Sau khi đổ bô nướ© ŧıểυ đi, Vu Thành Uy trở lại giường bệnh của con trai mình, ánh mắt cùng giọng nói đều không thể nghi ngờ lộ ra sự quan tâm của một người cha đối với con mình: “Con út, con muốn ăn cái gì không, cha đi mua cho con.”
“Con muốn ăn bánh kem.” Hôm qua là sinh nhật tuổi 18 nhưng không ai chúc mừng cậu, chỉ có cậu tự đi mua một chiếc bánh ngọt nhỏ, nghĩ lại còn có chút chua xót nên bây giờ cậu muốn ăn bù.
“Được.” Vu Thành Uy không nói hai lời liền đi mua.
Ước chừng qua hơn một giờ mới trở về, Vu Thành Uy cố ý mua một cái bánh kem vani đắt nhất, bên trong đặt rất nhiều vani.
Vu Mặc dùng nĩa lấy một chút bơ cho vào miệng nếm thử, hương vị quả nhiên không giống nhau, ăn xong không kìm được nước mắt mà khóc lên.
Khi còn nhỏ bị người chung quanh bỏ qua, ngay cả một cái bánh kem đàng hoàng cũng chưa từng ăn qua, hiện tại cuối cùng cũng ăn được, lại không có tiền đồ mà khóc.
Vu Thành Uy nhìn thấy con trai mình khóc, chạy nhanh đến vội vàng ôm chặt người vào trong lòng ngực: “Con út, sau này ba sẽ đối xử tốt với con.”
Vu Mặc cảm thấy mình có chút buồn cười, lớn như vậy rồi mà còn khóc nhè: “Được ạ.”
Vu Mặc ăn xong một nửa bánh kem, liền ăn không nỏi nữa, quá no.
Sau khi ăn no, Vu Mặc bắt đầu buồn ngủ, vừa nằm xuống đã ngủ thϊếp đi.
Vu Thành Uy ngồi ở đầu giường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú trắng nõn kia của con con trai mình, thích vô cùng, nhịn không được mà đưa tay sờ một chút.
Da thịt xúc cảm trơn nhẵn nhụi, khiến Vu Thành Uy yêu thích không muốn buông tay, hơn nữa chỉ cần sờ mặt một chút mà côn ŧᏂịŧ của hắn đã cứng rồi.
Tay Vu Thành Uy sờ từ mặt xuống cổ rồi đến xương quai xanh… Sau khi cởi bộ quần áo bệnh nhân, lại tiếp tục sờ xuống, hai núʍ ѵú nhỏ hồng nhạt, mắt rốn đáng yêu, bụng nhỏ bằng phẳng……
Vu Thành Uy cuối cùng cũng cởϊ qυầи con trai mình ra, nhìn côn ŧᏂịŧ nhỏ thanh tú kia mà nuốt nước miếng.
Cuối cùng Vu Thành Uy lớn mật mà tiến lên, ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của con trai mình.
Vu Mặc đang đang ngủ say, cậu mơ thấy một giấc mơ rất quái dị, mơ thấy cha thế nhưng đối với cậu làm một ít chuyện hạ lưu, không chỉ cậu sờ cậu, còn nói hắn muốn làm hậu huyệt của cậu, mấu chốt là cậu thế nhưng không cảm thấy bài xích, thậm chí còn rất chờ mong côn ŧᏂịŧ của cha tiến vào bên trong cơ thể.
Trong hiện thực, Vu Thành Uy đang ra sức mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ con trai mình, đem côn ŧᏂịŧ vốn đang mềm oặt làm cho đứng thẳng lên, cuối cùng thành công bắn ra trong miệng hắn.
Vu Thành Uy đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của con trai nuốt xuống , tiếp theo hắn lại đem cơ thể của con trai lật lại, lại sáp vào trên mông cậu, bẻ ra hai mông thịt trắng như tuyết kia, lộ ra hậu huyệt phấn nộn cất giấu bên trong.
Vì tuổi còn trẻ nên mông nhìn rất phấn nộn, màu hồng phấn, nhìn thế nào cũng thấy vui mắt.
Vu Thành Uy vươn đầu lưỡi tội nghiệt của mình ra, liếʍ lên cái mông phấn nộn của con trai mình, đầu lưỡi liếʍ liên tục trên nếp gấp của hậu huyệt, hoặc là dùng miệng nhắm ngay hậu huyệt phấn nộn này dùng sức hút một cái, giống như là muốn từ bên trong hút ra cái gì đói.
Vu Mặc tựa hồ cảm giác được cái gì đó, trong miệng không khống được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ: “Ân… A…”
Trên hậu huyệt không có điểm mẫn cảm, người bình thường bị liếʍ, hẳn là sẽ không phát ra tiếng kêu như vậy, chỉ có thể chứng mình rằng Vu Mặc trời sinh là bị người thao.
Vu Thành Uy liếʍ hậu huyệt con trai mình một hồi, lại ngậm lấy hai viên tinh hoàn phía dưới côn ŧᏂịŧ của con trai mình, đem hai viên đều ngậm trong miệng, giống như là đang ăn sơn hào hải vị gì đó, một bộ dáng ăn rất mỹ vị.
Sau khi liếʍ dưới háng con trai mình một lần nữa, Vu Thành Uy lại đi liếʍ chân con mình.