Từ lần trước xem pháo hoa thấy được Nguyễn Chi Vũ, Trần Tử Huyên đã không còn muốn thấy anh nữa. Mà Chu Tiểu Duy cũng cố gắng không nhắc tới mấy cụm từ như "Nguyễn Chi Vũ" "nhà họ Nguyễn", lại càng không dám nói ra từ "đứa bé", bọn họ đều giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngày tháng cứ bình yên trôi qua.
Bệnh tình của Trần Tử Huyên dường như đã khá hơn, cô không còn hậm hực giống trước, có khi còn có thể chủ động cùng Chu Tiểu Duy đi chợ mua đồ ăn, mua một chút đồ dùng hàng ngày.
Chu Tiểu Duy đang cố gắng nghĩ cách tẩm bổ cho cô, mà Trần Tử Huyên cũng không từ chối sự quan tâm của cô ấy, điều này khiến cô ấy thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đại khái là tình hình của Trần Tử Huyên đã chuyển biến tốt đẹp, cho nên gần đây Đường Duật có vẻ ra ngoài thường xuyên hơn, anh ta như đang điều tra chuyện gì đó, luôn đi sớm về trễ, có khi còn bận đến không kịp về nhà.
"Hiện tại tớ phải đến nhà họ Bùi..., một mình cậu ở nhà nếu có xảy ra chuyện gì thì nhất định phải lập tức gọi điện thoại cho tớ. Đúng rồi, ngày hôm qua chúng ta cùng nhau đi mua nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, hôm nay không cần ra ngoài mua đồ ăn nữa, trong tủ lạnh còn ít thịt bò có thể làm bữa tối cho chúng ta..."
Chu Tiểu Duy vừa ra đến trước cửa thì lải nhải: “Trần Tử Huyên, một mình cậu ở nhà thật sự không có việc gì chứ?"
"Có thể có chuyện gì được." Xem ra cô đã rất bình thường rồi.
"Tiểu Chu, cậu đi làm việc của cậu đi, đừng coi tớ như kẻ tàn phế thế."
Chu Tiểu Duy nhìn cô ngồi ở trước bàn ăn bánh bao uống sữa đậu nành, nghe giọng điệu của Trần Tử Huyên còn giống như đang chê cô quá phiền.
"... Aizzz quả nhiên là không có lương tâm."
Sau cùng Chu Tiểu Duy bực mình châm chọc một câu rồi tiện tay đóng cửa lại đi ra ngoài.
Tất cả đều như trở về quỹ đạo vốn có của nó, cách lần trước Trần Tử Huyên gặp được Nguyễn Chi Vũ đã qua nửa tháng, Chu Tiểu Duy nhìn cô hiện tại đã bắt đầu khôi phục tinh thần, cũng đã tăng thêm 1,5 kg, trong lòng hết sức vui mừng.
Chu Tiểu Duy còn đang làm bảo mẫu tại nhà họ Bùi, thật ra sau khi Nguyễn Chi Vũ trở về, cô ấy đã lập tức xin từ chức với Bùi Hạo Nhiên rồi.
Nhưng cậu nhóc nhà họ Bùi kia không vừa ý, lại còn dùng điều lệ trong vòng ba tháng không thể tạm rời cương vị công tác trong cái hợp đồng lao động ngang ngược kia để uy hϊếp cô ấy, cứ thế cô ấy bị cặp ba con lòng dạ nham hiểm này chèn ép, tiếp tục làm nô ɭệ.
Dù gì cô ấy cũng tốt nghiệp nghiên cứu sinh bằng thạc sĩ tại đại học nổi tiếng ở nước ngoài, ấy thế mà lại bảo cô ấy về làm bảo mẫu, tên nhóc quỷ Bùi Ức kia thật sự rất khó hầu hạ, chắc là được di truyền từ ba cậu nhóc.
"Ông bà nội nhóc ở ở nước ngoài làm giáo viên thỉnh giảng vẫn chưa về nước à?"
Chu Tiểu Duy mặc chiếc tạp dề màu hồng nhạt, hai tay đeo bao tay, trên đầu còn đội cái mũ hình vuông màu trắng, dáng vẻ vô cùng giống một bà nội trợ, cô ấy đang cố gắng lau chùi vách tường lát gạch men sứ.
"Cho dù ông bà nội tôi có trở lại thì dì vẫn có thể tiếp tục ở đây làm bảo mẫu cho tôi, dì yên tâm đi."
Bùi Ức ra dáng một cậu chủ nhỏ, cố ý chuyển một cái ghế đến ngồi bên cạnh, cậu có vẻ rất thích xem cô ấy làm việc, một đôi đôi mắt to sáng ngời nhìn cô ấy rất lâu.
Chu Tiểu Duy quay đầu trừng cậu nhóc, nói cứ như cô ấy khao khát được làm cu li cho cái nhà này vậy, tên nhóc con xấu xa này.
"Bùi Ức, không phải cô giáo nhóc đã ném cho nhóc một chồng bài tập để luyện tập sao, nhóc nhanh về phòng mình đi." Nhìn cu cậu sẽ rất dễ bốc hỏa, người còn nhỏ mà cách nói chuyện thật sự khiến người ta giận sôi gan.
"Tôi đang đợi dì nấu cơm cho tôi."
"Không phải nhóc vừa mới ăn một cái bánh mì, uống một lọ sữa sao?"
Chu Tiểu Duy cực kỳ có khí thế ném chiếc khăn bẩn vào trong thùng, vì để có thể nhanh về nhà, cô ấy tăng tốc làm việc, thế mà tên nhóc quỷ này còn giám tìm cô ấy gây chuyện.
Bùi Ức không hề bị cái gọi là khí thế của cô ấy dọa sợ, cậu nghiêm khuôn mặt bánh bao nhìn cô ấy nói: “Cô tôi nói, hiện tại tôi đang tuổi lớn, dì Chu à, có phải dì muốn ngược đãi tôi sao?"
Dì Chu? Hừ, từ khi nào thì tên nhóc này lễ phép vậy, nhất định là ba cậu nhóc đang ở phòng làm việc, nếu Bùi Hạo Nhiên đi ra ngoài, cậu nhóc nhất định mở miệng một câu đồ ngốc nghếch Chu Tiểu Duy rồi.
Chu Tiểu Duy căn cứ theo kinh nghiệm của mình, không muốn dây dưa với cậu nữa, bởi vì đến cuối cùng người mệt chết vẫn là cô ấy, cô ấy thầm mắng một tiếng tên nhóc quỷ, sau đó vứt đôi bao tay và cái mũ đi, chạy đến phòng bếp, nấu ăn cho tên nhóc này.
"Không thể ăn."
Bùi Ức đã ăn no trước rồi, cậu ngồi ở ghế trước bàn cơm, cái miệng nhỏ nhai hai miếng, sau đó đặt đũa xuống, bày tỏ từ chối ăn.
"Vậy rốt cuộc cậu chủ ngài muốn ăn gì!" Chu Tiểu Duy đã hừng hực lửa giận.
Nhưng tên nhóc kia lại dùng ánh mắt thuần khiết nhìn cô ấy, còn răn dạy cô ấy một câu: “Sao dì lại mất kiên nhẫn thế, như vậy không được."
"Cái gì mà không được!"
"Ba tôi không thích phụ nữ táo bạo, dì cần luyện tập nhiều thêm." Bùi Ức nói như lẽ đương nhiên.
Chu Tiểu Duy đen mặt, cô ấy quyết định không để ý tới tên nhóc quỷ này nữa, cô ấy nhớ trẻ con đều rất dễ lừa, rất đáng yêu mà, rốt cuộc thế giới này làm sao vậy.
Đột nhiên, Chu Tiểu Duy nghĩ đến, nếu hai bé sinh đôi nhà Trần Tử Huyên còn sống thì tính tình hai đứa sẽ thế nào nhỉ, bất kể là di truyền từ Nguyễn Chi Vũ hay Trần Tử Huyên thì đều đặc biệt đáng yêu.
"Dì đang nghĩ gì vậy?"
Tuy tên nhóc Bùi Ức này thích tìm cô ấy gây chuyện, nhưng cu cậu cực kỳ thông minh, thấy vẻ mặt cô ấy suy nghĩ sâu xa, cũng không dám làm loạn, ngược lại nghiêm túc hỏi cô ấy, trong giọng nói ngây ngô của trẻ thơ còn mang theo chút quan tâm.
"Gần đây cô ấy cực kỳ yên tĩnh, cực kỳ bình thường, cô ấy chỉ muốn một hạnh phúc đơn giản thôi vì sao lại khó đến vậy..."
Chu Tiểu Duy đang lầm bầm lầu bầu, cậu nhóc kia ngồi ở trên ghế ăn cơm nhàm chán đong đưa cặp chân ngắn, đầu óc không thể hiểu được mấy thứ cao thâm như vậy.
Hôm nay là thứ sáu, hình như nhóm lãnh đạo giáo viên tại nhà trẻ của Bùi Ức bận họp, hôm nay cậu không cần đi học. Bình thường cô ấy phải đi đón cậu nhóc xong mới được về, hôm nay Chu Tiểu Duy chuẩn bị xong cơm trưa cơm tối cho hai ba con nhà này thì định về trước.
"Dì nấu xong rồi, lúc ăn cơm tối hai người nhớ bỏ đồ vào lò vi sóng hâm nóng lại là ăn được."
Bùi Ức hình như cực kỳ thích quấn lấy cô ấy, vốn muốn trêu chọc cô ấy để cô ấy ở lại lâu hơn, mà lúc này Bùi Hạo Nhiên lại đi ra khỏi phòng làm việc.
Tên nhóc kia giật mình, hăng như đánh tiết gà nhanh chân nhảy xuống từ trên ghế, bổ nhào đến ôm một bên chân Bùi Hạo Nhiên.
"Ba, thứ bảy nhà trẻ có hoạt động với người thân, ba bận rộn như thế con không cần ba đi, con muốn để dì Chu đi."
Chu Tiểu Duy quay đầu lại nhìn, vừa lúc chống lại gương mặt có hơi trắng xanh lộ vẻ bệnh trạng của Bùi Hạo Nhiên, cô ấy nhíu mày, theo bản năng hỏi lại một câu.
"Có phải bệnh đau dạ dày của anh lại tái phát không?"
Đã một khoảng thời gian cô ấy chưa tới nhà họ Bùi, bởi vì vẫn lo lắng cho Trần Tử Huyên, hôm nay lại đến phiên Bùi Hạo Nhiên biến thành chú mèo bệnh rồi.
"Anh ăn chút đồ lót dạ đi, tôi đi lấy thuốc dạ dày cho anh."
Động tác Chu Tiểu Duy vô cùng nhanh nhẹn, nói xong cô ấy nhanh chóng đến trong ngăn tủ tìm thuốc.
"Bệnh đau dạ dày đều phải điều trị từ từ, anh lại không phải trẻ con, bình thường nhớ chú ý ăn uống một chút, hơn nữa thuốc dạ dày không phải cứ chờ đến lúc tái phát mới uống, phải uống đúng bữa..." Gần đây cô ấy sắp biến thành bà quản gia rồi.
Dạ dày Bùi Hạo Nhiên quả thật không thoải mái, gần đây anh ta và Lê Hướng Bắc đều bận đếu xoay vòng vòng, làm sao có thời gian uống thuốc đúng bữa.
Bùi Ức rất biết làm việc tùy theo hoàn cảnh, lập tức lớn tiếng nói một câu: “Ba, ba xem dì Chu rất biết chăm sóc người ta kìa, ba bảo dì ấy đi với con đi, dì ấy có thể làm tốt."
Mặt mày Bùi Hạo Nhiên không chút thay đổi cúi đầu liếc mắt nhìn con trai bên chân một cái, thật sự rất hiếm thấy tên nhóc này nhiệt tình như vậy, anh ta giơ bàn tay to xoa đầu cu cậu.
Sau đó nói một câu đầy ẩn ý: “Đừng có bắt nạt người ta quá đáng, kẻo chạy mất đấy."
"Dì ấy chạy không thoát đâu." Bùi Ức cười vô cùng ngây thơ nói.
Chu Tiểu Duy mang thuốc đến, đánh giá hai ba con nhà này, càng nhìn càng thấy tà ác, cô ấy mở miệng trước bày tỏ thái độ: “Ngày mai tôi không rảnh." Ngày mai cô ấy định tóm Trần Tử Huyên đến vùng ngoại ô chơi, để cho cô ấy tiếp xúc với trời xanh mây trắng nhiều hơn, điều này sẽ khiến con người ta cởi mở hơn.
“Gần đây Trần Tử Huyên thế nào?"
Bùi Hạo Nhiên như đoán được ý cô ấy, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi một câu.
Chu Tiểu Duy nheo mắt, nhìn kỹ Bùi Hạo Nhiên trước mắt một vòng, mang theo chút cảnh giác cùng đề phòng, bởi vì Bùi Hạo Nhiên và Nguyễn Chi Vũ chính là đôi bạn xấu vật họp theo loài, cho nên hiện tại cô ấy càng nhìn anh ta càng khó chịu.
"Cô ấy không sao, đã tốt hơn rồi, cảm ơn đã quan tâm!" Những lời Chu Tiểu Duy nói ra đều cực kỳ chua xót.
Bùi Hạo Nhiên biết vì sao cô ấy không vui, chỉ cảm thấy buồn cười đối với sinh vật mềm mại hay nói nhảm Chu Tiểu Duy này.
"Nguyễn Chi Vũ đã khôi phục một phần trí nhớ, có lẽ cậu ấy sẽ nhanh chóng nhớ lại..."
Chu Tiểu Duy nghe đến cái tên "Nguyễn Chi Vũ" thì lập tức xù lông, cất giọng ở quãng hai, gào lên: “Đã nói rồi, hiện tại Trần Tử Huyên rất ổn, cô ấy cực kỳ khỏe mạnh, cực kỳ bình thường, tất cả đều rất tốt!"
Trần Tử Huyên quả thật biểu hiện cực kỳ bình thường, rất bình tĩnh, thậm chí còn có thể đấu võ mồm với cô ấy nữa, chỉ có điều...
Hình như cô đã không còn tin tưởng vào bất cứ kẻ nào nữa.