Buổi chiều thứ bảy, Tống Đình Vĩ và Tưởng Y Hàm đều bị nước mưa xối ướt , bộ dáng có chút chật vật trở lại chỗ ở của anh.
Trời không tốt, sáng sớm lúc hai người ra cửa du ngoạn, khí trời rất tốt, kết quả, buổi chiều đột nhiên một trận đại dông tố tới, đem bọn họ xối ướt , mặc dù ở trên xe lau khô chút, nhưng hứng thú du ngoạn không còn, đành phải về nhà thay quần áo.
"Vốn nghĩ muốn vui đùa một chút, kết quả trên người đều ướt." Tưởng Y Hàm lau tóc ngắn ẩm ướt, muốn đi đổi y phục sạch sẽ. Bởi vì thỉnh thoảng sẽ ở đây qua đêm, cô để vài bộ quần áo ở đây. Bỗng, tay cô bị anh nắm lấy, cô quay đầu lại nhìn, không rõ nam nhân cầm tay cô làm gì.
"Làm sao vậy?"
"Ở nhà cũng có thể chơi đùa."
"Chơi cái gì?" Cô thấy trên mặt nam nhân có nét hưng phấn. Người này sẽ không lại muốn chơi mấy cái trò chơi ấu trĩ đi!
Tống Đình Vĩ vuốt đầu cô."Dù sao trên người cũng ướt, chúng ta cùng đi phòng tắm chơi đùa nghịch nước một chút."
"Cái gì? !" Chơi đùa nghịch nước? Tưởng Y Hàm kinh ngạc nhìn anh. Tuổi thơ của anh có phải quá kiềm chế, cho nên hiện tại mới có thể ấu trĩ như thế? Suy nghĩ một chút, nam nhân cũng tương đối hiếu động, lúc mọi người đều đang chơi đùa, anh lại ở nhà chuyên tâm đọc sách, ân, rất có thể là bởi vì cuộc sống kiềm chế như thế, mới có thể tạo thành loại tình huống này.
Thế nhưng cô cũng là người từng trải, cũng sẽ không như vậy... Vẫn là nói, nam nhân bản tính liền ấu trĩ như thế?
Có phải hay không nên đi gặp bác sĩ?
Quái chính là, cô cư nhiên không quá muốn cự tuyệt, thậm chí cảm thấy cùng anh chơi một chút cũng không sao, xem ra cô so với suy nghĩ còn thích nam nhân này hơn, trước rõ ràng còn rất ghét anh, mà bây giờ cảm thấy như vậy anh ấu trĩ như vậy kỳ thực rất đáng yêu... Xem ra người phải gặp bác sĩ là cô!
"Bạn nhỏ Tống Đình Vĩ, lão sư không có đã dạy anh sao? Chúng ta phải bảo vệ địa cầu này, cho nên không thể tùy tiện lãng phí tài nguyên nước... Uy, anh làm cái gì?" Tưởng Y Hàm lời còn chưa nói hết, Tống Đình Vĩ đã cúi người xuống, một phen ôm lấy cô.
"Không nghịch nước, còn có thể chơi cái khác ."
Vẫn là chơi, cô dở khóc dở cười, xem ra là tính cách nam nhân như vậy, và thời thơ ấu không liên quan!
Khi Tống Đình Vĩ ôm cô vào phòng tắm, hai người bắt đầu ngượng ngùng thoát y phục ướt trên người, Tưởng Y Hàm vừa mới cởϊ qυầи áo ra, liền bị nam nhân sớm đã trần như nhộng tiến lên ôm lấy, chơi đùa gần gũi.
Thân thể hai người tương đối thân thuộc, lưỡi anh ấm áp mà nhiệt tình, làm cho người ta không có biện pháp không đáp lại, bọn họ thâm tình ôm qua lại, lời lẽ giao triền, hai người hôn say sưa triền miên, ở trong thế giới của bọn họ, chỉ có đối phương.
Hai người ở trong phòng tắm chơi đùa, chơi đến hai tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Khi Tưởng Y Hàm tắm sạch sẽ đi ra khỏi phòng tắm, rốt cuộc biết hậu quả của việc miệt mài làm việc. Cô mệt muốn chết rồi, đôi chân vô lực, cơ hồ đều đứng không vững, bởi vậy cô ngồi trên ghế lau tóc, mà nam nhân đi sau đi ra khỏi phòng tắm, thần thái lại sáng láng, minh chứng cho một câu nói, nam nhân giống như dã thú.
Đột nhiên, di động đặt trên bàn của anh vang lên, cô lại lần nữa thấy anh nhìn màn hình di động nhíu mày.
Là ai gọi tới ? Tưởng Y Hàm hoang mang.
Cùng Tống Đình Vĩ hẹn hò hơn hai tháng qua, tính ấu trĩ không tính, vẻ mặt của anh luôn luôn trầm ổn tự tin, dù cho cùng đồng nghiệp hoặc trợ lý đàm luận công việc, cũng chưa từng thấy anh cau mày, nhưng lúc này, cô rõ ràng nhận thấy được anh không muốn nghe điện thoại.
Nhưng tiếng chuông kiên nhẫn vang lên rất lâu, anh cuối cùng vẫn nghe, bởi vì không muốn di động vang lên lần thứ hai.
"Có chuyện gì? Cùng đi? Lần trước không phải tôi đã nói rất rõ ràng với cô rồi sao, nói cô tự đi rồi sao?" Tống Đình Vĩ ngữ khí có chút không kiên nhẫn, biểu tình cũng như vậy ."Chuyện của tôi và cô một chút quan hệ cũng không có, cứ như vậy, tắt." Câu gặp lại cũng lười nói.
Anh không vui đưa điện thoại di động thả lại trên bàn, phát hiện bạn gái nhìn mình, trên mặt hoang mang, anh đi qua, ngồi ở bên người cô.
"Em muốn biết là ai gọi điện thoại cho anh?"
Tưởng Y Hàm gật gật đầu, không có phủ nhận."Bất quá nếu như anh không muốn nói, không sao cả."
"Em có nghe nói qua chuyện bạn gái trước của anh không?" Tống Đình Vĩ hỏi. Anh đoán cha anh hẳn là có cùng Y Hàm nhắc tới, chỉ là không biết cha nói bao nhiêu.
"Ân, hi vọng anh đừng để ý, Đức thúc chú ấy nói với em một ít, chú ấy nói anh và bạn gái trước quen biết hai, ba năm, nhưng đối phương xảy ra tai nạn xe cộ mất, sau anh vẫn ở một mình." Cô biết đại khái là như vậy, người gọi điện thoại tới, cùng bạn gái trước của anh có liên quan?
"Anh sẽ không để ý, bởi vì anh cũng không muốn giấu giếm." Đối với Y Hàm, anh muốn cho cô biết tất cả về anh, sở dĩ không nói ra chuyệnQuân Quân, chỉ là cảm thấy đã là chuyện quá khứ, không cần phải nhắc tới.
"Đức thúc nói, anh là bởi vì thương nhớ bạn gái trước, cho nên vẫn không có quen bạn gái, là thế phải không?"
"Nếu như anh nói đúng như vậy, em sẽ thấy thế nào? Sẽ ghen?" Tống Đình Vĩ rất muốn biết cô sẽ có phản ứng gì.
"Nói không thèm để ý là gạt người , thế nhưng, nếu như anh đến bây giờ còn nhớ cô ấy, vậy chứng tỏ bạn gái trước của anh hẳn là người không tệ, cho nên mới khiến anh nhớ mãi quên không, hơn nữa cũng chứng minh anh không phải người vô tình, nghĩ như vậy, vẫn là không để ý." Hơn nữa, hiện tại người cùng một chỗ với anh là cô.
"Anh còn tưởng em sẽ ghen đi."
"Anh hi vọng em ghen?"
Tống Đình Vĩ vuốt đầu cô, "Rất nhiều người cũng cho là anh mấy năm nay bên người không có bạn gái, là vì bạn gái trước, bao gồm cha anh và Bảo thúc cũng nghĩ vậy, nhưng không phải như vậy, anh chỉ là bận việc. Mặc dù thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ về cô ấy, nhưng không có quan hệ việc anh không kết giao bạn gái, anh lúc trước chỉ là không muốn lãng phí thời gian quý giá đi nói chuyện yêu đương, mà gần đây anh bắt đầu nghĩ muốn quen bạn gái, kết quả em liền xuất hiện bên cạnh anh."
Tưởng Y Hàm sửng sốt. Ý tứ của anh là, cô xuất hiện bên cạnh anh đúng lúc anh muốn yêu đương, cho nên anh liền cùng cô hẹn hò? Như vậy nếu như hôm nay người xuất hiện ở bên cạnh anh không phải cô, mà là những nữ nhân khác, như vậy anh liền sẽ cùng đối phương gặp gỡ? Có phải hay không cô, với anh mà nói cũng không có sai biệt quá lớn?
Không đúng, cô làm sao phải để ý việc này? Bởi vì là cô mà theo đuổi, vừa lúc anh nghĩ muốn yêu đương, mà cô xuất hiện ở bên cạnh anh, hai người bởi vậy cùng một chỗ, kỳ thực kết quả đều giống nhau, bởi vì bọn họ bây giờ là người yêu không phải sao?
Tống Đình Vĩ nhìn người đột nhiên trầm mặc."Em làm sao vậy? Biểu tình là lạ , có vấn đề gì?"
Cô lắc đầu."Không có vấn đề." Có lẽ, cô không cần để ý loại chuyện đó.
" Người vừa gọi điện thoại cho anh, là bạn tốt của bạn gái trước, tuần sau là ngày giỗ bạn gái trước, trước đây bọn anh cùng đi nghĩa trang tặng hoa, nhưng anh quyết định sau này nghĩ đi lúc nào sẽ đi, không cần cô ta đến hẹn anh phải làm chuyện gì."
"Ân." Tưởng Y Hàm còn nghĩ chuyện vừa rồi.
"Em thực sự là lạ ." Em luôn luôn có lời liền nói, rất ít khi trầm mặc như vậy."Sẽ không phải là em ngoài miệng nói không thèm để ý, kỳ thực vẫn là rất chú ý chuyện anh nhắc tới bạn gái trước?" Anh nắm tay cô, hôn hôn."Nếu như em không thích, sau này anh cũng không nhắc lại, em cũng không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần nhớ, anh thích em, như vậy là đủ rồi."
Tưởng Y Hàm nhìn ánh mắt nam nhân thâm tình anh tuấn, kiềm chế cảm giác bất an trong nội tâm kia. Không sai, cô không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần nhớ, anh thích cô, như vậy là đủ rồi.
"Em biết." Cô hướng nam nhân cười cười.
Tống Đình Vĩ hôn má phấn của cô, sau đó đứng dậy nói: "Bụng hơi đói , chúng ta thay quần áo ra ăn gì đó đi."
"Không cần ra ngoài ăn, em đi nấu bữa tối, rất nhanh sẽ xong."
Cô cũng từ trên ghế đứng lên. Nếu có thời gian, cô sẽ xuống bếp, tay nghề của cô cũng không tệ lắm.
"Em không mệt sao?"
Cô hơi đỏ mặt liếc anh một cái. Cũng không nghĩ là ai hại cô mệt như vậy !"Anh muốn ăn gì? Ăn cơm hay là ăn mì?"
"Chỉ cần là em nấu , anh đều thích."
"Tống luật sư, làm giả chứng cứ là phạm pháp , trong mắt của em, nói dối cũng vậy nha."
"Được rồi, anh sửa chữa một chút thuyết pháp, không phải em nấu , cũng không dễ ăn."
"Thật là, bảo anh đừng nói dối."
"Xem ra anh phi thường cần một máy phát hiện nói dối , để chứng minh anh là nói thật."
Hai người đánh võ mồm lại ngọt ngào cùng đi ra khỏi gian phòng.