Thiên Kim Nhà Giàu Trở Thành Nữ Nô Ti Tiện

Chương 1.2: Gọi tôi là chủ nhân (Hơi H)

Lòng bàn tay nam nhân nhẹ nhàng cọ qua cổ Tô Tiểu Lạc, tiện đà đi xuống, người đàn ông thuận tay cởi bỏ chiếc cúc thứ hai. Một đôi vυ' nhỏ xinh tinh tế còn đang phát dục bị áo ngực trắng thuần bao bọc, thuận thế liền xuất hiện ở trước mắt nam nhân.

“Anh dám chạm vào tôi tôi dám gϊếŧ anh!”

Tô Tiểu Lạc luống cuống.

Cô ý thức được, người đàn ông này đang nghiêm túc.

“Bước đầu tiên thuần phục ngựa hoang là bắt nó học được cách nhận chủ.” Giọng điệu của người đàn ông không nhanh không chậm, khi hắn cởi bỏ tất cả cúc áo xong mới nói ra nửa câu sau, “Cho nên, từ bây giờ trở đi, em chỉ có thể gọi tôi là chủ nhân, có hiểu chưa?”

“Cút! Tôi bảo anh cút!”

Tô Tiểu Lạc bắt đầu sợ hãi.

Nhưng ở trong mắt nam nhân, giờ phút này Tô Tiểu Lạc mới chỉ vừa tiến vào tiết tấu của hắn. Hai mắt cô bị che lại, không cách nào dùng thị giác để cảm giác mọi thứ xung quanh, bởi vậy, xúc giác lại trở nên phá lệ nhạy bén.

Hoặc là nói, mẫn cảm.

Tỷ như ——

Nghĩ đến đây, nam nhân duỗi tay, từ trên giá gỗ bên mép giường gỡ xuống một cái bàn chải, sau khi xoa xoa lông mềm phía trên, một bên hắn đặt ở trên vai phải Tô Tiểu Lạc, một bên mở miệng, “Em, chỉ có thể gọi tôi là chủ nhân.”

“Cút ——” Tô Tiểu Lạc không nhìn thấy thứ trên vai phải của mình là gì, cô chỉ có thể cảm giác được một trận ngứa xuyên tim đang từ vai phải khuếch tán đến toàn bộ cánh tay. “Anh! Anh cút ngay a!”

Tô Tiểu Lạc càng khủng hoảng.

“Vật nhỏ không nghe lời.” Nam nhân cười khẽ lấy bàn chải đi, lại từ trên giá gỗ lấy ra một cái hộp sắt nhỏ, “Xem ra, tôi phải dùng chút đồ chơi em mới bằng lòng nghe lời, có phải không?”

“Cút! Anh cách tôi xa một chút! Tôi nói cho anh biết! Anh làm như vậy là trái pháp luật!”

“Không sai, cưỡиɠ ɠiαи là trái pháp luật.” Nam nhân hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên, hắn căn bản không đem lời cảnh cáo của Tô Tiểu Lạc để vào mắt, “Nhưng nếu em cầu xin tôi, vậy thì không giống nhau.”

“Không có khả năng! Hôm nay anh……”

Ngay lúc Tô Tiểu Lạc la to, nam nhân mở hộp sắt ra, bên trong lộ ra một đôi nhũ kẹp tinh xảo. Ngay sau đó, nam nhân duỗi tay, đem áo ngực kéo xuống một phen, không cho Tô Tiểu Lạc thời gian phản ứng, hắn trực tiếp đem nhũ kẹp kẹp ở trên đầṳ ѵú của Tô Tiểu Lạc.

“A! Đau!”

Tô Tiểu Lạc vặn vẹo thân thể, muốn đem nhũ kẹp vứt đi. Nhưng đôi nhũ kẹp này phảng phất như có ma lực đặc biệt, Tô Tiểu Lạc càng vặn vẹo, kí©ɧ ŧɧí©ɧ của nó đối với đầṳ ѵú càng rõ ràng.

Đau quá……

“Tôi nhớ em chỉ mới mười sáu tuổi.” Một bên người đàn ông nhìn chằm chằm bộ ngực sữa của Tô Tiểu Lạc, một bên dùng bàn chải vòng quanh vυ' cô du tẩu bốn phía, “Còn có thời gian phát dục. Yên tâm, tôi sẽ đùa bỡn em thật tốt.”

Sau khi người đàn ông xoay quanh mấy chục vòng liền bỏ qua bàn chải, cởi bỏ nhũ kẹp, dùng đầu ngón tay nắm đầṳ ѵú.

Trong tình trường của người đàn ông, từ trước tới nay đều là phụ nữ lấy lòng hắn. Nếu không phải hắn muốn hoàn toàn thuần phục con ngựa hoang này, làm cho cô hoàn toàn thần phục mình, a, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian không cần thiết.

Khi đầṳ ѵú bị sờ soạng, đầu ngón tay nam nhân phảng phất như đang đàn một khúc dương cầm, khi thì nhẹ, khi thì mạnh, khi thì xoa bóp, khi thì nắm chặt, hắn đem bộ ngực sữa này xem như món đồ chơi.

Thật…… Khó chịu……

Khi cảm giác đau đớn dần dần bị một loại cảm giác nói không rõ khác thay thế, Tô Tiểu Lạc cảm giác được thân thể của mình bắt đầu trở nên không bình thường.

Thân thể đang khát vọng.

Du͙© vọиɠ nguyên thủy đang trỗi dậy.

“Em có cảm giác, phải không?”

Tô Tiểu Lạc không nói lời nào.

“Còn muốn tiếp tục, có đúng không?”

Tô Tiểu Lạc vẫn không nói lời nào.

“Gọi tôi là chủ nhân, tôi liền cho em nhiều hơn.” Nam nhân một lần nữa dùng nhũ kẹp kẹp lấy đầṳ ѵú, sau khi Tô Tiểu Lạc thét lên một tiếng chói tai, nam nhân ấn chốt mở nhũ kẹp. “Ngoan, nghe lời.” Nam nhân một bên khuyên bảo, một bên kéo tóc Tô Tiểu Lạc.

Đau đớn ở hai nơi mang đến tra tấn làm Tô Tiểu Lạc như mất đi lý trí.