Dương Hỏa gối đầu thoải mái lên hai cánh tay, nheo mắt chiêm ngưỡng cậu chật vật ngồi trên người mình.
Da của Vani trắng nõn, vừa mịn vừa căng láng, cơ bản là nhìn vừa mắt nhéo vừa tay, quả thật khiến người ta muốn động thân ầng ậc.
Hắn muốn cậu đối diện với du͙© vọиɠ của mình, muốn cậu học cách đòi hỏi và nhận được cảm giác thỏa mãn cao trào khi nhận được thứ mình muốn.
Du͙© vọиɠ, đôi lúc không phải chỉ để trao đi, mà còn là quá trình thưởng thức khi nhận lại.
Vani lúng túng nhìn vào mắt hắn, hắn rõ ràng đang nhìn cậu chật vật dang chân tìm tư thế! Vani cố tách hai đùi của mình ra, côn ŧᏂịŧ nhỏ bé ở giữa cũng đã cương cứng rất ngạo nghễ, hai tay cậu vụng về vạch rõ khe nhỏ, kê đến trước côn ŧᏂịŧ vừa to vừa dai của Dương Hỏa, nuốt khan nhìn về phía hắn.
Dương Hỏa mỉm cười, hẩy nhẹ hạ bộ của mình, côn ŧᏂịŧ lách nhẹ đã cắm đầu khấc vào trong, thành công đem vách thịt bao trùm lấy một cách ấm áp.
Vani kêu lên một tiếng đầy mê hoặc: "Vào... rồi... Có thể... Ưʍ... Động nhẹ... một chút..."
Dương Hỏa biết rõ mọi điểm nhạy cảm của cậu, không nhanh không chậm đẩy vào sâu thêm, cười cợt trêu đùa: "Thế này?"
Vani gật đầu đỏ mặt, yếu ớt đáp lại: "Ưʍ... Chậm... Như vậy... sẽ... không đau..."
Hậu huyệt của ai kia đương nhiên là rất phối hợp với chủ thể, phút chốc tiết ra thêm nhiều dịch nhờn để côn ŧᏂịŧ có thể trượt vào dễ dàng hơn! Nếu mỗi lần lên giường đều là do hắn chủ động tiến lùi, lần này Vani càng nắm rõ hơn mọi sợi dây nhạy cảm trên người mình.
Hóa ra, cậu với chuyện thao làm này, sớm đã nghiện đến không còn đường thoát.
Khi cậu chưa biết có nên từ chối hay không, hắn đã dạy cậu thuận theo những cảm xúc mãnh liệt mà việc giao hoan này mang lại.
Dần dà, đặc biệt là ngay lúc này, cậu buộc phải thừa nhận, được Dương Hỏa dẫn dắt và thao làm là một chuyện rất tuyệt.
Dương Hỏa thấy cậu gồng mình ngồi xuống hơn một nửa chiều dài quá khổ của hắn, cất giọng nửa lo lắng nửa trêu chọc: "Nuốt được hơn một nửa rồi... Thế nào..."
Vani đỏ mặt, vụng về cúi người hạ thấp, đặt hay bàn tay lên khuôn ngực răn chắc của hắn rồi động nhẹ phần hông, tiếp tục trượt từng chút từng chút xuống: "Muốn... nữa... sâu hơn... cũng không sao..."
Dương Hỏa biết côn ŧᏂịŧ ngoại cỡ của mình là một rào cản to lớn với những hậu huyệt vừa nhỏ vừa yếu ớt như cậu.
Nhìn cậu chăm chú căng thẳng ngốn hết trụ giữa của hắn, hắn xoa đầu rồi trượt xuống hông, ý cười của hắn chất chứa cưng chiều và ấm áp: "Haha, Vani... có thật là sẽ không sao chứ?"
Vani míu môi, hạ thân vẫn cứ thế nuốt tiếp vào cực vật to lớn kia: "Ưʍ... Muốn ngốn hết... côn ŧᏂịŧ... vừa to... vừa dài của anh... Không muốn nhìn thấy anh... thao người khác..."
Dương Hỏa nhếch môi cười: "Vani... em ghen à?"
"Ưʍ... Một chút..."
Hắn nheo mắt, ranh ma cười: "Em có thể thừa nhận với anh là em đang ghen không..."
Khi cậu ghen quả thật rất đáng yêu, rõ rang trong lòng không vui nhưng lại không chịu nói.
Đến ngay cả trên giường cũng không chịu phát tiết với hắn, quả là ủy khuất cho cậu.
Vani né tránh ánh mắt tra khảo của hắn, liếʍ môi lấp liếʍ:
"Ưʍ... Có chút... không thoải mái thôi..."
Dương Hỏa đưa côn ŧᏂịŧ ấn sâu vào hang huyệt nhạy cảm ấm áp kia, cực kỳ cao hứng mà đặt câu hỏi: "Vani... Em muốn anh ngừng đóng phim?"
Vani bị hắn vô thức đỉnh tới tao tâm, cả cơ thể uốn éo né tránh, côn ŧᏂịŧ to cứng cố chấp dìm sâu đến tận cùng, đem mọi giác quan cảm nhận của cậu đều treo ngược lên không trung hết.
Cậu há môi thở dốc, vừa đau vừa sướиɠ thế này ai có thể trân mình chịu được?
Vani bấu mấy ngón tay trên khuôn ngực săn chắc nọ, giọng lạc đi đến miền xa xôi nào của du͙© vọиɠ rồi: "Từng muốn... Nhưng... bây giờ... không xem quan trọng nữa..."
"Vì sao?"
"Cảm thấy... Không muốn, anh vì em mà từ bỏ sự nghiệp... Tiểu Quỷ nói, anh cũng thật sự không dễ dàng gì mới có thể đạt được vị trí như ngày hôm nay... Anh không thể tìm một công việc khác, với mức lương khủng như vậy.
Hơn nữa... Anh đối với những việc khác đều không có hứng thú... Em không muốn anh vì em mà từ bỏ hay thay đổi điều gì hết... Em cảm thấy... anh như thế này... rất cuốn hút..."