Thiên Kim Nhà Giàu Trở Thành Nữ Nô Ti Tiện

Chương 3.1: Em muốn Ꮯôn Ŧhịt̠ chủ nhân (Cao H)

Người đàn ông cầm dươиɠ ѵậŧ, tìm được lối vào, lơ đãng cọ xát qυყ đầυ. “Tê ——” Sự chặt chẽ của xử nữ làm hắn phát ra một tiếng rên trầm thấp, hắn hơi thẳng lưng, sau khi chạm vào một tầng lá mỏng liền ngừng lại.

“Ân……” Tô Tiểu Lạc phát ra tiếng rêи ɾỉ không chịu khống chế.

Ở trong mắt nam nhân, thanh âm rêи ɾỉ này chính là sự đón ý nói hùa hoàn mỹ nhất không thể nghi ngờ. Hắn nắm đùi Tô Tiểu Lạc, động thân tiến vào, đồng thời nói ra tên của mình, “Từ Định Sơn. Nhớ kỹ, người đàn ông phá nơi này của em tên Từ Định Sơn.”

Một tia vết máu hòa cùng dâʍ ŧᏂủy̠ dư thừa lúc trước chảy ra.

Huyệt động xử nữ thần bí cứ như vậy bị người ngoài xâm nhập, thịt mềm mê người liếʍ láp mỗi một tấc mẫn cảm của nam nhân. Người đàn ông như lấy được sự đồng ý, bắt đầu làn sóng đĩnh động đầu tiên.

Một cái.

Hai cái.

Ba cái.

Không định dùng bất luận kỹ xảo gì, hiện giờ hắn chỉ muốn mỗi lần đều đỉnh đến chỗ sâu nhất của cô, làm nơi kết hợp của bản thân cùng cô càng chặt chẽ hơn. Khó trách, phần lớn đàn ông đều thích cùng xử nữ làʍ t̠ìиɦ. Tình thú chinh phục xử nữ đủ để cho đàn ông đạt tới một loại kɧoáı ©ảʍ nào đó.

Huống chi, Tô Tiểu Lạc còn bị thao đến khóc.

Khi tính dục của nam nhân đang lên đến đỉnh điểm, Tô Tiểu Lạc lại đang trải qua hai khảo nghiệm băng cùng lửa. Về mặt tâm lí, cô căn bản không thể tiếp thu được sự thật bản thân bị cưỡиɠ ɠiαи. Nhưng ở phương diện khác, thân thể của cô lại trở nên càng ngày càng kỳ quái.

Không đủ.

Thật sự không đủ.

Cô còn muốn.

Thân thể nói cho cô biết: Cô còn muốn nhiều hơn.

Làm sao bây giờ? Dù Tô Tiểu Lạc cắn môi nhưng những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng vẫn tràn ra từ kẽ răng—— hắn khẳng định đã nghe thấy. Nghĩ đến đây, Tô Tiểu Lạc càng khóc đến tuyệt vọng hơn.

“Bé ngoan, tôi thích thanh âm của em, kêu ra tiếng.” Một bên nam nhân ra lệnh cho Tô Tiểu Lạc, một bên dùng tần suất nhanh hơn va chạm mật huyệt kiều nộn.

“A! Chủ nhân! Quá nhanh a, quá nhanh, chậm một chút, chậm một chút!”

Chính là nơi này. Nam nhân đã tìm được điểm mẫn cảm.

“Hừ, a, hừ…… Ô ô ô, chủ nhân, chậm một chút, a! Em muốn……”

“Em muốn cái gì?” Người đàn ông không cho phép lần đầu tiên cao trào của Tô Tiểu Lạc lại tới nhanh như vậy. Sau khi hắn bắt được ánh mắt mê ly của cô, hắn quyết đoán rút dươиɠ ѵậŧ ra. “Lặp lại lần nữa, em muốn cái gì?”

“Hừ…… Hừ……” Tô Tiểu Lạc thở phì phò từng ngụm từng ngụm, tư duy hoàn toàn loạn thành một đống, cô chỉ có thể lựa chọn khuất phục du͙© vọиɠ, “Em không biết, chủ nhân, em không biết, em muốn……”

“Nói, em muốn côn ŧᏂịŧ chủ nhân.”

“Em, em muốn côn ŧᏂịŧ chủ nhân.”

“Nói, em là tiểu da^ʍ oa.”

“Ô ô ô.” Tô Tiểu Lạc vừa khóc, vừa đọc từng chữ, “Em…… em là tiểu da^ʍ oa.”

“Nói, da^ʍ oa muốn bị chủ nhân thao.”

“Da^ʍ oa…… Da^ʍ oa…… Ô ô ô…… Da^ʍ oa muốn bị chủ nhân thao.”

“Lớn tiếng hơn một chút!” Nam nhân đề cao thanh âm.

“Da^ʍ oa! Ô ô ô…… Da^ʍ oa muốn bị chủ nhân thao!” Tô Tiểu Lạc không giữ được lý trí, du͙© vọиɠ đang mang cô bay về một nơi kỳ quái nào đó, “Chủ nhân, chủ nhân cho em, cho em……”

Bước thứ hai để thuần phục ngựa hoang là yêu cầu nó học được cách chấp nhận. Không chỉ chấp nhận chủ nhân mà còn phải chấp nhận thân phận của mình. Xem ra, con ngựa này sẽ trở nên nghe lời.

Người đàn ông cười vừa lòng, hắn duỗi tay, cởi bỏ xích trên cổ tay cùng chân của Tô Tiểu Lạc. “Da^ʍ oa ngoan, em nằm bò xuống, đem mông chu lên.”

Hắn ác ý nghĩ.

Đây là tư thế bắt chước tư thế động vật giao phối, cũng là tư thế dễ dàng đánh tan tự tôn của một người nhất. Hắn biết, Tô Tiểu Lạc từ nhỏ sống trong nhung lụa có lòng tự trọng cực cao. Hắn chính là muốn nhục nhã cô hết mực, hạ thấp cô, đem cô hoàn toàn đánh nát.

Quả nhiên, sau khi tay chân được giải phóng, Tô Tiểu Lạc ngây ngẩn cả người. Chỉ là khi cô giương mắt, nhìn thấy thân thể hỗn độn lại tràn ngập du͙© vọиɠ trong gương của mình, cô lại tuyệt vọng thêm một lần.

Không muốn xem.

Không muốn xem.

Có phải chỉ cần xoay người lại là có thể làm bản thân mình tê liệt, không nhìn thấy hết thảy mọi thứ nữa hay?