Tinh Tế Đệ Nhất Hỏa Táng Tràng

Chương 17: Cô Không Có Nhà. (2)

Tô Tuyền ngồi trên ghế cao, vẫn ngẩng đầu nhìn hắn như cũ, “Chúng ta không phải muốn phục chế năng lực biến thân kia ”

Hắn lắc đầu, “Cô, không phải chúng ta.”

Tô Tuyền không thể tin được mà nhìn hắn, “Anh không làm cái gì sao?”

“Không, tôi chỉ việc chờ tin tức của cô.”

Hắn dừng lại chút, “Hạn mức phục chế của cô cao nhất là bao nhiêu, hẳn cũng tăng lên theo thể chất đi, tôi cảm thấy cô có thể thử phục chế dị năng thứ ba thậm chí dị năng thứ tư.”

Tô Tuyền: “Sao anh biết?”

“So sánh một chút cảm giác hai lần gặp mặt cô.”

Nói xong liền trực tiếp rời đi.

Tô Tuyền nhìn thân ảnh hắn biến mất ở sau tường kính pha lê, chỉ cảm thấy máu nóng phun trào.

Bình tĩnh.

Bình tĩnh.

Cô nhịn như vậy là do hắn là ân nhân cứu mạng của mình.

Hơn nữa nếu có thể thành công chuyện này đối với cô cũng có lợi.

“Hắn là ân nhân cứu mạng, mình cái gì cũng có thể làm được, trừ cùng hắn đính hôn bởi vì cái loại chuyện ngu xuẩn này chỉ có hàn não tàn mới làm được.”

Tô Tuyền an ủi chính mình.

Sau đó cô mở tài liệu đối phương để lại cẩn thận nghiên cứu.

Mục tiêu nhiệm vụ là một thương nhân trong tay có công ty nhỏ, nhưng mà đó là ngụy trang. Việc làm chân chính của hắn là thương nhân trung gian, trao đổi giữa bọn buôn người với cơ sở bán đấu giá ngầm.

Những giao dịch “hàng hóa” có một số là con người, đa số đều là liếc mắt một cái có thể nhận ra là dị nhân.

Thông thường nhóm buôn người hành động ở hoang tinh, Ám Tinh, thậm chí trên các tinh cầu.

Bọn họ bắt đi Á nhân có chủng tộc khác nhau, hoặc là mua lại từ trong tay tinh tặc, sau đó để thành hàng hóa trên thuyền, lại bán đến tinh cầu xa hơn.

Mục tiêu nhiệm vụ làm thương nhân trung gian, chính là điều phối hai bên.

Hắn lấy được danh sách từ trong tay bọn buôn người, rồi bán danh sách cho cơ sở đấu giá.

Những nơi bán đấu giá ngầm lần lượt báo giá, thương nhân trung gian đưa giá đã báo ra cho người bán, người bán lựa chọn người mua.

Quá trình này nhìn đơn giản lại có nhiều chi tiết tương đối phiền toái.

Đầu tiên Liên Bang cấm giao dịch dân cư, dựa theo pháp luật mua bán người đều phán trọng hình thậm chí trực tiếp bắn chết.

Ở Ám Tinh, chế độ quản lý tương đối yếu, nhưng các loại giao dịch cũng hoàn toàn không bày ra bên ngoài.

Thương nhân trung gian không chỉ phải điều tiết trong đó, còn phải tiến hành các loại ngụy trang giao dịch, thông qua kiểm tra đo lường ở không cảng.

Tô Tuyền xem xong tư liệu.

Buổi tối hôm nay, mục tiêu nhiệm vụ sẽ theo thường lệ đi đến hội sở xa hoa trước, chọn một đám người máy tình thú cao cấp tiếp khách, đến lúc đó bảo tiêu sẽ chờ ở ngoài cửa.

Hội sở kia có chế độ hội viên, vào cửa liền phải nạp thẻ.

Tô Tuyền tìm hiểu một chút phí nạp thấp nhất là năm vạn tinh nguyên, quả nhiên là nơi tiêu phí cao.

Nhưng mà, người máy tình thú của bọn họ không tồi.

Tô Tuyền nhìn hình ảnh người máy chiếu trên quảng cáo, trong đầu dần có một kế hoạch.

Cô cúi đầu nhắn tin cho ân nhân cứu mạng.

[ bần cùng, đói khát, không có ai quan tâm ]: Lão bản có thể cho ta mượn chút tiền để làm nhiệm vụ hay không.

[ bần cùng, đói khát, không có ai quan tâm ]: Tin nhắn đã thu hồi.

[ bần cùng, đói khát, không có ai quan tâm ]: Tiền bối có thể cho tôi mượn chút tiền để làm nhiệm vụ hay không?

Sai lầm.

Cả ngày làm nhiệm vụ quen hay gọi lão bản.

Qua chừng mười giây, bên kia trả lời.

[ ngươi lăn ra chỗ khác ]: Muốn nhiều hay ít?

Tô Tuyền: “…..”

Cô nhìn nick name tràn ngập trào phúng có cảm giác như chính mình bị mắng.

[ bần cùng, đói khát, không có ai quan tâm ]: Năm vạn là được, xong nhiệm vụ đêm nay tôi trả lại tiền thừa cho anh.

Lại qua mười giây, cô nhận được năm vạn tinh nguyên.

“Sảng khoái! Tôi biết anh rất giàu!”

Tô Tuyền kích động đến nỗi nhảy dựng lên.

Ban đêm cùng ngày, cô nằm vùng ở xung quanh hội ở giải trí, nhìn cửa chính nghê hồng sặc sỡ, nhìn một chiếc xe xa hoa từ trên trời hạ xuống.

Mục tiêu nhiệm vụ tới rồi.

Đó là một nam nhân trẻ tuổi mặc tây trang, thân hình thon gầy, gương mặt thập phần tuấn mỹ, mang theo một đám bảo tiêu đi vào đại sảnh kim bích huy hoàng.

Tô Tuyền đi theo sau bọn họ. vừa cùng nhân viên phục vụ nói chuyện phiếm về cố vấn cho hội viên, vừa quan sát hướng đi của mục tiêu nhiệm vụ.

Khắp nơi đều có ánh đèn chói mắt vô cùng, khu vực hành lang cùng thang máy có các biển chỉ hướng khác nhau.

Mục tiêu nhiệm vụ là khách quen, mới vừa vào cửa đã có người dẫn lên tầng hai.

Tô Tuyền nhìn đám bảo tiêu, nhận thấy người này ít nhiều cũng có tâm phòng bị.

Đương nhiên cô sẽ không trực tiếp đi đến.

Bất quá toàn bộ khu vực tầng hai có hơn mười khu vực khác nhau, ai biết hắn đi đâu chứ?

Tô Tuyền quay lại nói với người phục vụ đang chuẩn bị làm thẻ hội viên cho mình, “Nếu tôi muốn hẹn đầu bảng như Alice hoặc Andre ”

Đây là hai người máy mô phỏng được hoan nghênh nhất cũng có giá cao nhất.

Người phục vụ vui vẻ làm một bút sinh ý, cho dù là mức nạp thấp nhất, hắn cũng có thể nhận được một khoản trích phần trăm, bởi vậy hắn rất vui lòng trả lời khách mới.

“Không.”

Người phục vụ lắc đầu, “Cô tới thật không đúng lúc, vị Tiền tiên sinh vừa nãy ”

Hắn sửng sốt một chút, nhận ra chính mình vừa nói ra họ của khách.

Nhưng điều này cũng không quan trọng.

Người phục vụ: “Mỗi tuần sáu buổi tối, hắn đều sẽ đặt trước hai người bọn họ, hơn nữa, nếu cô hiện tại hẹn trước chiêu bài, ít nhất phải đến hai tháng sau, lại thêm phí nạp của cô không đủ để hẹn cả hai bọn họ một lúc.”

Tô Tuyền đã sớm biết cái này, nhưng vẫn giả bộ tiếc hận, “Thật à?”

“Đúng vậy, thật đáng tiếc.”

Người phục vụ gật gật đầu, tiếp theo bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ, “Bất quá hiện tại chúng tôi còn có hoạt động nạp mười vạn tặng 5000 dùng tiền thay thế, mỗi lần tiêu phí cần ”

Câu nói kế tiếp cô cũng không nghiêm túc nghe.

Tô Tuyền nhanh chóng sửa đổi lại kế hoạch của mình, sau đó bắt đầu biểu diễn.

Cô thở dài, “Aizzz, tôi và anh ăn ngay nói thật, huynh đệ, tôi chính là bị quảng cáo của Andre và Alice thu hút, mới quyết định làm thẻ hội viên chỗ các anh.”

Người phục vụ không bất ngờ chút nào, “Tôi hiểu, rất nhiều người đều như thế.”

“Nếu trong khoảng thời gian ngắn tôi không nhìn thấy bọn họ, tôi có thể hay không ”

Cô có chút ngượng ngùng nói, “Tôi có thể nhìn từ xa được không?”

Người phục vụ hơi do dự.

Tô Tuyền đè thấp kính râm, nhìn vào mắt hắn, “Tôi đảm bảo sẽ không lại gần xem, cũng sẽ không sờ loạn, làm ơn, nếu bọn họ thực sự giống như quảng cáo, tôi liền nạp thêm.”

Ánh mắt người phục vụ hơi hoảng hốt, “Được thôi, chỉ cần cô không nhào lên, chúng tôi từng xảy ra loại chyện này.”

Năm phút sau, nhân viên phục vụ dẫn cô đi qua hành lang tầng hai.

Ánh đèn lóa mắt trên đỉnh đầu, thảm thủ công dày mềm mại lót dưới mặt đất, hai bên cửa phòng trang trí vô cùng hoa lệ.

Một nam một nữ từ chỗ rẽ đi ra, hai người đều tóc vàng, làn da như bơ trắng nõn bóng loáng, đường cong cơ bắp tuyệt đẹp.

Nam nhân phía trên trần trụi, nữ thì mặc váy dài lộ lưng.

Sau một giây Tô Tuyền mới nhận ra đây là hai người máy tình thú.

Nhưng mà bọn họ không giống với những người máy mô phỏng mấy chục tinh nguyên một lần, khi động khớp xương sẽ rung động bên đường. Đây hoàn toàn là hai cấp bậc khác nhau.

Hai người kia mắt nhìn thẳng đi qua, dừng lại trước cửa một căn phòng, bảo tiêu xung quanh cầm dụng cụ kiểm tra đo lường, rà quét qua bọn họ.

Sau đó cho bọn họ đi vào.

Tô Tuyền thu hồi ánh mắt.

Đã xác định được vị trí mục tiêu nhiệm vụ.

Hai bên hành lang đều có cảnh vệ.

Dựa theo tiêu chuẩn tiêu phí, nhân viên an ninh rất có thể đều là dị năng giả.

Cô khẳng định sẽ không mạo hiểm trực tiếp đánh lên.

Đồng thời, lại có một đám người từ hành lang bên kia đến gần, đi đầu mấy người nam nữ trẻ tuổi là người tóc đen mắt đen, hơn nữa dung mạo có chút tương tự.

Còn hơi quen mắt.

Chờ chút.

Bỗng nhiên Tô Tuyền cảm thấy không thích hợp, cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Bọn họ cũng không chú ý tới cô, chỉ tưởng là khách bình thường, bởi vậy nói chuyện cũng không kiêng kỵ điều gì.

“Đây là nơi cuối cùng của Ám Tinh, tôi không hiểu, rốt cuộc cái quỷ xui xẻo kia chạy đi nơi nào?”

“Sẽ không phải ở trong tay bọn lái buôn đi.”

“Ách, nếu thật vậy hi vọng cô ta không bị chơi đến choáng váng.”

“Bất luận thế nào, đây cũng là một khả năng nếu cô ta bị tinh tặc bắt lên thuyền, hoặc là nhập bọn, hoặc là bị bán cho bọn buôn người, trước đó cũng hỏi thăm rõ ràng, đám tinh tặc kia ở các tinh cầu khác nhau đem hàng hóa bán qua tay, ở cái tinh cầu này, bọn họ xác thật là bán cho người họ Tiền.”

“Sách, xem dáng vẻ trong ảnh chụp của cô ta giống như quỷ chết đói, chỉ sợ người máy quét rác còn hữu dụng hơn, ai sẽ nhận cô ta trên thuyền?”

“Thôi thôi, Tô Tử Nhiêu, đừng ở chỗ này nói việc người kia, anh đã quên gia chủ nói như thế nào sao?”

“Lão tử biết, không cần mày nhắc nhở.”

Tô Tuyền: “???!”

Cô đeo kính râm nhưng lại che hết biểu cảm trên khuôn mặt, trong lòng lại vô cùng khϊếp sợ.

Nhóm người này là người Tô gia!

Hoặc là nói, thân thích cực phẩm của nữ chính!

Ví dụ như Tô Tử Nhiêu.

Gia chủ Tô gia Tô Thừa Ngữ là thúc thúc của nữ chính, cũng là cữu cữu Tô Tử Nhiêu.

Tô Tử Nhiêu cũng có chút thân phận trong gia tộc, chỉ là không so được với con cái Tô Thừa Ngữ, cho nên thường xuyên làm chân chạy việc.

Về sau nữ chính trở về gia tộc, hắn đối với nữ chính cực kém, chẳng những đánh chửi nữ chính, còn sai người máy mô phỏng làm một số việc với nữ chính làm niềm vui, thậm chí thiếu chút nữa thành công.

Nghe nội dung cuộc trò chuyện của bọn chúng dường như đang tìm người đúng vậy, chỉ sợ là tìm chính mình!

Bọn họ nghi ngờ cô bị tinh tặc bắt đi bán cho bọn buôn người, khả năng đã tìm mấy chỗ ở Ám Tinh rồi, đến tinh cầu này là muốn tìm tên họ tiền.

Bỗng nhiên Tô Tuyền nhớ tới một việc.

Trong nguyên tác, nữ chính lưu lạc thành “hàng hóa” ở cơ sở ngầm bán đấu giá, bị cởi sạch quần áo nhốt trong l*иg, sau đó bị người mua chụp được, bị đưa lên phi thuyền mới gặp được nhóm cực phẩm thân thích.

Nhóm cực phẩm thân thích nhận họ hàng, nữ chính cho rằng bọn họ cố ý tới giải cứu mình, bởi vậy vạn phần cảm tạ.

Nhiều năm sau, Hàn Dự biết bọn họ ngược đãi nữ chính, muốn báo thù cho nữ

chính, nữ chính còn ngăn cản hắn, nói dù gì nhóm thân thích này cũng cứu mình, cầu Hàn Dự không cần gϊếŧ bọn họ.

Xem hiện giờ, nếu đám tinh tặc kia bắt nữ chủ đi, xác thật sẽ đem bán cho thương nhân trung gian họ Tiền

Mà đám người Tô Tử Nhiêu đã sớm tìm thấy thương nhân trung gian, chỉ cần trả đủ số tiền, có thể nhận được cái gọi là danh sách kia.

Cho dù không lấy được danh sách hoàn chỉnh, ít nhất bọn họ có thể hỏi trên thuyền có thiếu nữ vị thành niên tóc đen mắt đen, đến từ Hoang Tinh hay không.

Nếu nữ chính ở trên phi thuyền tên lái buôn nào đó, bọn họ có thể mua được nữ chính không cần chờ đến khi bắt đầu hội đấu giá.

Cho nên bọn họ cố ý sao?

Vốn dĩ bọn họ có thể sớm cứu người, lại một hai phải làm nữ chính trở thành “hàng hóa”, ở trong l*иg giam tựa như súc vật bị triển lãm?

Tô Tuyền lại lần nữa đỡ kính râm, đi về phía trước vài bước, “Tôi muốn nôn.”

Người phục vụ bên cạnh hơi sửng sốt, “Ngài làm sao thế, không thoải mái sao?”

Tô Tuyền xua xua tay trước mũi, “Hành lang này tràn ngập hương vị dã nhân Canaan, quá ghê tởm.”

Đám người bên cạnh đột nhiên biến sắc.

“Mày nói cái gì?”

“Mày thì tính là cái gì?”

“Quần áo hàng hiệu cũng không che giấu được hết mùi thối trên người mày, lính đánh thuê hạ lưu thấp kém ”

Bọn họ không biết Tô Tuyền, nhưng mà xem khí chất cùng tư thái đã thấy rõ thân phận.

Người Tô gia đều xuất thân từ tinh vực Canaan, bị một lính đánh thuê Ám Tinh nhục mạ như vậy, tuyệt đối không thể chịu được.

Đương nhiên, Tô Tuyền không có thành kiến đối với người Canaan.

Rốt cuộc cô lớn lên ở Hoang Tinh, nhưng cũng sinh ra ở tinh vực Canaan, cha mẹ đều là người Canaan.

Cô nói câu kia hoàn toàn chỉ vì khơi mào mâu thuẫn.

Lúc này, người phục vụ đã sợ tới mức trốn xa.

“Phi! Đồ cặn bã Ám Tinh!”

Tô Tử Nhiêu dẫn đầu không nhịn được, một quyền đánh lại đây, “Lão tử sẽ dạy

cho mày tôn kính người thượng đẳng thế nào ”

Bọn họ cũng không hoài nghi vì sao bị nhục mạ, rốt cuộc đối tượng cũng là lính đánh thuê, rất có thể bị người Canaan nào đó đánh một đốn, từ đó liền thống

hận người Canaan.

Nhưng bọn họ tuyệt đối không thể chịu đựng một “người hạ đẳng” vũ nhục.

Tô Tuyền nghiêng người tránh thoát.

Một quyền của Tô Tử Nhiêu nện trên tường, tức khắc phát ra một tiếng nổ vang, trên bức tường xuất hiện một đạo vết nứt.

Nháy mắt hành lang xuất hiện một đám bảo tiêu vây quanh bọn họ.

Nhưng bọn bảo tiêu không lại gần cũng không nhúng tay vào.

“Sao lại thế này?”