Chương 33
Mang theo tiểu cô nương Tiêu Bắc Thần quặt vào 7 8 ngõ rẽ , cuối cùng đi vào một hẻm nhỏ bí ẩn , hắn lúc này mới cúi người, tinh tế chú ý tới tình huống của Linh Nhi .
Tiểu cô nương sắc mặt ửng hồng , đôi mắt hạnh tràn đầy thủy quang , hai con ngươi nhiễm đầy tìиɧ ɖu͙©, miệng nhỏ thở hổn hển, toàn thân trên dưới đều đang không ngừng run rẩy.
“Bắc Thần ca ca...... Ta muốn ...... Ta muốn...... Linh Nhi tiết ra không được ...... Thật là khó chịu...... Bắc Thần ca ca giúp đỡ Linh Nhi......”
Trong giọng nói tràn đầy khát vọng , thân thể nàng đã sớm bị hắn dạy dỗ đến mẫn cảm, cực kỳ dễ dàng đạt cao trào , nhưng một khắc trước khi cao trào lại bị đánh gãy, đây là lần đầu tiên gặp tình huống này , sự khát vọng được tiết ra chỉ tăng lên chứ không giảm , trên thân mỗi một chỗ đều đang kêu gào, muốn leo lêи đỉиɦ cực lạc.
Dâʍ ŧᏂủy̠ theo đùi trắng nõn chảy xuống phía dưới , hạ thân giống như là phát hồng thủy.
Chân mày Tiêu Bắc Thần hơi nhíu lại “Có thể kiên trì đến khách sạn không ?” Hắn hỏi.
Nước mắt theo hai gò má trượt xuống , du͙© vọиɠ ngập trời đã phá hủy thần trí nàng , lúc này tiểu trong đầu Linh Nhi chỉ còn lại có một ý niệm, chính là bị nam nhân trước mặt đùa bỡn đến cao trào, để cho dâʍ ŧᏂủy̠ hung hăng tiết ra .
Cái đầu nhỏ không ngừng đong đưa, miệng thở gấp , cầu khẩn nói: “Linh Nhi muốn...... Bắc Thần ca ca...... Giúp đỡ Linh Nhi......” Âm thanh đã mang theo sự nức nở.
Hắn khẽ thở dài một cái, ra lệnh: “Chính mình đem quần áo nhấc lên.”
Tiểu cô nương mặc một chiếc váy dài đỏ nhạt , bên trong không mảnh vải che thân , nghe lời nói này, lập tức khom lưng , theo váy toàn bộ vén đến ngực.
Thân thể hoạt nộn nhỏ nhắn lộ ra , nổi lên màu hồng nhàn nhạt, gió đêm thổi qua, tiểu cô nương khẽ run lên. Sau huyệt xa linh đã sớm bị nuốt vào toàng bộ , bên ngoài lưu lại một chuỗi rủ xuống . Hoa huyệt cắn chặt Ngọc Thế , mị thịt không ngừng mấp mấy , mỗi lần mυ'ŧ lấy Ngọc Thế lại tràng ra dâʍ ɖị©ɧ, trên đùi trơn bóng đã lầy lội không chịu nổi , giống như không chịu nổi mà bài tiết ra một chút .
“Bắc Thần ca ca......” Tiểu cô nương gấp đến độ sắp khóc, hai cái chân nhỏ cọ cùng một chỗ, bất an giãy dụa.
Tiêu Bắc Thần biết nàng đã là đạt đến cực hạn, bây giờ cần chỉ có thể đem du͙© vọиɠ bên trong phóng xuất ra , hắn cũng không lề mề, tay hắn tựa như biến pháp , móc ra cây Ngọc Thế , đồng thời tháo xuống một vài viên trên chuỗi xa linh đang rủ xuống ở phía sau , ở phía trên xa linh điều khiển hai cái, để nó bắt đầu điện cuồng chấn động.
Ngón tay luồn vào hoa huyệt , mị thịt gắt gao quấn tới , kẹp chặt ngón tay hắn nửa bước khó đi.
Khó khăn bắt được Ngọc Thế bên trong hoa huyệt , hắn thử mấy lần mới có thể đem nó lấy ra.
Hoa huyệt truyền đến cảm giác trống rỗng như muốn giày vò tiểu cô nương , nàng khó nhịn thúc giục nói: “Bắc Thần ca ca......!” Thanh âm the thé , giống như có thứ gì đó xâm lấn tâm trí nàng .
Tiêu Bắc Thần đem xa linh nhét vào hoa huyệt , sau đó cầm lấy Ngọc Thế , chống đỡ xa linh đẩy nó vào sâu bên trong .
Ngọc Thế vào huyệt , tiểu cô nương mới cảm nhận được sự khác biệt , cái này cùng Ngọc Thế lúc nãy không giống nhau , bên trên Ngọc Thế lúc này lại nổi lên rất nhiều hạt tròn , có sắc bén , có dài nhỏ, trừu sáp ở giữa hoa huyệt mang đến vô kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ . Cùnglúc đó, xa linh bị Ngọc Thế thọt tới miệng tử ©υиɠ , điên cuồng chấn động.
Ngày thường, dạng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngập đầu này nhất định có thể để cho nàng dục tiên dục tử, nhưng bây giờ lại mang
đến vô hạn kɧoáı ©ảʍ , vừa vặn giải quyết tình hình khẩn cấp.
Tiêu Bắc thần nắm lấy Ngọc Thế , nhanh chóng ở trong hoa huyệt trừu sáp, mỗi lần đều ác hung ác đυ.ng vào xa linh trên miệng tử ©υиɠ , cung miệng non nớt bị không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, một bên chịu đựng xa linh điên cuồng chấn động , một bên chịu đựng lực va chạm từ Ngọc Thế .
Trong huyệt mỗi một điểm mẫn cảm điều bị những hoa văn bên trên Ngọc Thế mài qua , thân thể Linh Nhi không ngừng run rẩy , trong miệng không khống chế mà phát ra tiếng thở gấp.
“A...... Ân...... Thật thoải mái...... Bắc Thần ca ca dùng sức...... Tiếp tục......”
Tiểu cung miệng bị phá mở, trước khi xuất phát hắn đã bắn tinh ở bên trong cung bào, lúc này tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt theo mật hoa chảy ra, ở trong sự trừu sáp mạnh mẽ rất nhanh biến thành bọt biển.
Bắp chân nàng kẹp chặt lấy tay hắn , kɧoáı ©ảʍ dưới thân không ngừng tích lũy , nhưng chậm chạp không thể đạt đến cao trào. Hắn một tay nắm Ngọc Thế ở trong hoa huyệt co rúm, một cái tay khác vòng ra sau lưng tiểu cô nương sau , bắt được chũi xa linh đang rủ xuống đong đưa bên ngoài .
Cảm nhận được động tác của hắn, tiểu cô nương bất lực lắc đầu: “Không cần ... ... Không chịu nổi ...... Sẽ hư ...... A......”
Đột nhiên, hắn bỗng nhiên đem xa linh kéo ra khỏi cúc huyệt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực lớn cuối cùng đem tiểu cô nương đưa tới cao trào .
Lần này cao trào so bất kỳ lần nào trong quá khứ đều mãnh liệt hơn rất nhiều , nàng toàn thân không cầm được run rẩy, trong huyệt giống như đang bài tiết không thể kiềm chế được , giống như không ngừng phun ra dâʍ ŧᏂủy̠, xa linh ở miệng tử ©υиɠ đều theo dòng cao triều mà bị đẩy ra ngoài văng đi thật xa .
A a a a a a a ——!” Cuối cùng cũng leo lêи đỉиɦ cực lạc để cho nàng thét lên thành tiếng.
Lúc này tiểu cô nương đã triệt để quên đi nàng đang ở nơi nào, không để ý tới có thể sẽ bị người khác phát hiện ra bọn họ ,nàng chỉ chuyên tâm hưởng thụ lấy kɧoáı ©ảʍ trong lúc cao trào .
Đợi cho cao trào kết thúc, tiểu cô nương mềm thành một bãi bùn , té ở trong ngực hắn , thân thể nhỏ nhắn thỉnh thoảng còn co rút một cái . Chưa bao giờ cảm thụ qua dạng kɧoáı ©ảʍ hủy thiên diệt địa như vậy , làm cho nàng thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh, khóe miệng vô ý thức chảy xuống nước bọt, hai mắt trống rỗng nhìn qua bầu trời đêm.
Tiêu Bắc Thần ôn nhu xoa tiểu Hoa Hạch, đồng thời hôn lên môi tiểu cô nương môi , cướp đoạt lấy miệng ngọt của nàng
Thật lâu, Linh Nhi mới tỉnh táo trở lại , hồi tưởng lại sự điên cuồng vừa rồi , khuôn mặt nhỏ đỏ lên, đem đầu chôn ở trong ngực hắn, không chịu đi ra.
Hắn đỡ tiểu cô nương đi ra khỏi ngõ nhỏ , trong miệng vẫn không quên hỏi: “Linh Nhi cùng Bắc Thần ca ca nói một chút, vừa rồi có thoải mái hay không?”
Tiểu cô nương xấu hổ không dám ngẩng đầu , hai chân như nhũn ra , được hắn đỡ đi thẳng về phía trước . Nửa ngày, trong ngực đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh yếu ớt : “Thoải mái......”
Hai người lại quay về phiên chợ đi dạo , hưởng thụ lấy bình yên mà ngày thường khó có được.
Nhìn xem người khác đoán thơ , chỉ còn lại một cái hoa đăng cuối cùng , lại không có người nào đáp được.
“Bắc Thần ca ca, ngươi biết đáp án khônh ? ” Tiểu cô nương lôi kéo ống tay áo hắn , hỏi.
Hắn chỉ nhìn qua hai lần, cười đáp: “Văn lên tứ hải, lấy dụ Cửu Châu. Đây là đương triều Thám Hoa tháng trước quan tiền triều thi nhân tác phẩm để lại lúc chỗ phú, đề này ngược lại là gặp may.”
Tiểu cô nương trong mắt lập loè tia sùng bái “Bắc Thần ca ca, ngươi thật lợi hại.” Nàng cười khen .
Đột nhiên, tiểu cô nương biểu lộ ở trên mặt ngưng trọng, bên dưới váy dài đỏ nhạt có một vũng nước đọng , đồng thời truyền đến mùi khai như có như không .
Tiêu Bắc Thần cũng kinh ngạc nhìn tiểu cô nương, nàng đây là, thất cấm?
Nghĩ đến cũng đúng, hai người đi dạo rất lâu, có mắc tiểu cũng là bình thường, có lẽ là bởi vì vừa rồi điên cuồng cao trào , hạ thân mất đi khống chế.
Trong đám người mà nàng lại bài tiết không thể kiềm chế, sự thật này làm cho nàng xấu hổ giận dữ muốn chết , nàng cơ hồ muốn khóc , lại không cách nào khống chế nướ© ŧıểυ giữa hai chân , chỉ có thể bất lực cảm thụ được dòng nước theo đùi chảy xuống , rơi trên mặt đất lưu lại một vũng nước đọng.
May mắn đây là ban đêm, mới không có người phát giác , nàng hốt hoảng lôi kéo hoàng đế chạy vào hẻm nhỏ vừa nãy .
Thời điểm nàng chạy , nướ© ŧıểυ còn đang không ngừng tuôn ra , váy dài đã ướt đẫm, từ chỗ bụng nhỏ có thể rõ ràng nhìn thấy màu trên váy đậm hơn rất nhiều còn dán thật chặt trên hai cái chân nhỏ .
Tiểu cô nương xấu hổ không dám ngẩng đầu, váy dài bị hoàng đế nhấc lên, nướ© ŧıểυ ở ngay trước mặt hắn không bị khống chế chảy ra, tiểu cô nương tính lấy tay che lại , trên mông lại chịu một cái tát.
“Không cho phép cản.” hắn ra lệnh. “Linh Nhi thực sự là không biết xấu hổ nha , dám ở trước mặt mọi người đi tiểu.” Hắn trêu đùa.
Tiểu cô nương đã rất xấu hổ , còn bị hắn nói như vậy , phòng tuyến triệt để sụp đổ , nước mắt cũng không kiềm chế được nữa, chảy ra.
“Hu hu......” Nàng ôm chặt lấy hắn khóc òa lên, mặc dù chính mình cũng không biết vì sao lại rơi lệ.
---------------------
Cám ơn cả nhà đã chờ đợi chương mới nhé ❤
Mình hơi châm chạp . Đang cấn tiếp năng lượng 😓