Thiên Kim Nhà Giàu Trở Thành Nữ Nô Ti Tiện

Chương 2.2: Bé ngoan, thả lỏng, hiểu không? (Hơi H)

Đại não ong ong ong vang, Tô Tiểu Lạc không kịp làm ra lựa chọn, chỉ có thể liều mạng áp chế cảm giác ghê tởm, nhìn như nghe lời mà gọi ra tiếng đầu tiên: “Chủ…… Chủ nhân. Cầu xin anh, không cần.”

“Ân?” Nam nhân cười như không cười. Hắn xuống giường, vòng đến giường đuôi, thu thập váy cũng cởi bỏ xích trên cổ chân cô. Nhưng khi Tô Tiểu Lạc vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, giây tiếp theo, nam nhân lại làm ra hành động không thể tưởng được.

Hắn thay đổi nơi cố định chân. Hắn nâng hai chân Tô Tiểu Lạc lên, đổi thành treo.

“Tôi không thích bé con nói dối.” Nam nhân một lần nữa tới gần Tô Tiểu Lạc cách, một tầng qυầи ɭóŧ màu trắng cuối cùng, hắn dùng tay phải nhẹ nhàng xẹt qua háng cô. “Em xem, đều đã ướt thành như vậy.”

Tô Tiểu Lạc ngây người một giây.

Ngắn ngủn một giây trôi qua đối với cô lại quá dài. “Không cần! Không! Anh đừng đυ.ng vào tôi! Cút! Anh cút ngay a!” Cô nhớ tới, muốn dùng lực phản kháng. Chỉ là sau khi hai chân bị cố định như vậy, Tô Tiểu Lạc càng khó nhúc nhích.

“Bang!” Nam nhân trở tay quăng cái tát thứ hai. “Tôi đã nói rồi, gọi chủ nhân. Gọi sai sẽ có trừng phạt.”

Nam nhân mắt lạnh nhìn về phía Tô Tiểu Lạc, không mang theo một tia độ ấm, một lần nữa dùng nhũ kẹp. Chỉ là lần này, hắn mở chốt mở nhũ kẹp ra. Cảm giác chấn động như là điện giật làm âm thanh cuối cùng của Tô Tiểu Lạc biến thành một tiếng thét chói tai.

“Đau! Đau a! A……”

“Nhớ kỹ, đây là trừng phạt.”

Nam nhân xoay người, tìm được kéo, cố ý qua lại dưới háng Tô Tiểu Lạc. Khi da thịt tuyết trắng chạm vào mặt kéo lạnh băng, Tô Tiểu Lạc lại sợ hãi thêm một phần.

“Em nói, Tôi có nên cắt nó ra không.” Một bàn tay nam nhân cầm cạnh qυầи ɭóŧ lại đem quyền lựa chọn giao cho Tô Tiểu Lạc.

Cố ý.

Người này chính là cố ý.

“Không cần! Chủ…… Chủ nhân, cầu anh, không cần!”

Từ nhỏ Tô Tiểu Lạc đã được coi như công chúa mà lớn lên, làm sao có thể chịu nổi khuất nhục như vậy. Cô quá tuyệt vọng, cho nên khi nước mắt chậm rãi tràn ra hốc mắt, cô cũng làm không ra bất kì phản ứng nào khác.

Nhưng thân thể lại thành thật.

Ngoài miệng nói không cần nhưng dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, da^ʍ huyệt lại cuồn cuộn không ngừng mà chảy ra bên ngoài. Người đàn ông cố ý dùng kéo dính một chút chất lỏng dưới háng ra, giống như đang đánh giá, “Tôi đã nói rồi, tôi không thích nói dối.”

“Không cần, chủ nhân, cầu xin anh, tôi sẽ nghe lời, không cần, thật sự không cần……”

“Ân…… Hừ……”

“A……”

Nam nhân cười một tiếng, bắt đầu động thủ cắt qυầи ɭóŧ Tô Tiểu Lạc, lộ ra mảnh đất hoang thần bí nhất. Giữa rừng cây lưa thưa lác đác có một dòng suối nhỏ điềm mỹ, đang hướng về phía nam nhân thịnh tình mời gọi.

Nam nhân thu hồi kéo, tắt nhũ kẹp đi, cho Tô Tiểu thời gian Lạc thở dốc.

“Em xem, em đang chảy nước.” Nam nhân đem ái dịch trên đầu ngón tay đưa cho Tô Tiểu Lạc xem, “Bé ngoan, nói em muốn.”

Tô Tiểu Lạc dùng sức cắn chặt môi dưới, giống như đang cùng hắn đối nghịch.

“A.” Nam nhân cũng không vội, đều đã đến bước này, cũng chỉ là tốn chút công sức nữa mà thôi, chậm rãi chờ thịt. Hắn cởϊ qυầи áo mình ra, lộ ra dươиɠ ѵậŧ thô to, quỳ gối bên người Tô Tiểu Lạc, dùng dươиɠ ѵậŧ chụp phủi lên bộ ngực sữa của cô, “Em xem, nó thực thích em.”

Một cái.

Hai cái.

Tam cái.

Đây là Tô Tiểu Lạc lần đầu tiên nhìn thấy loại đồ vật dữ tợn này, cô hoảng đến không biết làm sao. “Chủ nhân, cầu xin anh, tôi có thể làm công, tôi vẫn còn tiền, chủ nhân, cầu xin anh, không, không cần……”

Nam nhân cười nhạt một tiếng, lại một lần nữa đứng lên, tận dụng thời cơ mà hỏi một câu, “Bé ngoan, em nói xem có muốn mang bao hay không.”

“Chủ nhân, không cần! Cầu xin anh, không cần!”

“A, là em nói không cần.” Nam nhân đắc ý cười một tiếng, bàn tay ổn định eo cô, một bàn tay khác giơ dươиɠ ѵậŧ mình lên, bắt đầu ở dưới thân cô nhẹ nhàng cọ xát, “Bé ngoan, thả lỏng, hiểu không?”