”

Giọng nói nũng nịu của con gái truyền ra từ microphone ngọt như mía lùi khiến Thích Dịch nhất thời không thể cúp điện thoại.

Lộ Phù đợi một lúc lâu vẫn không thấy anh trả lời, tâm lý phản nghịch lại bắt đầu trỗi dậy, muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh.

Bàn tay cô trượt xuống dưới lớp váy, cách một lớp quần lớp khẽ vuốt ve nhụy hoa: “Cậu, bên dưới của con ướt hết rồi, ưm…”

Tiếng thở dốc khiến cả nam lẫn nữ nghe qua đều phải đỏ mặt tía tai tràn ra, Lộ Phù cắm một ngón tay vào nhụy hoa: “Tiểu Phù rất nhớ côn ŧᏂịŧ to lớn của cậu, ga trải giường của con ướt hết rồi này, ngón tay con không sướиɠ bằng côn ŧᏂịŧ của cậu…”

Thích Dịch cúp điện thoại, đứng dậy chào tạm biệt bạn của mình: “Tôi có chút việc, xin phép đi trước.”

Người bạn vui vẻ tiễn anh, nhiệt tình mời anh lần sau đến đây “lánh nạn”.

Thích Dịch về nhà vừa đúng giờ cơm chiều, Lộ Phù không có ở đó, chỉ có hai ông bà vẫn đang chậm rãi ăn cơm.

Ông ngoại bà ngoại cũng cảm thấy gần đây anh có gì đó hơi bất thường, bắt đầu tận tâm dạy bảo: “Hiếm khi Phù Phù về đây chơi, con là cậu sao không dẫn nó đi đây đi đó chơi cho biết, ngày nào cũng đi biệt tăm biệt tích, con nhìn xem con có ra dáng một trưởng bối hay không?”

Thích Dịch nhận lỗi, nói đại khái gần đây khá bận rộn, sẽ tranh thủ đưa Lộ Phù đi chơi sau.

Anh lên lầu, đi về phòng mình, đi ngang phòng của Lộ Phù thì dừng lại một chút. Anh nhấn tay nắm cửa phòng mình xuống, mở cửa ra, lập tức từng tiếng thở dốc, rêи ɾỉ cao vυ't xuyên thẳng vào tai anh.

Thích Dịch không ngờ lá gan cô to đến vậy, anh ngẩng đầu nhìn, thậm chí cô còn không nhận ra có người vào phòng, vẫn giang rộng hai chân về phía cửa, trong tay cầm một vật gì đó đang rung mạnh phát ra tiếng ong ong, dùng sức ấn thật mạnh vào cái lỗ nhỏ bên dưới.

Nhụy hoa mềm mại bị dươиɠ ѵậŧ giả căng ra hết cỡ, Lộ Phù nhắm hờ hai mắt, dâʍ đãиɠ rên la: “A, sướиɠ chết mất.”

Hôm nay sau khi bị dập máy, cô có thể tưởng tượng được đầu bên kia Thích Dịch tức giận đến mức nào, cô vui vẻ ăn cơm qua loa rồi đi vào phòng anh, lấy một trong những “bảo bối đặc biệt” của mình ra.

Cô thủ da^ʍ ngay trên giường của anh, nghĩ thôi đã thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi.

Tiếng rêи ɾỉ của cô càng lúc càng cao vυ't, cô sắp lêи đỉиɦ, hoàn toàn chìm đắm trong bể du͙© vọиɠ, hoàn toàn không nghe được bất cứ âm thanh nào ở xung quanh.

Thích Dịch đi đến trước giường, cúi đầu xuống, lỗ nhỏ bị chà đạp đến đỏ bừng hoàn toàn lộ ra trước tầm mắt anh, có thể thấy rõ thứ đang rung điên cuồng kia là một dươиɠ ѵậŧ giả có kích thước tương đương với côn ŧᏂịŧ của anh.

Lộ Phù cầm “Bảo bối đặc biệt” của cô rút ra cắm vào hơn mười lần mới lêи đỉиɦ, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra xuống mông cô như thác đổ, ga giường hoàn toàn ướt đẫm.

Cô thở hổn hển định thần lại, lúc này mới nhìn thấy người đàn ông bị cô lấy làm hình tượng thủ da^ʍ đang nhìn xuống cô làm cô nhất thời kinh hoảng: “Cậu.”

Thích Dịch dời tầm mắt đi,vẻ mặt bình tĩnh nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ ửng của cô, lùi về phía sau hai bước: “Dọn dẹp giường sạch sẽ cho cậu.”

Anh bước ra cửa, đứng trên hành lang châm một điếu thuốc, lúc Lộ Phù bước ra, anh đang đứng dựa vào cửa sổ cuối hành lang, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, một bên khuôn mặt anh bị bóng tối che khuất, gió đem kéo theo làn khói từ miệng anh Lộ Phù bước qua, kéo lấy bàn tay còn lại của anh chạm vào giữa hai chân vẫn còn ướt sũng của mình.

"Cậu, muốn."

Thích Dịch rút tay ra, ngón tay lấp lánh ánh nước, anh đưa điếu thuốc vào miệng, dùng bàn tay sạch sẽ vỗ đầu cô: “Đi ngủ đi.”