Sau Ly Hôn Chồng Trước Yêu Tôi

Chương 11: Thư mời

Lúc cô quay lại đã ở trên xe của Lục Viễn Tắc, không biết có phải cô không giải thích rõ cho người lái xe không, sau khi hai người Tú Doanh đi lên, anh ta hỏi: “Đưa phu nhân về trước sao ạ?"

Lục Viễn Tắc cau mày liếc anh ta một cái, anh ta lập tức biết mình nói sai, nhưng khắc phục cũng đã muộn.

Lục Viễn Tắc đi tới nhìn Lâm Tú Doanh bên cạnh, phát hiện cô dường như không nghe thấy lời của người lái xe, chỉ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lâm Tú Doanh như vậy có chút xa lạ, cô như không có hồn, anh nhéo cằm cô, hướng cô về phía anh, hỏi: "Làm sao vậy?”

Tú Doanh để mặc anh ôm cô, yếu ớt nhìn anh, không có vui buồn.

Lục Viễn Tắc nhớ tới lời nói của Giang Thượng Dương ở trên bàn ăn, không khỏi nhíu mày, "Không khỏe sao?"

Tú Doanh mỉm cười, giật giật gương mặt, tránh khỏi sự kiềm chế của anh, "Không có."

Lục Viễn Tắc ở nhà đêm đó.

Sau khi tắm xong, anh nhìn thấy Lâm Tú Doanh đang ngẩn người ngồi bên cạnh giường, anh bước tới, nhưng cô không có phát hiện ra.

Như vậy quá kỳ quái, cô liên tiếp ba lần có loại biểu hiện này, Lục Viễn Tắc lại không quen.

“Cô không đi tắm à?” Anh xoa tóc cô, hỏi.

Giống như bị dọa sợ hãi, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, phát hiện anh đang đứng trước mặt cô với chiếc khăn tắm quấn quanh hông.

Cô đứng dậy đi vào phòng tắm để tắm.

Sau khi tắm xong nhưng lại không tẩy trang, Lục Viễn Tắc nói: "Cô không tẩy trang sao?"

Cô dường như có chút ngơ ngẩn, phản ứng lại, cô quay vào phòng tắm rửa mặt.

Làʍ t̠ìиɦ cũng không tư vô vị, tuy rằng Lâm Tú Doanh căn bản không nhiệt tình, nhưng cũng không đến mức biểu hiện như hiện tại.

Lục Viễn Tắc đột nhiên có chút khó chịu, đâm mạnh khiến cô cau mày, đây ít nhất cũng là một biểu hiện, vẻ mặt cô càng ngày càng đau đớn, thân thể trốn về phía sau.

Lục Viễn Tắc nắm lấy vai cô khiến cô không thể động đậy. Như trò đùa dai của một đứa trẻ, anh ghé vào tai cô thì thầm: “Xin tôi, xin tôi liền sẽ nhẹ một chút.”

Đôi mắt Lâm Tú Doanh đầy nước, cô cầu xin anh, "Xin anh."

“Gọi tên tôi.” Anh hành động một cách thô lỗ, căn bản không thực hiện lời hứa của mình.

Tú Doanh giống như một con rối máy móc, ấn anh nói, "Xin anh, Lục Viễn Tắc."

Anh gầm lên một tiếng, nằm đè lên người cô và ôm chặt lấy cô.

Mái tóc cô dài chấm gối, ngón tay anh cuộn lại nhẹ nhàng đùa giỡn nói: "Lâm Tú Doanh, chúng ta giảng hòa đi."

Tú Doanh thanh âm không chút dao động đáp: "Được."

Lục Viễn Tắc cau mày nhìn cô bên cạnh, chỉ thấy cô đang nhìn chằm chằm nóc nhà, anh hỏi: "Sao hôm nay cô ngoan vậy?”

Tú Doanh quay mặt lại nhìn anh, bởi vì chuyện làʍ t̠ìиɦ vừa rồi, sắc mặt của cô vẫn rất hồng hào, rốt cuộc cũng có một chút bộ dáng trước kia.

Cô nói: "Anh không thích à?"

Anh xoay người, tay nâng đầu, từ trên cao nhìn cô: "Tôi thích thì thích, nhưng có chút nghe lời quá."

Tú Doanh cười đáp: "Tôi về sau sẽ luôn nghe lời như vậy."

"Điều đó sẽ giúp tôi tránh được rất nhiều rắc rối.” Anh nói đùa.

Tú Doanh không nói, anh cũng không muốn dỗ dành cô, cho nên đoạn thời gian này không chịu về nhà, có lẽ vì quá phiền phức, sợ cô khóc lóc với mình nên anh mới đơn giản biến mất xem như không thấy.

Tú Doanh ngây người nhìn anh, trong chốc lát, cô rất muốn biết, anh có làm như vậy với Dư San không? Có ngại cô ấy phiền toái, ngại cô ấy khóc thút thít, càng phiền khi phải giải thích với cô ấy không.

Cô muốn biết Dư San có vị trí nào trong lòng anh, liệu anh có thể ngừng liên lạc với Dư San hay không, liệu anh có thể trở về như trước hay không, dù không yêu cô, cũng không vướng bận hay dây dưa với những người phụ nữ khác.

Nhưng cô không có dũng khí hỏi, cô sợ phải nghe lại ba chữ đó.

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Anh vuốt ve đôi má ửng hồng của cô, đôi mắt long lanh, trông có chút đáng thương.

Tú Doanh lắc đầu: “Không có gì.” Cô giật giật khóe miệng, nở một nụ cười mà cô cho là tự nhiên.

Tuy nhiên, anh cười nói: "Cười còn xấu hơn khóc".

Anh vỗ nhẹ lên má cô, cười nói: “Cô đi tắm rửa đi.” Sau đó, anh bước xuống giường.

Tú Doanh quay trở lại giường, Lục Viễn Tắc đã nằm nghiêng trên giường rồi, thấy cô lên giường đi ngủ, liền vươn tay tắt đèn.

Tú Doanh trở người thu mình lại thành một quả bóng, tay anh vươn ra kéo eo cô vào lòng.

Nước mắt của Tú Doanh không thể kiểm soát được nữa.

Cô nghĩ cứ như thế này, chỉ cần coi như không có Dư San, cô vẫn sẽ sống như trước.

Ngày tháng trở nên bình đạm, Lục Viễn Tắc bắt đầu trở về nhà. Bữa tối của Tú Doanh vẫn chỉ là mì khi cô ở một mình, Lục Viễn Tắc có một lần không nhịn được nói với cô: "Nếu cô không biết nấu cơm, tôi có thể tìm cho cô một bảo mẫu."

Tú Doanh cũng không ngẩng đầu: "Trong nhà quá nhỏ, không thể ở chung với người ngoài."

Lục Viễn Tắc đang định làm việc riêng của mình, nhưng nghe thấy cô nói lời này, anh cười nói: "Có muốn chuyển đến phía đông thành phố không?"

Tú Doanh ngẩng đầu, ý định ban đầu của cô là không muốn mời người ngoài đến ở, nhưng những gì anh nghe được ý cô nói là cho rằng nhà quá nhỏ.

Anh sở hữu rất nhiều bất động sản, có chút làm Tú Doanh có thể cũng không biết, nhưng cô đã đến khu ở ngoại ô phía đông kia một lần, lúc ấy là Lục Hải Thành sai người đưa cô đến đó, đó là khi Tú Doanh gặp Lục Viễn Tắc.

Khi kết hôn, Lục Viễn Tắc đã chọn căn nhà này làm phòng tân hôn, Tú Doanh cảm thấy như vậy rất tốt, tuy không lớn nhưng cũng rất thuận tiện vì ở trong khu đô thị.

Tú Doanh chưa bao giờ nghĩ đến việc đòi hỏi đồ gì của anh, tuy điều kiện gia đình không tốt nhưng hôn nhân của cô không phải vì muốn leo lên cùng anh mà sống một cuộc đời tốt đẹp.

Nhưng cô không biết anh đang nghĩ gì.

Cô lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải, tôi không có ý đó, tôi nghĩ ở đây rất tốt."

Anh thực ra là bộ dáng không sao cả, thản nhiên nói: “Không thành vấn đề.” Ai mà không muốn sống trong một ngôi nhà rộng rãi chứ?

Tú Doanh cảm thấy mình không nên nói nhảm, ở đó có chút choáng ngợp không biết làm sao.

Lục Viễn Tắc không để ý đến vẻ mặt của cô, huống chi là chú ý đến suy nghĩ của cô, anh đã rời khỏi phòng ăn đi đến phòng khách, nhưng lại nghe thấy Lâm Tú Doanh lẩm bẩm từ phía sau: "Tôi không có muốn của anh cái gì."

Anh nghe vậy, đột nhiên quay người lại, nhìn vẻ mặt ủy khuất của cô nói: "Lâm Tú Doanh, tôi rất mong cô lấy đồ của tôi.”

Chỉ cần cô không muốn người anh, anh có thể thỏa mãn cô bằng bất cứ thứ gì.

Anh cười nói: "Cô có muốn gì không?"

Tú Doanh vùi đầu, cô muốn có trái tim của anh, nhưng anh nhất định không cho, vì vậy cô cười nói: "Cái gì cũng được?"

Anh gật đầu: "Cái gì cũng có thể."

Tâm của anh cũng có thể cho tôi sao?

Tú Doanh rất muốn hỏi câu này, nhưng cuối cùng cô lại kìm nén không dám nói ra, mím môi cười: “Bây giờ tôi không nghĩ ra, sau này có thể nói với anh như nguyện vọng được không?"

Anh cảm thấy có chút thú vị, gật đầu nói: "Ừ."

"Có thời hạn không?"

Anh hơi giật mình, không ngờ lại có nhiều câu hỏi như vậy, liền đáp: "Bất cứ lúc nào cũng có thể."

Tú Doanh vui vẻ: "Một lời đã định."

Anh không nói gì, mỉm cười với cô, rời khỏi nhà ăn.

Sau khi Tú Doanh thu dọn xong, cô nhìn thấy Lục Viễn Tắc đang nghe điện thoại trong phòng làm việc, từ bên trong cửa truyền ra mấy câu được, tựa hồ là chuyện trong công ty.

Tú Doanh rót cho anh một cốc nước, anh thường uống cà phê vào buổi tối, Tú Doanh cảm thấy nếu uống quá nhiều sẽ không ngủ được, vì vậy cô thường thay cà phê bằng nước ấm.

Trước khi cúp điện thoại, Tú Doanh đã đi vào, anh quay đầu lại, anh rõ ràng đang nói chuyện điện thoại, nhưng đôi mắt dán chặt vào Tú Doanh, như là lời nói với cô.

Tú Doanh để nước lên bàn, trên bàn có một văn kiện, bên cạnh tài liệu có một tấm thiệp mời màu đỏ, cô chạm vào chữ mạ vàng trên đó.

Lục Viễn Tắc gọi xong, thấy cô nhìn chằm chằm vào bàn, anh liền hỏi: "Sao vậy?"

Tú Doanh nói: "Không có việc gì."

Lục Viễn Tắc nhìn thấy thiệp mời trong tay cô, dùng tay ấn vào ngón tay của cô, nói: "Đây là thiệp mời trong công ty nhân lễ kỷ niệm.”

Tú Doanh tò mò, nghiêng đầu hỏi anh: "Anh cũng cần thư mời?"

Lục Viễn Tắc nghiêm túc đáp: "Đương nhiên."

Tú Doanh há to miệng, cảm thấy khó tin: "Anh không phải là ông chủ sao?"

Anh cười vui vẻ, Tú Doanh lập tức nhận ra cô thật ngốc và anh đang cố tình trêu chọc cô. Cô đỏ mặt, không biết thế nào.

Lục Viễn Tắc ngừng trêu chọc cô, vỗ vỗ vai cô: "Đây là người tương đối quan trọng, tôi sẽ tự mình đưa đi."

Tú Doanh gật đầu, hai tay đặt sau lưng, đan vào nhau để che giấu sự xấu hổ vừa rồi.

Cô đột nhiên ngẩng đầu, cười hỏi: "Tôi có thể đi được không?"

Lục Viễn Tắc sửng sốt, dường như không ngờ cô lại có yêu cầu như vậy, gật đầu đáp: "Lát nữa tôi sẽ cho cô biết thời gian, địa điểm."

Cô vui vẻ cười, gật đầu đáp: "Cảm ơn anh Lục Viễn Tắc."

Anh vỗ nhẹ vào mặt cô: "Cô đi ngủ trước đi."

Tú Doanh ậm ừ, sau đó đi tới cửa, đi hai bước liền quay đầu lại: "Anh uống ít cà phê thôi, buổi tối sẽ không ngủ được.”

Thấy anh gật đầu, cô mỉm cười bước ra khỏi phòng làm việc.

Tú Doanh cảm thấy rất vui vẻ.

Mấy ngày nữa Lục Viễn Tắc lại bận rộn, chắc có nhiều hoạt động kỷ niệm, phải lo nhiều việc, thường xuyên về muộn, lúc về Tú Doanh cơ bản đã ngủ rồi.

Nhưng ngày nào anh cũng về, dù muộn thế nào.

Có một lần anh trở về đồng hồ đã gần hai giờ, khi từ phòng tắm đi ra, Tú Doanh nói: "Sao lại muộn như vậy mới về?"

Mới tỉnh nên cô vẫn còn mơ mơ hồ hồ không rõ.

Anh lên giường: "Đánh thức cô à?"

Tú Doanh thực sự cảm thấy có chút đau lòng nói: "Nếu đã quá muộn, đừng trở về. Trên đường còn có thể ngủ một lúc đấy."

Anh cười, nhỏ giọng nói: “Tôi không về thì cô yên tâm sao?”

Tú Doanh sững sờ, anh làm việc cô thông cảm cho anh, nhưng nếu thật sự buổi tối không về nhà, cô nhất định sẽ nghĩ lung tung.

Cô giả bộ dạn dĩ ôm cổ anh: "Vậy thì tôi cho phép anh không ở nhà buổi tối."

Anh bật cười, lăn qua lăn lại đè lên người cô: “Nếu cô đã tỉnh thì nên đừng lãng phí thời gian."

Kết quả là ngày hôm sau Tú Doanh ngáp dài trong cửa hàng.

Hải Tranh nhìn thấy cô, hỏi cô: "Cậu ngủ không ngon à?"

Tú Doanh vội vàng gật đầu, nhưng cô không dám nói bởi vì Lục Viễn Tắc mới ngủ không ngon.

Buổi chiều Hải Tranh yêu cầu cô về sớm, Tú Doanh thấy không bận cũng đồng ý.

Lúc này Tú Doanh nhận được chuyển phát nhanh, khi cô mở ra, quả thật có một tấm thiệp mời, trông giống hệt tấm trên bàn của Lục Viễn Tắc.

Cô cảm thấy kỳ quái, không biết tại sao anh lại không đưa tận tay cho cô mà lại gửi chuyển phát nhanh, thật ra nói một tiếng với cô là đủ rồi, tại sao phải đưa thư mời cho cô? Chẳng lẽ anh thấy cô thích thiệp mời đó?

Anh ấy muốn làm cô ngạc nhiên phải không? Tú Doanh có chút cao hứng.

Hải Tranh bước ra, thấy cô vẫn chưa đi, lấy làm lạ hỏi: "Sao cậu vẫn chưa đi?"

Tú Doanh quay đầu lại giải thích, "Tớ có một chuyển phát nhanh."