Xuyên Qua Chi Phu Phu

Chương 31: Cửa hàng

Người bán hàng rong vừa thấy cảnh này, vội vàng mượn cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ: "Vị thiếu gia này, tiểu bảo bảo xinh đẹp như vậy, mua một cái đi, giúp hài tử vui vẻ."

Lưu Triển Tu bỏ tiền ra mua, lúc Bối Bối cầm được đồ chơi trong tay, liền đối Lưu Triển Tu hôn một cái.

Động tác này liền khiến Lưu Triển Tu không bình tĩnh, một đường đi tiếp theo, thấy đồ chơi nào thích hợp với tiểu hài tử, y đều vung tay mua, chờ mong Bối Bối lại hôn hôn. Mặc dù Bối Bối thấy có đồ chơi mới cũng rất cao hứng, nhưng nhóc vẫn chuyên chú món đồ chơi trong tay, không thèm để ý đến y, Lưu Triển Tu buồn bực cực kỳ.

Dương Cẩm ở một bên xem cười ha ha. Vì muốn Lưu Triển Tu ghen tị, hắn còn cố ý đem chính mình đến trước mặt Bối Bối, Bối Bối bẹp một cái hôn lên mặt hắn.

Lưu Triển Tu thấy thế, cũng đem chính mình đến trước mặt Bối Bối, Bối Bối ngại Lưu Triển Tu che khuất món đồ chơi, ghét bỏ dùng tay đem mặt Lưu Triển Tu đẩy đẩy sang bên cạnh.

Cái này thực sự làm Lưu Triển Tu cả sắc mặt đều đen xì. Dương Cẩm thì ở một bên càng xem càng vui vẻ.

Bối Bối chơi trong chốc lát, còn không quên đối Dương Cẩm cười toét miệng, lộ ra hai chiếc răng mới nhú cười khanh khách.

Lưu Triển Tu tức giận niết niết mặt nhóc: "Vật nhỏ này, ai mua đồ chơi cho con, hử?"

Trong đám đông rộn ràng náo nhiệt, một nhà ba người vừa đi vừa tham quan.

Đi đến một cửa hàng Nam Bắc Hoa, Lưu Triển Tu mang theo Dương Cẩm đi vào trong.

Bởi vì là buổi tối, trong tiệm chỉ để lại hai tiểu nhị trực ban, vừa thấy có người tiến vào, vội tiến lên ân cần tiếp đón.

Dương Cẩm nhìn cửa hàng, quy mô rất lớn, hàng hóa cũng đa dạng chủng loại, lại nhìn đến thái độ phục vụ của tiểu nhị, cửa hàng này kinh doanh rất tốt nha.

Mang theo Dương Cẩm nhìn một vòng, Lưu Triển Tu lại dẫn Dương Cẩm ra ngoài.

Nhìn bộ dáng y thần thần bí bí, lại nghĩ tới những người ngày đó tới nhà Lưu Triển Tu, Dương Cẩm trong lòng đã có dự đoán.

Lưu Triển Tu vẻ mặt bình tĩnh hỏi Dương Cẩm: "Tiểu Cẩm, đệ thấy cửa hàng này thế nào?"

Dương Cẩm gật đầu với y nói: "Khá tốt, hàng hóa đa dạng, được phân loại tỉ mỉ kỹ càng, thái độ tiểu nhị phục vụ chu đáo, có một cửa hàng như này nằm trong huyện thành, kinh doanh nhất định sẽ rất tốt."

Lưu Triển Tu ánh mắt tự hào nói: "Đây chính là ta mở."

Dương Cẩm gật gật đầu: "Đoán được."

"Đệ như thế nào đoán được?" Suy nghĩ một chút thì Dương Cẩm đã gặp qua chưởng quầy ở trong nhà y, Tiểu Cẩm của y thông minh như vậy, tự nhiên là có thể đoán ra.

Buồn cười lắc lắc đầu, chính mình khi gặp phải Cẩm ca nhi, bộ dáng tựa như một tiểu hài tử thích khoe đồ a.

Dương Cẩm ghé sát vào bên tai y nói: "Nam nhân của ta rất giỏi!"

Dương Cẩm nói xong liền đi lên phía trước, Lưu Triển Tu liền đứng ngốc tại chỗ.

Thanh âm Bối Bối thúc giục đem y bừng tỉnh lại, vội vàng chạy lên nằm chặt tay Dương Cẩm, ý cười trên mặt không cách nào ngăn lại được.

Dương Cẩm nhìn bàn tay hai người đang đan vào nhau, trong mắt cũng là tinh quang rạng rỡ.

Bổi tối, Lưu Triển Tu cùng Dương Cẩm thảo luận việc đem cửa hàng chuyển dưới danh nghĩa của Dương Cẩm: "Tiểu Cẩm, ta muốn thi khoa cử, việc buôn bán khẳng định là không thể đặt dưới danh nghĩa của ta, giao cho người khác ta cũng không yên tâm, đành phải ủy khuất đệ."

Dương Cẩm ánh mặt chế nhạo nhìn y: "Huynh không sợ ta đem sản nghiệp của huynh bán lấy tiền mặt, sau đó bỏ chạy?"

Lưu Triển Tu ha ha cười: "Đệ chữa trị cho mấy người bệnh, bằng sinh ý một cửa hàng ta kiếm trong một năm, ta lấy chuyện này đem đệ trói chặt, miễn cho đệ chạy thật."

Dương Cẩm thực cảm động, bất luận là như thế nào, nếu một người nguyện ý đem toàn bộ mọi thứ của bản thân giao cho ngươi, khẳng định là cực kỳ tín nhiệm ngươi.

Lúc này Bối Bối đã ngủ say ở trên giường.

Lưu Triển Tu nhìn Dương Cẩm khóe miệng mang ý cười, mê hoặc hôn xuống, Dương Cẩm không có cự tuyệt, ngược lại còn hé miệng đáp lại nụ hôn này. Lưu Triển Tu được cổ vũ, động tác tức khắc kịch liệt hơn, đưa lưỡi vào trong khoang miệng Dương Cẩm cuốn lấy nhau, hôn cho tới khi môi Dương Cẩm sưng đỏ, hơi thở hỗn loạn mới buông ra.

Lưu Triển Tu cắи ʍút̼ nhẹ bờ môi sưng của Dương Cẩm dụ dỗ: "Đêm nay sang phòng ta đi, ta đảm bảo sẽ không làm gì, chỉ là muốn cùng đệ ngủ chung."

"Nhưng Bối Bối một mình ngủ ở nơi này làm sao bây giờ? Ta không yên tâm."

"Không có việc gì, chúng ta ở ngay cách vách, thời điểm hắn tỉnh dậy, chúng ta liền sẽ nghe thấy."

Dương Cẩm nghĩ nghĩ, tuy rằng rất muốn cùng người yêu ở bên nhau, nhưng đây là khách sạn, để lại một mình Bối Bối ở trong phòng hắn vẫn không thể yên tâm.

Lưu Triển Tu tại khóe miệng hắn hôn thêm một cái mới lưu luyến một mình trở về phòng. Khi nào mới có thể kết thúc cái tình trạng thấy được mà không ăn được này a.

Ngày hôm sau, Dương Cẩm cùng Lưu Triển Tu chuẩn bị trở về, ở cửa khách sạn lại gặp Đường Tử Thư, hắn thấy bọn họ ánh mắt liền sáng lên: "Triển Tu huynh, Cẩm ca nhi, các ngươi phải đi về sao?"

"Đúng vậy, ta cùng nội tử chuẩn bị hôm nay trở về."