Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 462: Nguyễn Chi Vũ rất dễ dụ

“Mình cảm thấy thời gian trôi qua rất nhạt nhẽo.” Trần Tử Huyên nói một ít tâm sự của mình với bạn tốt: “Chu Tiểu Duy, cậu nói xem, mình có suy nghĩ này, có phải là đang không biết đủ không?”

Chu Tiểu Duy nhìn cô, cô ấy cảm thấy lúc trước Trần Tử Huyên đều có tinh thần hoạt bát sôi nổi, nhìn cô hiện tại lại có chút tủi thân.

“Cậu cảm thấy cuộc sống ở nhà họ Nguyễn quá cứng nhắc, quá nhàm chán sao?”

Trần Tử Huyên cúi đầu khuấy ly trà sữa của mình, trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào.

“Hình như mình… Cảm thấy cả đời này đều sẽ sống như thế, ví dụ như chuyện làm từ thiện, mình không thích… Nhưng cháu dâu nhà họ Nguyễn nên tiếp xúc với những người kia, thật giống như mình phải luôn ép bản thân làm như thế.” Cuối cùng cô thấp giọng nói: “… Đây không phải là cuộc sống mình mong muốn.” Nhưng hiện tại cô đã sống rất tốt, cô nên biết đủ.

“Còn cặp song sinh đâu?” Đột nhiên Chu Tiểu Duy đề cập chuyện con cái với cô, cô ấy đề nghị nói: “Cậu có thể tốn nhiều thời gian chăm sóc con cái, đừng quản những thứ này nữa.” Gả vào nhà họ Nguyễn hẳn là chuyện khiến rất nhiều cô gái hâm mộ, nhưng nhìn Trần Tử Huyên không có chút tinh thần mà cứ rầu rĩ không vui.

Trần Tử Huyên bực mình: “Cậu muốn mình chơi với bọn trẻ là có thể chơi à, đừng có mà mơ.”

“Hình thức ông nội giáo dục chúng nó thành người thừa kế… Nói rằng người mẹ không nên tiếp xúc nhiều với đứa trẻ vì tính cách chúng nó sẽ bị ảnh hưởng không đủ cứng rắn, hiện tại nhiều lắm chỉ là ngẫu nhiên nhìn một lát thôi.”

Cô không có ý kiến gì lớn với hình thức giáo dục của ông nội, Nguyễn Chi Vũ cũng lớn lên như thế. Hiện tại anh ưu tú như vậy, sau này đứa trẻ lớn lên giống Nguyễn Chi Vũ càng tốt hơn.

Trần Tử Huyên chọt chọt vào bánh kem trên bàn, cô nhớ tới một số việc mới ngẩng đầu nhìn Chu Tiểu Duy: "Dạo gần đây cậu cứ mang bánh kem cho bạn đồng nghiệp trong công ty suốt, cậu rảnh rỗi như vậy sao?”

“Chu Tiểu Duy, cậu sống ở nhà họ Bùi như thế nào?” Trần Tử Huyên rất ít khi nghe Chu Tiểu Duy phàn nàn gì đó, tính cách của cô ấy còn trưởng thành hơn cô nhiều.

Nghe cô hỏi như vậy, Chu Tiểu Duy cười nói: "Rất tốt.”

"Đúng rồi, cậu thích trẻ nhỏ như vậy thì tại sao cậu và Bùi Hạo Nhiên không có kế hoạch gì thế?”

“Tranh thủ thời gian sinh một đứa bé đi, mình nói cho cậu biết mấy chuyện sinh con này đó, nếu đã kết hôn nhận giấy đăng ký rồi thì sinh sớm sớm được đầu thai sớm. Dù sao cũng bị đau một lần, thừa dịp còn trẻ vượt qua thôi, chứ để lớn tuổi càng phải chịu tội.”

Chu Tiểu Duy vẫn cười tao nhã như cũ, nhưng trong ánh mắt của cô ấy hiện lên chút khổ sở. Sau đó cúi đầu làm bộ móc khăn giấy từ trong túi xách ra, lúc này cô ấy mới ngẩng đầu, trên mặt lại cố gắng nở một nụ cười: “Không sao, chúng mình dự định qua mấy năm nữa mới sinh con.”

Trần Tử Huyên hỏi cô ấy: “Thật ra mình cảm thấy cậu đi làm cũng không có nhiệt huyết gì, mình còn tưởng rằng cậu càng muốn làm bà chủ gia đình hơn.”

Bị nhìn trúng nỗi lòng, Chu Tiểu Duy khuấy ly cà phê lầm bầm: “Đúng vậy, thật ra mình muốn ở nhà làm bà chủ gia đình hơn.”

Đột nhiên Trần Tử Huyên cảm giác cô ấy ở nhà họ Bùi cũng không vui vẻ lắm.

“Có phải cậu có chuyện gì không?” Cô quan tâm hỏi thêm một câu.

Chu Tiểu Duy do dự một chút, lâu như vậy không đi ra ngoài ngồi tán gẩu với Trần Tử Huyên. Cô ấy giấu mọi chuyện trong lòng uất nghẹn lâu rồi cũng cảm thấy khó chịu, vì thế hôm nay cô ấy dứt khoát nói hết ra.

“Hiện tại Quan Lôi đang ở nhà họ Bùi.” Chu Tiểu Duy thấp giọng nói.

Khuôn mặt Trần Tử Huyên lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Gì cơ?”

“Không phải chứ, cậu nói là vợ trước Quan Lôi của Bùi Hạo Nhiên hiện tại đang ở nhà họ Bùi, đây là có ý gì?” Quan Lôi là vợ trước mà còn đang ở nhà họ Bùi, quá không hợp lí rồi.

“Thật ra cũng không có phức tạp như vậy, mình chỉ nghe nói Quan Lôi cãi nhau với bạn trai cũ. Sau khi người đàn ông kia uống rượu say sẽ có khuynh hướng bạo lực, hai người xảy ra tranh chấp đánh nhau, còn vào đồn cảnh sát. Cô ta kêu Bùi Hạo Nhiên đi đón cô ta ra, vì sợ người đàn ông kia dây dưa kiếm chuyện, cho nên mới sắp xếp để cô ta ở tạm trong nhà họ Bùi.”

Giọng điệu Chu Tiểu Duy lạnh nhạt nói chuyện đã xảy ra, trên mặt cô ấy vẫn tỏ ra kiên nhẫn như không có chuyện gì.

Trần Tử Huyên lại cau mày, cô cảm thấy việc này có chút không thỏa đáng: “Dù có như thế nào thì Quan Lôi cũng là vợ trước của anh ta. Cậu đã đăng ký kết hôn với Bùi Hạo Nhiên rồi, tại sao không sắp xếp phòng khác bên ngoài cho cô ta chứ.” Một người vợ trước, một người vợ hiện tại, hai người phụ nữ ở chung nhà, gặp mặt nhau hẳn rất khó xử.

Chu Tiểu Duy tỏ vẻ rất hiểu chuyện, cô ấy cười nói: "Không sao cả.”

“Hiện tại mình còn phải bận đi làm, vốn trong nhà muốn tìm một bảo mẫu, sau đó Quan Lôi nói muốn học nấu ăn nên tìm bảo mẫu cũng vô dụng.

Bây giờ cô ta đang ở nhà giúp đỡ một số việc nhà, cho nên gần đây mình cũng rất rảnh rỗi… Vả lại Bùi Ức cũng rất thích cô ta.” Cô ấy cắn môi cười khổ giống như đang tự an ủi bản thân: “Tất cả mọi người vui vẻ là được rồi.”

Trần Tử Huyên nhìn bộ dạng của cô ấy là đã biết trong lòng cô ấy kìm nén không thoải mái, cô ấy đã quen với việc nhân nhượng vì lợi ích chung rồi.

“Cậu đã đăng ký kết hôn với Bùi Hạo Nhiên rồi, hiện tại nhà họ Bùi cũng là nhà của cậu, cậu không cần thiết phải nhường nhịn.”

Trần Tử Huyên dạy cô ấy phải mạnh mẽ lên: “Cậu mới là bà chủ của căn nhà đó, cậu cũng phải suy nghĩ cho bản thân mình. Nếu như cậu không muốn để Quan Lôi ở trong nhà, vậy cậu hãy nói chuyện với Bùi Hạo Nhiên, rồi tìm một căn nhà bên ngoài cho Quan Lôi ở cũng được.” Trần Tử Huyên thật sự không hiểu.

Quan Lôi chỉ là vợ trước mà thôi, tại sao người nhà họ Bùi lại đối xử tử tế với cô ta như vậy, huống chi còn lần lượt xử lý cục diện rối rắm cho Quan Lôi.

Chu Tiểu Duy yên lặng uống một ngụm cà phê đắng, thật ra cô ấy cũng không biết mở miệng như thế nào.

Nếu một khi cô ấy muốn mở miệng, giống như mạnh mẽ tách hai mẹ con Bùi Ức và Quan Lôi ra, cô ấy cảm thấy có chút không đành lòng.

Thật ra trước khi kết hôn, cô ấy đã có cảm giác tội ác chen chân phá hủy gia đình của Quan Lôi và Bùi Ức, nhưng rõ ràng Bùi Hạo Nhiên và Quan Lôi đã ly hôn vì không hợp, chủ yếu là thái độ của nhà họ Bùi với Quan Lôi vẫn luôn dây dưa không dứt. Cô ấy phát hiện người vợ hiện tại như mình cứ như một người ngoài.

“Nếu như mình nói không cho Quan Lôi ở lại nhà họ Bùi, có thể bọn họ sẽ cảm thấy mình có chút ích kỷ.” Chu Tiểu Duy cúi đầu, thật ra nét mặt cũng rất hoang mang.

Trần Tử Huyên rất không vừa lòng: “Cái rắm ấy, Quan Lôi đó mới gọi là ích kỷ, cô ta vốn không thèm để ý đến cảm nhận của cậu.”

Trần Tử Huyên nói thẳng thừng, sau đó còn nói: “Mình cảm thấy cậu vẫn nên tranh thủ thời gian đi, lập tức đề nghị sinh một đứa con với Bùi Hạo Nhiên đi, nếu như vậy thì người nhà họ Bùi cũng sẽ không lấy Bùi Ức và Quan Lôi làm trung tâm. Bây giờ cậu mới là con dâu của nhà bọn họ.”

Liên quan tới chuyện sinh con này, thật ra Chu Tiểu Duy rất muốn có một đứa con của mình.

Chỉ là trước đó Bùi Hạo Nhiên từng nhắc đến, anh ta nói hiện tại Bùi Ức chỉ mới học tiểu học. Nếu như sinh thêm một đứa em trai hay em gái, chỉ sợ Bùi Ức không chấp nhận được, cho nên họ vẫn luôn tránh thai…

Vì hạnh phúc nho nhỏ của mình nên hãy tranh thủ, cô ấy nhìn ánh mắt kiên định của Trần Tử Huyên, Chu Tiểu Duy cũng khích lệ mình một chút: “Được rồi, tối hôm nay mình sẽ bàn bạc với anh ấy …”

Đột nhiên điện thoại của Trần Tử Huyên vang lên.

“Chìa khoá nhà trọ của Đường Duật ở đâu?” Là Mạc Cao gọi điện thoại tới, ông ta nói Đường Duật không cho ông ta vào nhà, ông ta muốn tìm Trần Tử Huyên đòi chìa khoá.

Từ khi Trần Tử Huyên đi làm từ thiện thì đầu óc cô vẫn loay hoay choáng váng. Hôm nay cô mới rảnh tụ tập với Chu Tiểu Duy, đã vài ngày rồi cô chưa từng đến chỗ Đường Duật: “Chìa khoá tôi đặt ở trong một cái hòm giữ đồ ở tiểu khu, mật mã là 1314XX. Có phải mấy ngày nay Đường Duật vẫn bị sốt không? Tôi có gọi điện thoại cho cậu ấy, nhưng cậu ấy chỉ nói qua loa.”

Trần Tử Huyên ở bên đây còn đang hỏi, nhưng Mạc Cao rất không chào đón cô, ông ta lạnh giọng nói: ‘Không cần phiền mợ chủ nhà họ Nguyễn như cô quan tâm.” Sau đó Mạc Cao cúp máy điện thoại.

Trần Tử Huyên tức giận thở phì phò, mắng ông ta: “Ông chú Mạc Cao này cũng đã năm mươi tuổi rồi, lớn tuổi nhưng tính vẫn xấu như vậy, khó trách không tìm thấy con dâu.”

Chu Tiểu Duy ở một bên lắng nghe rồi mỉm cười, sau đó cô ấy hỏi về Đường Duật: “Cũng đã lâu rồi mình không nhìn thấy Đường Duật, hình như ông chú họ này rất quan tâm đến anh ấy.”

“Bên cạnh Đường Duật không có ai cả.” Trần Tử Huyên thấp giọng thì thào.

Mặc dù có lúc cô rất giận tính xấu của Mạc Cao, nhưng cô vẫn rất cảm ơn ông chú họ Mạc Cao này vẫn luôn ở bên cạnh anh ta, nếu không thì chắc hẳn anh ta sẽ càng thêm cô độc.

“Ngày mai mình muốn đi một chuyến đến nhà trọ của Đường Duật để thăm cậu ấy.”

Chu Tiểu Duy nghe cô nói như vậy thì chợt nhớ ngày mai là chủ nhật, cô ấy cũng không cần đi làm: “Vậy mình cũng muốn đi cùng…”

Chu Tiểu Duy rất tôn sùng nam thần Đường Duật này, ngắm trai đẹp rất bổ mắt và rất có cảm giác hưởng thụ.

“Nhưng mà Đường Duật có cho mình vào nhà trọ của anh ấy không?”  Chu Tiểu Duy có tiếp xúc với anh ta một thời gian, cô ấy biết tính tình của anh chàng đẹp trai này rất quái gở.

Trần Tử Huyên không nghĩ ngợi đã trực tiếp đồng ý: “Không sao cả, mình dẫn cậu vào nhà.”

Chu Tiểu Duy tỉnh ngô. Đúng vậy, Trần Tử Huyên dẫn mình vào nhà, vậy khẳng định Đường Duật không có cách nào từ chối rồi.

Từ khi quen biết đến nay, Đường Duật đều đồng ý vô điều kiện với mọi yêu cầu của Trần Tử Huyên.

Hai người bọn họ thật là một cặp bạn chơi thân từ nhỏ đặc biệt, người nữ dữ dằn, người nam ngoan ngoãn nghe lời. Bỗng nhiên Chu Tiểu Duy cười một tiếng, cô ấy đã hiểu rõ vì sao gần đây Trần Tử Huyên lại phải tham gia những việc từ thiện rồi. Nếu là lúc trước, chắc chắn Nguyễn Chi Vũ sẽ không đồng ý.

Tám mươi phần trăm là bởi vì Đường Duật xuất hiện.

Có ông chồng nào lại thích cô vợ của mình chạy đến nhà đàn ông khác chứ, cho dù có hào phóng đến đâu cũng sẽ không thoải mái. Nhất là Trần Tử Huyên và Đường Duật còn là bạn chơi thân từ nhỏ, bọn họ có rất nhiều kỷ niệm tuổi thơ với nhau mà người ngoài không chen vào được.

“Trần Tử Huyên, nếu như cậu không muốn tham gia hoạt động Danh Viện kia, cậu hãy nói chuyện với Nguyễn Chi Vũ đi… Cậu phải tốn chút sức để dụ dỗ anh ấy.” Chu Tiểu Duy cảm thấy cần phải nói chuyện kiểm soát chồng với cô: “Ha ha, mọi người đều biết là phải dỗ người đàn ông trong nhà vui vẻ, chuyện sau đó sẽ dễ làm thôi.”

Người phụ nữ biết nhận lỗi mới là tốt.

Trần Tử Huyên không để ý lắm, dỗ đàn ông à…

Cô suy nghĩ một chút, cũng không cần phiền toái như vậy: “… Nguyễn Chi Vũ rất dễ dụ.”

Bọn họ rời khỏi quán cà phê rồi kêu xe taxi chạy đến chỗ trung tâm thương mại.

“Mình định mua một số vật dụng hàng ngày, còn có dao cạo râu của Bùi Hạo Nhiên đã bị Bùi Ức chơi hỏng rồi, mình muốn mua cho anh ấy một cái mới.” Chu Tiểu Duy hỏi cô: “Trần Tử Huyên, cậu có gì muốn mua không?”

“Vật dụng hàng ngày trong nhà đều do quản gia phụ trách sắp xếp… Rau quả và trái cây đều có người đưa tới theo thời gian mỗi ngày.” Đơn giản mà nói, Trần Tử Huyên là một con sâu gạo, cô không có chút cống hiến nào.

Chu Tiểu Duy giật mình, khó trách cô nói trong nhà quá nhàm chán.

Nếu như không tự mình quản lý nhà cửa mà cứ như ở khách sạn năm sao cao cấp thì sẽ không có cảm giác thân thuộc.

Chu Tiểu Duy lại hỏi: “Sau khi kết hôn, Nguyễn Chi Vũ có để cậu giúp đỡ quản lý quần áo và ăn mặc của anh ấy không?”

Trần Tử Huyên báo chi tiết: “Quần áo của anh ấy đều là đặt may, mỗi tháng đều sẽ có người đưa tới, mọi chuyện thường ngày của Nguyễn Chi Vũ do bác Phương quản lý.”

Chu Tiểu Duy bật cười: “Vậy cậu sắp xếp thời gian mỗi ngày như thế nào?”

Xem ra Nguyễn Chi Vũ có năng lực làm việc bên ngoài mạnh mẽ cỡ nào, nhưng những chuyện lặt vặt trong cuộc sống và hôn nhân, thật đúng là anh không rành xử lý. Nếu như muốn để Trần Tử Huyên có cảm giác thân thuộc và yêu thích công việc làm vợ này, thật ra chỉ cần để Trần Tử Huyên tự mình phụ trách chuyện nấu ăn đơn giản là được, không cần để cô ra bên ngoài tham gia làm từ thiện với những người phụ nữ không hợp nhau kia.

Nguyễn Chi Vũ cũng đã phí hết lòng để tính kế cô vợ mình, nhưng lại không ảnh hưởng đến cô chút nào.