Không Sạch

Chương 14

Giang Tiểu Nhạc mới sờ soạng một chút, tay đã bị Trần Thúc hất ra, hắn mặt không biểu tình nói: "Nhóc không cần quan tâm."

Giang Tiểu Nhạc nâng đôi mắt đen như mực lên, trầm tĩnh mà nhìn Trần Thúc, nói: "Ai làm?"

"Khách, ba ba," Trần Thúc thuận miệng nói, hắn nhìn Giang Tiểu Nhạc bộ dáng, nói: "Nhóc chỉ là một đứa trẻ hỏi nhiều như vậy làm gì, tràn lòng hiếu kỳ như vậy, có phải quá rảnh không?"

Giang Tiểu Nhạc cứng họng, cậu uống một ngụm tào phớ, bỏ thêm mấy muỗng đường trắng, đường hoá, tào phớ cũng ngọt hơn. 𝗧𝐫u𝐲ện ha𝐲 luôn có tại ﹛ t 𝐫 u m t 𝐫 u 𝐲 𝘦 n﹒vn ﹜

Trần Thúc mắt nhìn thấy thế cảm thấy hoảng, hắn nói thầm: "Nhóc vậy mà thêm nhiều đường trắng, ngọt muồn chết."

Giang Tiểu Nhạc múc một muỗng đưa đến trước mặt Trần Thúc, nói: "Thử một chút?"

Trần Thúc kiên quyết nói: "Không ăn."

Giang Tiểu Nhạc thất vọng, liền đưa muỗng vào trong miệng mình, còn múc một muỗng từ trong chén Trần Thúc. Trần Thúc chau mày, nói: "Giang Tiểu Nhạc!"

Giang Tiểu Nhạc nhàn nhạt nói: "Thử một chút"

Trần Thúc: "...... Thử cái rắm, nhóc mẹ nó sẽ không ăn cay."

Giang Tiểu Nhạc uống hơn phân nửa muỗng tào phớ, hòa tan trong miệng cậu mùi vị cay, nói: "Anh như thế nào mà biết?"

Trần Thúc cười lạnh nói: "Ông đây còn không biết nhóc?"

Giang Tiểu Nhạc nhìn mắt Trần Thúc, khóe miệng lại giương lên. Giang Tiểu Nhạc mấy năm nay lớn mau, vóc dáng cao lớn, đuôi mày lông, khóe mắt cũng nẩy nở, xinh đẹp lại tăng thêm vài phần, hiện giờ, đang che giấu ý cười, có vài phần thẹn thùng, làm Trần Thúc nhìn đến sửng sốt, táo bạo mà nghĩ Giang Tiểu Nhạc cười cái rắm, nhưng lại chưa kịp nói, đã thấy cậu đem chén tào phớ ăn sạch sẽ.

Giang Tiểu Nhạc có thể nói là khách quen của Trần Thúc, hầu như đêm nào, Giang Tiểu Nhạc cũng tìm Trần Thúc cùng nhau ngủ. Giang Tiểu Nhạc đã không còn ở cái nhà xưởng hoang đó nữa, cậu sớm đã dọn đến tòa nhà khác, có không gian tính tốt, vô cùng sạch sẽ, nhưng lâu lâu vẫn chạy đến nhà Trần Thúc.

Trần Thúc nói: "Đêm nay, nhóc đừng dựa gần ông, trên người đau."

Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, hắn thường xuyên tới, hai năm trước vừa gầy vừa ốm, mặc áo tắm dài của Trần Thúc chẳng ra cái gì cả, áo tắm trực tiếp mở rộng, lộ ra thân thể thiếu niên thon gầy đơn bạc, làm Trần Thúc cười đến thiếu chút nữa ngất đi. Giang Tiểu Nhạc xấu hổ mà nắm chặt lấy áo tắm, miệng nhấp vô cùng, lỗ tai đều hồng, nói, "Trần Thúc!"

Trần Thúc cười đến bả vai đều run, Giang Tiểu Nhạc càng thêm túng quẫn, thẹn quá hóa giận mà nhào lên che miệng hắn, nói, "Anh đừng cười!"

Hai người ngã trên giường, Giang Tiểu Nhạc túm vạt áo lỏng nhưng không kịp áo tắm dài liền xõa ra, cả người cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, một khối thân thể ngây ngô lại trải rộng vết thương. Ánh mắt Trần Thúc dừng trên ngực hắn, tươi cười một chút, Giang Tiểu Nhạc còn dùng lực che lại miệng hắn, thấy hắn đang nhìn thân thể mình, tức khắc có chút xấu hổ, lòng bàn tay che đi đôi mắt Trần Thúc.

Cậu đã thấy qua thân thể Trần Thúc, lúc thời tiết nóng, hắn thích mặc quần cộc, trần trụi nửa người trên mảnh khảnh đĩnh bạt, da thịt trắng nõn, xinh đẹp đến kỳ cục.

Trần Thúc không cười, hắn nói: "Xuống."

Giang Tiểu Nhạc bất động.

Trần Thúc nói: "Ông đây cho nhóc mặc lại quần áo!"

Giang Tiểu Nhạc lúc này mới túm áo tắm che khuất chính mình, chầm chậm mà từ trên người Trần Thúc bò xuống. Trần Thúc cho cậu mặc quần áo ngủ của hắn, bắt đầu mặc quần áo.

Sau đó, Giang Tiểu Nhạc được một tấc lại muốn tiến một thước, trực tiếp lấy quần áo ngủ của Trần Thúc mặc, Trần Thúc bực quá hai lần, Giang Tiểu Nhạc không nói nhiều cho hắn thêm mấy trăm, trực tiếp chặn miệng Trần Thúc.

Mặc đi mặc đi, cũng không phải là chưa từng mặc qua, Trần Thúc tự sa ngã mà nghĩ.

Ban đêm, khớp xương Giang Tiểu Nhạc đau đến ngủ không được, lăn qua lộn lại, muốn ôm Trần Thúc, nhưng nghĩ đến lời Trần Thúc nói, trên người hắn đau, lại nhẫn nhịn xuống.

Giang Tiểu Nhạc xoay người, Trần Thúc nằm sấp ngủ, mặt đối với hắn, đôi mắt cũng nhắm, tóc hắn quá dài, rơi tán loạn trên má. Ngón tay Giang Tiểu Nhạc nắm chặt, không biết sao, có vài phần khẩn trương. Cậu chậm rãi duỗi tay lấy vài sợi tóc ra, ánh mắt dừng ở trên môi Trần Thúc, hắn môi hồng, môi châu kiều, có cảm giác thành thục mê người gợi cảm.

Giang Tiểu Nhạc nhìn chằm chằm nhìn hồi lâu, đêm dài thế nhưng nảy sinh vài phần đói khát, thật muốn cắn một ngụm.