Sau Ly Hôn Chồng Trước Yêu Tôi

Chương 2: Người phụ nữ đặt bánh

Chương 2:

“Nhưng chúng tôi là đối tác, cửa hàng điểm tâm kia là do chúng tôi cùng nhau mở.” Tú Doanh rất không vui nói.

Lục Viễn Tắc lại cười: “Cái cửa hàng kia của cô? Không bằng cô ở nhà tôi sẽ phát tiền lương cho cô.”

Tú Doanh trong lòng không vui, nhưng cô cũng không muốn tranh luận với anh, anh luôn có rất nhiều lý do để bắt bẻ cô.

Sau đó cô chạy vào trong nhà bếp.

Lục Viễn Tắc không biết có chuyện gì, Tú Doanh quay đầu lại thì thấy anh đang đứng trên ngưỡng cửa nhìn cô.

Đôi mi thanh tú của cô nhăn lại: “Anh làm gì thế? Làm tôi giật cả mình.”

Anh cười cười quay trở lại phòng khách, Tú Doanh bưng bát mì đến nhà ăn, thấy Lục Viễn Tắc vẫn còn trong phòng khách, chưa có đi thay quần áo, không khỏi dừng lại suy nghĩ một chút, hỏi anh: “Anh chưa ăn có phải không?”

Lục Viễn Tắc thấy cô bưng bát của mình, giống như bưng bảo bối, rõ ràng là trong lòng không muốn, nhưng vẫn nói ra: “Nếu không tôi cũng làm cho anh một bát?”

Lục Viễn Tắc cười nhạt: “Chính cô giữ lại ăn đi.” Nói xong liền mặc kệ cô, đứng dậy về phòng thay quần áo.

Lâm Tú Doanh nhướng mày, người này thật là kỳ quái, nghĩ xong cô liền tự mình đến nhà ăn ăn cơm.

Buổi tối, Tú Doanh tắm xong liền leo lên giường lướt điện thoại, lướt hồi lâu vẫn không thấy Lục Viễn Tắc về phòng. Trước đây anh cũng sẽ như vậy, Tú Doanh cũng không thể nào quản anh, nhưng hôm nay Tú Doanh ngủ không được, muốn đi xem anh đang làm cái gì, vì thế cất điện thoại, xuống giường đến thư phòng tìm anh.

Cửa phòng không có đóng, Tú Doanh đã nghe thấy tiếng anh nói chuyện từ xa, ngữ khí không kiên nhẫn, không biết là cấp dưới xui xẻo nào đêm hôm khuya khoắt còn bị mắng, cô quyết định đi qua chuẩn bị giúp cấp dưới này một chút.

“Cô trở về thì trở về, vì sao phải cần tôi tới? Chuyện ngày mai rồi nói sau, tôi không chắc mình có thời gian hay không.”

Tú Doanh dừng lại, giống như không phải điện thoại công việc, hơn nữa lời nói của anh có chút kỳ quái.

Anh đã cúp điện thoại, Tú Doanh còn ở đây đoán anh đang gọi điện thoại cùng ai.

Điện thoại trong tay Tú Doanh bỗng nhiên vang lên, không biết cái gia hỏa nào giờ này còn gọi điện tới, muốn dập máy cũng đã không kịp.

Lục Viễn Tắc từ trong thư phòng hỏi: “Ai?” Đại khái cảm thấy câu hỏi của mình có vấn đề, anh lập tức hỏi thêm: “Lâm Tú Doanh?” Người đã đi ra ngoài.

Tú Doanh chỉ phải căng da đầu đi tới trước mặt anh, ngây ngô cười nói: “Tôi tới xem anh muộn rồi sao chưa trở về, muốn xem thử anh đang làm gì.”

Lục Viễn Tắc cau mày, lửa giận từ người trong điện thoại vẫn còn chưa biến mất, nói: “Cô về phòng trước đi, một lát nữa tôi về.”

Tú Doanh nói: “Anh còn chưa hết bận sao?”

Lục Viễn Tắc gật đầu, Tú Doanh ngửi trên người anh nồng đậm mùi thuốc lá, bất mãn nói: “Anh lại hút thuốc sao?”

Bộ dáng cô có chút trẻ con, Lục Viễn Tắc giống như an ủi, sờ sờ trên tóc cô như thể cưng chiều sủng vật nhỏ, nhưng Tú Doanh cũng không chán ghét, cô ngửa đầu nói: “Không thể hút thuốc ít một chút sao?” Thật sự là không tốt cho cơ thể chút nào.

Anh ậm ừ gật đầu, Tú Doanh có chút khó hiểu khi thấy tâm trạng anh dường như không tệ như lúc nghe điện thoại.

Ngón tay anh tuột khỏi tóc cô, dừng lại trên tai cô, véo nhẹ, nói: “Cho nên cách xa Hải Tranh một chút.”

Tú Doanh không hiểu, bọn họ nói chuyện thì cùng Hải Tranh có liên quan gì?

Thấy cô đang trợn tròn mắt như đang nghe sách trời, Lục Viễn Tắc mím môi cười: “Không cho phép lại cùng cô ấy hút thuốc.”

Thì ra là ý này, Tú Doanh ngây ngô cười, lại có chút ngượng ngùng, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vậy tôi về phòng trước, anh cũng nên đi ngủ sớm một chút.” Nói xong cô xoay người đi.

Lục Viễn Tắc bỗng nhiên từ phía sau gọi cô lại: “Tú Doanh?”

“Hả?” Tú Doanh quay đầu lại, đôi lông mày tinh tế nhướng lên, chỉ là động tác nhỏ vô tình lại khiến Lục Viễn Tắc nở nụ cười, anh nói: “Cha tôi không có việc gì chứ?”

Tú Doanh biết anh đang muốn nói về Lục Hải Thành.

Nhớ tới tình cảnh lúc cha mẹ chồng đấu võ mồm, trên mặt cô nở nụ cười, cô nói: “Ừm, cũng không tệ lắm, chắc là hai ngày nữa sẽ xuất viện.” Cô cau mày giả bộ bất mãn, nhưng lại không che giấu được ánh sáng trong mắt, cô nói: “Cha vẫn luôn ghét bỏ mẹ hay lải nhải đấy.”

Anh vẫn luôn biết bộ dáng của cha mẹ mình, cười nhạo nói: “Bọn họ vẫn luôn như vậy, cả ngày cãi tới cãi lui.”

Tú Doanh có chút mê mang, không biết là anh thật sự không hiểu tình cảm vợ chồng của cha mẹ hay là giả vờ không hiểu.

Hơn nữa anh có vẻ không thích phương thức ở chung này của bọn họ, hay là anh có ý kiến đối với cha mình?

Cô trầm mặc xuống, mỉm cười không có đáp lại lời anh.

Cô cúi đầu, Lục Viễn Tắc nhìn thấy khuôn mặc trắng nõn của cô bên dưới tóc mái,khuôn mặt sạch sẽ không trang điểm giống như trứng gà bóc, không một chút tạp chất, anh nói: “Tú Doanh, ngày mai buổi tối tôi...có khả năng muộn một chút mới về.”

Tú Doanh ngẩn người, kỳ quái vì sao anh lại nói cho cô chuyện này, không phải anh thường xuyên về nhà muộn sao? Trước đây, anh chỉ gọi cho cô khi ở trước mặt anh, hoặc khi bận việc thì thư ký sẽ gọi cho cô, tại sao hôm nay anh lại nói cụ thể với cô?

“Cũng có thể không cần đi.” Anh lại nói thêm một câu, có vẻ hơi thất thần, rũ mí mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tú Doanh đột nhiên muốn cùng anh đùa một chút, vì vậy cô đến gần trước mặt anh nói: “Anh không phải muốn làm chuyện gì sau lưng tôi chứ? Bạn gái cũ? Không phải là muốn gặp mối tình đầu của anh sao?”

Anh bỗng nhiên lạnh mặt hạ mí mắt xuống nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia lạnh nhạt trào phúng.

Tú Doanh hơi bối rối, trước ánh mắt anh, cô chột dạ cúi đầu, giống như đã làm sai chuyện, có chút không biết làm thế nào.

“Cô để ý sao?” Anh bâng quơ hỏi.

Tú Doanh lúng túng không biết nên trả lời như thế nào.

Giống như đang bức bách cô, anh cảm thấy thật vô nghĩa, nhìn thấy vẻ mặt bị dọa sợ hãi của cô, anh có chút khó chịu, giọng điệu cũng không có tùy tiện như vừa rồi, anh nói: “Những lời này đó ở bên ngoài, cô nghe một chút là được rồi, không cần tin là thật đâu.’

Tú Doanh ngơ ngác không nói, giống như đang ghen tị với những lời đồn đại kia, gần đây xác thực cô có nghe thấy mấy lời, nhưng hôm nay nói những lời này cũng không có ý hưng sư vấn tội a.

Cô cúi đầu nói: “Tôi đi ngủ đây.” Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.

Tính cách của cô là vậy, cô thường dễ thương và hoạt bát một chút, nhưng một khi anh mất bình tĩnh mà phát giận, cô liền không dám nói chuyện hay trả lời anh, chính xác là lá gan cô vẫn còn nhỏ.

Đúng vậy a, dù sao cô cũng là người từ địa phương nhỏ tới, không thể so được với người ở địa phương lớn.

Anh nhớ lại ban ngày, lời nói của nữ nhân kia, vẫn là một bộ dáng nghịch ngợm vui đùa, cong eo đến trước mặt anh, giễu cợt nói: “Nghe nói anh cưới một cô gái dễ thương, giống như một tiểu bạch thỏ hung dữ.”

Bạn của anh bất mãn khi khen vợ anh, thế là nàng bất bình, hừ hừ nói: “Cái gì mà tiểu bạch thỏ, tôi xem ở nơi nào cũng là một con mèo hoang, ngày thường thì ngoan ngoãn thuận theo, lúc hung lên thì cũng không vừa.”

Lúc đó anh cũng chỉ cười, nhưng giờ nghĩ lại, hình như anh chưa thấy con mèo hoang nhỏ bé này phát uy, dù lời nói của anh có ít nhiều khó nghe, cô vẫn luôn im lặng, sự im lặng này thường khiến anh mất kiên nhẫn trong việc tiếp tục nói chuyện với cô.

Tú Doanh cảm giác giống như mình vừa nằm xuống lật người một cái trời liền sáng, thậm chí ngay cả một giấc mộng cũng không có mơ thấy, mở mắt ra đã thấy bên cạnh không có ai, giường đệm cũng lạnh lẽo.

Cô cảm thấy kì quái, liền đi dép lê đi ra khỏi phòng ngủ.

Lục Viễn Tắc thực sự đang ở thư phòng, anh nằm trên sô pha trong phòng ngủ rồi, trên bàn có sáu bảy tàn thuốc nằm trong gạt tàn.

Tú Doanh hơi nhụt chí, không hiểu tại sao đàn ông lại thích hút thuốc đến vậy.

Cô chạy đến bên cửa sổ, mở rèm cửa, đang định mở cửa sổ thì nghe thấy giọng nói của Lục Viễn Tắc.

Cô quay lại thì thấy Lục Viễn Tắc đang giơ tay chặn ánh sáng, không cần lại gần, Tú Doanh đã đoán được anh đang cau mày. Cô vội vàng kéo rèm cửa lại, dựa vào phía trước cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Tôi xin lỗi, tôi quên mất ánh sáng sẽ chiếu tới anh.”

Lục Viễn Tắc đã đứng lên, cũng không trả lời cô, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Tú Doanh thấy anh không tức giận, giọng điệu so với lúc trước đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cô nói: “Gần bảy giờ rồi, anh có đói không? Tôi đi nấu cơm cho anh?”

“Lại là mì sao?” Anh cười nhạt.

Tú Doanh cười hắc hắc: “Mì thì không tốt sao? Tôi liền chỉ thích ăn mì.”

Anh đã mất bình tĩnh, đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.

Tú Doanh theo ở phía sau, đi hai bước, sau đó xoay người, kéo rèm ra, đem cửa sổ mở ra. Sau đó liền đuổi theo hai bước, hỏi anh: “Rốt cuộc anh có ăn hay không?”

Anh đáp không kiên nhẫn, “Tùy cô.”

“Vậy là ăn hay không ăn?” Tú Doanh hỏi theo.

Anh dừng lại bước chân, Tú Doanh đập đầu vào sau lưng anh, cô vuốt vuốt cái trán mình, bất mãn nhìn anh.

Anh nhìn bộ dáng tiểu hài tử của cô, hiện tại cũng không có tâm tình thưởng thức, nói: “Bây giờ tôi đi tắm, cô đi xuống trước đi.”

Tú Doanh biết nói thêm gì nữa thì anh sẽ tức giận, bĩu môi ồ một tiếng, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.

Anh không ăn thì đổ, dù sao buổi sáng cô cũng muốn ăn mì.

Hai bát mì sợi, mỗi bát có một quả trứng gà.

Lúc Lục Viễn Tắc đi xuống, cô đã thay quần áo rồi ăn cơm, cũng chưa trang điểm, mặc đồ ở nhà, trong mắt của anh không có lấy một chút tinh xảo, ít nhất là không thể so sánh với người phụ nữ kia. Cô ấy chưa bao giờ để anh nhìn thấy cô khi không trang điểm.

Anh đột nhiên có chút khó chịu, sao cứ hai lần ba lượt đều nghĩ tới người kia.

Tú Doanh nhìn thấy anh, hỏi anh: “Ăn chứ? Của anh đây.”

Anh nâng cổ tay nhìn nhìn giờ, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu, nói: “Tự cô ăn đi.”

Trong nhà có mời dì Triệu đến, nhìn thấy bát mì trước mặt Tú Doanh, có một chén cô còn không có ăn xong, biết cô tự mình nấu, vẻ mặt đồng tình hỏi Tú Doanh: “Nếu không sáng tôi đến sớm một chút nấu cơm cho cô và tiên sinh nhé.”

Tú Doanh ngẩng đầu, xua xua tay nói: “Không cần, không cần, tôi tự nấu là được rồi.”

Dì Triệu nói: “Nhưng bỏ bữa sáng là không tốt.”

Tú Doanh kỳ quái: “Ngày nào tôi cũng ăn mà.”

Dường như dì Triệu cảm thấy vấn đề này không có cách nào nói, tùy tiện đáp hai câu liền vào phòng thu dọn đồ đạc.

Tú Doanh ăn xong rồi bỗng nhiên hiểu ra ý tứ trong lời nói của dì Triệu, cô đi qua nói với dì Triệu đang trong phòng bếp dọn dẹp: “Thực ra anh ấy cũng có ăn.”

Dì Triệu vẻ mặt mờ mịt, cuối cùng gật gật đầu: “Ra là vậy.”

Tú Doanh có chút ngượng ngùng, đi ra khỏi phòng bếp.

Khi cô đến cửa hàng, Hải Tranh lại đang bận việc, cô đến sớm, cái bánh kem được đặt ngày hôm qua lẳng lặng nằm ở nơi đó, cái đó chẳng qua cô rãnh rỗi làm một cái hàng mẫu, còn vẫn là bắt tay vào làm những thứ khác.

Có đôi khi Tú Doanh cảm thấy cô quá lãng phí, trong đầu có ý tưởng gì liền sẽ bận làm một lúc, khi làm xong sẽ cho vào tủ kính trưng bày, nhưng có khi lại thu hút được vài khách hàng.

Chuông gió trước cửa vang lên, Tú Doanh đang ngắm nghía cái bánh kem kia của Hải Tranh, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện đứng trước bánh kem chính là người đã đặt chiếc bánh kem hôm qua.

Bởi vì ngày hôm qua Tú Doanh đã nhìn qua bức ảnh kia, người trong ảnh thật sự quá lóa mắt, Tú Doanh liếc mắt một cái liền nhận ra được, nhưng mà buổi chiều mới phải đến lấy, sao bây giờ đã tới rồi?

Cô tươi cười chào hỏi: “Hoan nghênh đã tới.”

Người phụ nữ kia đánh giá cô, trên mặt mang nét mỉm cười.

Tú Doanh trong lòng không nhịn được lại cảm thán một lần, đây thật sự là một mỹ nhân a.

Người phụ nữ mở miệng: “Ngày hôm qua tôi có đặt ở đây một cái bánh kem.”

Tú Doanh kỳ quái nói: “Tôi nhớ là cô có hẹn buổi chiều nay mới lấy.”

Nàng kia nhướng nhướng mày, có chút kinh ngạc: “Cô biết tôi sao?”

Tú Doanh lắc đầu, nhưng lại gật đầu: “Ngày hôm qua tôi có thấy qua ảnh của cô.”

Người phụ nữ có vẻ hơi thất vọng nhưng nhanh chóng nói: “Là như thế này, tôi muốn hẹn thời gian sớm hơn, nên tôi đến đây nói một chút.”

Tú Doanh lấy ra xấp đơn hàng cô đã nhận, lục tìm đơn hàng của cô ấy, ngẩng đầu hỏi: “Cô muốn khi nào đưa qua?”

“Năm giờ đi.” Cô ấy trả lời.

Tú Doanh vùi đầu, cẩn thận thay đổi thời gian trên đơn hàng, cũng đem hai cái biên lai đặt lên, sau đó trả lại một tờ cần đưa cho khách: “Đã sửa xong, chúng tôi sẽ giao cho cô vào buổi chiều.”

Người nọ lấy đơn hàng, gật đầu nói: “Cảm ơn cô.”

Ánh mắt cô ấy dừng ở trên mặt Tú Doanh, điều này làm cho Tú Doanh rất kỳ quái, bị một người xinh đẹp như vậy đánh giá, cô không khỏi có chút tự ti, mỉm cười sờ sờ gương mặt mình, hỏi lại: “Dư tiểu thư, cô còn có chuyện gì sao?”

“Cô, biết tôi?”