Danh Hoa Khuynh Quốc

Chương 32: Lưu Ly Phường (H )

Chương 32

Tiêu Bắc Thần đem tiểu cô nương ôm ngang lên, ra khỏi thư phòng đi tới bên cạnh bàn ăn.

Trên bàn đã là bày xong thức ăn, hắn ôm tiểu cô nương , một tay thỉnh thoảng xoa xoa vυ' nàng , một cái tay khác tự nhiên giúp nàng chia thức ăn.

“Ngày mai buổi tối ở lưu ly phường có hoa đăng , Linh Nhi có muốn đi xem không ? ” hắn đột nhiên hỏi.

Tiểu cô nương trong mắt lập loè tia sáng , trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra thần sắc mừng rỡ.

“Tốt tốt, Linh Nhi muốn đi.” Trong miệng hàm chứa ăn , quai hàm nâng lên , tiểu cô nương vội vàng gật đầu nói . Nghĩ nghĩ, nàng lại bổ sung: “Bắc Thần ca ca, lần này chỉ hai chúng ta đi thôi có được hay không ?”

Nghĩ kỹ lại, lần trước khi hai người cùng đi hội hoa đăng cũng đã mấy năm rồi , hơn nữa khi đó nàng tuổi còn nhỏ , bây giờ có cơ hội giống như vợ chồng bình thường xuất hành , tất nhiên là vui sướиɠ .

“Hảo.” Hắn đáp ứng , tuy là cải trang vi hành nhưng vẫn phải sắp xếp ám vệ bên cạnh , như vậy sẽ không cần lo lắng sự an toàn của bọn họ .

Không biết nghĩ tới điều gì , khóe miệng hắn hơi hơi vương lên , lộ ra bộ dạng đen tối .

Chiều ngày thứ hai , tiểu cô nương sắc mặt đỏ ửng ngồi ở trong ngực Tiêu Bắc Thần , toàn thân điều đổ mồ hôi , sau một cuộc mây mưa thân thể như mềm thành một bãi bùn , bên trong cung bào bị hắn rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ , dưới thân một mảnh hỗn độn.

“Bắc Thần ca ca...... ” Tiểu cô nương tóc dài tán loạn , hơi thở hỗn loạn nói “Chúng ta phải chuẩn bị xuất phát ... ”

Hắn nhàn nhạt “Ân” Một tiếng , lập tức từ lấy ra một cây Ngọc Thế, nhét vào hoa huyệt nàng . Ngọc Thế dài nhỏ trực tiếp chống đỡ ở miệng tử ©υиɠ , một bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙ gắt gao bị ngăn chặn ở bên trong .

“Linh Nhi chính mình kẹp lấy , không cho phép rơi ra .” Hắn ra lệnh “Cái mông nhỏ vểnh lên , tự mình kéo ra.”

Linh Nhi sắc mặt đỏ bừng, đây là muốn để cho nàng hàm chứa dâʍ ѵậŧ đi hội hoa đăng sao , trong lòng hơi ngượng ngùng , nhưng thân thể nhưng vẫn là ngoan ngoãn làm theo , mân mê cái mông nhỏ thật cao , tay đẩy ra hai bên mông thịt , lộ ra cúc huyệt béo mập phía sau .

Tiêu Bắc Thần có ý xấu sờ sờ, trêu đến khi c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ run rẩy một hồi mới dừng tay . Hắn cầm lên một chuỗi xa linh , nhắm ngay cúc huyệt chậm rãi nhét vào.

Cảm giác căng chướng từ phía sau truyền đến , tiểu cô nương trong miệng tràn ra âm thanh ngọt ngào yêu kiều: “A...... Cú© Ꮒσα nhỏ...... Bị căng ra ......” Đồng thời, tự giác lắc lắc cái mông nhỏ.

Hắn nhét vào ba viên xa linh , cái thứ tư chỉ cho vào một nửa, nửa còn lại vẫn ở bên ngoài . Miệng cúc huyệt bị cưỡng chế ngậm lấy nửa viên xa linh mị thịt co rụt lại co rụt .

" Ngoan ngoãn ngậm lấy , không cho phép lổ đít nhỏ ăn vào, tối nay Bắc Thần ca ca sẽ kiểm tra .”

Mệnh lệnh này quả thực là muốn hành hạ chết nàng , xa linh hình tròn , lúc này kẹt tại cửa cúc huyệt , chỉ cần dùng chút sức sẽ bị ăn vào ngay lập tức , nàng chỉ có thể cố gắng buông lỏng cúc huyệt , nhưng cùng lúc đó Ngọc Thế bên trong hoa huyệt lại cực nhỏ , nhất định phải dùng sức kẹp lấy , tiểu cô nương khó nhịn lên tiếng rêи ɾỉ.

“Ngô...... Bắc Thần ca ca...... Như vậy thật mệt mỏi......” Lông mày hơi nhíu lại , mắt hạnh mang theo oán trách liếc hắn một cái.

Tiêu Bắc Thần không để ý đến nàng , lập tức đem tiểu cô nương lật lại , bắp chân nạng bị kéo mở ra , trước ngực hai khỏa Hồng Mai cùng tiểu Hoa Hạch bên dưới không có chút nào che giấu bại lộ trong không khí.

“ Tự nàng bóp tiểu tao vυ' làm nó cứng lên " Hắn không chút lưu tình ra lệnh.

Cảm nhận được ý tứ của hắn muốn làm gì , trong mắt Linh Nhi dân lên thủy quang , ngón tay ngọc nghe lời xoa nắn vυ' mình.

“A...... “Tiểu cô nương mở rộng hai chân, hai cái tay nhỏ bóρ ѵú của chính mình , hơi hơi kéo dài núʍ ѵú, trái phải uốn éo.

Chỉ chốc lát sau , tiểu tao vυ' nhạy bén liền sung huyết cứng lên, hai núʍ ѵú kiều kiều lộ ra trong không khí .

Trong tay hắn cầm hai cái kẹp , phía trên kẹp còn gắng Kim Linh , phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe.

Tiểu nãi mềm mại không chút lưu tình bị kẹp lấy , tiểu cô nương phát ra một tiếng rên duyên dáng kêu to: “Ngô...... Linh Nhi cái vυ' đau quá...... “

Tiêu Bắc Thần vuốt vuốt vυ' bị kẹp , an ủi: “Ngoan bảo bảo , nhẫn một hồi liền tốt . “

Hai cái kẹp nuối với nhau bằng một sợi xích vàng , ở giữa hai sơi xích được nối thêm một sợi xích khác, trên đó cũng treo một cái kẹp.

“Linh Nhi suy nghĩ một chút xem , hai cái tao vυ' đều bị kẹp rồi , vậy ở đây còn một cái là kẹp ở chỗ nào? “Hắn có ý xấu dò hỏi.

Tiểu cô nương nuốt ngụm nước miếng, run run mở miệng đáp: “Là......Là kẹp ở trên tao Hoa Hạch... “

Như là khen thưởng hắn sờ lên đầu tiểu cô nương :

“Thật thông minh. “ Hắn khen nàng .

tiểu Hoa Hạch ngày hôm qua mới bị đùa bỡn, vẫn còn sưng to lộ ra khỏi hoa gian không còn chỗ trốn chạy.

Tiêu Bắc Thần rất dễ dàng kẹp lấy Hoa Hạch nhạy cảm , trong nháy mắt sự đau nhói mang theo kɧoáı ©ảʍ truyền đến , tiểu cô nương lập tức phát ra một hồi rêи ɾỉ : “A...... tiểu Hoa Hạch bị kẹp lấy...... ...... Ngô...... Đau quá...... Thật thoải mái...... “

Cuối cùng trên thân thể nàng cũng mang đầy đủ da^ʍ cụ, hắn hài lòng thưởng thức tác phẩm của mình, lập tức lấy áo khoác cho nàng .

Hai chân nàng run rẩy đứng lên, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ , dưới thân ở trong hai cái tiêu hồn động đều nhét đồ vật , ba chỗ mẫn cảm cũng bị kẹp , kɧoáı ©ảʍ như có như không, không ngừng truyền đến đại não không cách nào kìm nén , u mê ngơ ngác để cho hắn khoác lên ngoại bào , kéo nàng đi ra ngoài.

Hoàng hôn đã buông xuống , ánh dương sắp tắt hết , gió nhẹ thổi phất qua, làm cho đại não nàng tỉnh táo một chút . Tiểu cô nương đột nhiên có phản ứng , nàng vậy mà để cho hắn hồ nháo như thế, còn mang bộ dạng này ra ngoài .

Váy dài đỏ nhạt mặc trên người , bên trong lại không một mảnh vải che thân , trên người mang đầy da^ʍ cụ , tiểu cô nương sắc mặt ửng hồng , hờn dỗi mà trừng mắt nhìn hắn , lại chỉ đổi lấy một nụ cười mờ ám của hắn .

Xe ngựa đi tới lưu ly phường, tiểu cô nương hai chân như nhũn ra , trên trán lấm tấm mồ hôi.

Trong đầu vẫn nhớ kỹ yêu cần của hắn , cố gắng hết khả năng buông lỏng sau huyệt , nhưng lại phải kẹp chặt hoa huyệt , không để Ngọc Thế rơi ra ngoài.

Đi trong biển người , nàng thấy thật xấu hổ , dưới thân không ngừng truyền đến kɧoáı ©ảʍ nhắc nhở lấy nàng , phía dưới lớp quần áo là tràng cảnh dâʍ ɭσạи cở nào .

Xa linh ở trong cúc huyệt phía sau rất siêng năng chấn động , Ngọc Thế thỉnh thoảng đâm vào miệng tử ©υиɠ , vải vóc không ngừng ma sát lên vυ' nhạy cảm cùng Hoa Hạch, nếu không phải là có hắn đỡ , nàng ắt hẳn đã tê liệt ngã trên mặt đất.

Cho dù bị hành hạ như thế , nàng vẫn cố gắng bước từng bước nhỏ , chỉ như vậy mới có thể bảo đảm dưới thân không mất đi khống chế.

Sắc mặt Linh Nhi đỏ bừng , trên trán đã thấm ra mấy giọt mồ hôi hột lớn cỡ hạt đậu , hai chân không ngừng run rẩy, bên trong hoa huyệt theo bản năng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ theo đùi trượt xuống.

Kɧoáı ©ảʍ sắp tích tụ đến cực điểm , dưới thân hoa huyệt bắt đầu không tự chủ co vào .

Đứng giữa phiên chợ người người qua lại mà đạt đến cao trào, sự thật này không ngừng đánh vào thần kinh của nàng , cảm giác xấu hổ giống như thủy triều xông lên đại não. Ngay tại lúc nàng muốn đạt tới cực lạc , sau lưng đột nhiên truyền đến một thanh âm thanh thúy

“Linh Nhi? Ngươi cũng đến sao ? “

Cao trào đột nhiên bị đánh gãy , liệt hỏa như đốt người trong nháy mắt như bị vạn dậm hàn băng dập tắt , tương phản to lớn làm cho huyết dịch toàn thân như đảo loạn , cảm giác khó chịu cơ hồ muốn làm nàng thét lên , nhưng lại bị nàng cưỡng ép nhịn xuống.

Nghe thanh âm nàng đã đoán được người đến , nữ nhi nhà Hoài An hầu Diệp Lan và Diệp Thanh, cũng là bằng hữu của nàng , tuổi nhỏ hơn nàng một chút, tính tình lại linh động.

Tiểu nha đầu hoạt bát đi tới trước mặt Linh Nhi , đang muốn mở miệng nói chuyện, sau lưng lại truyền tới một giọng nữ điềm tĩnh khác .

“A Thanh, Thánh thượng ở đây , không được vô lễ , còn không mau mau bái kiến.” Lão Hoài An Hầu phu nhân đầu tiên là có một nữ nhi , về sau lại thêm một trai một gái , vị này chính là trưởng nữ Hoài An Hầu , Diệp Xu.

Diệp Thanh lúc này mới nhìn thấy hoàng đế bên cạnh Linh Nhi , ngẩn ra một chút, liền chuẩn bị quỳ xuống, trong miệng hô vạn tuế .

Tiêu Bắc Thần kịp thời mở miệng nói: “Không sao, trẫm cùng hoàng hậu cải trang du hành , không muốn lộ ra thân phận , hai người các ngươi miễn lễ .”

Lúc này Diệp Xu cũng từ phía sau đi tới, tự nhiên nghe được lời hắn nói , lập tức mặt hướng hoàng đế nhẹ nhàng thi lễ, nói: “Thần nữ tham kiến Thánh thượng, Thánh thượng vạn tuế.” Lập tức giải thích nói: “A lan xuất chinh bên ngoài, tiểu Thanh đòi tới chơi đây chơi , thần nữ cũng đi cùng nàng .” khi nói chuyện, trên mặt lại thoáng qua một tia đỏ ửng không dễ dàng nhìn được.

Tiêu Bắc Thần khẽ gật đầu, không có đáp lời.

Dường như nhìn ra hoàng đế không muốn trò chuyện nhiều , Diệp Xu liền dẫn Diệp Thanh chuẩn bị rời đi , ngược lại Diệp Thanh lại quấn lấy Linh Nhi nói mấy câu.

Tiểu nha đầu đang lúc đến cao trào bị đánh gãy thật thống khổ , toàn thân trên dưới chỉ cảm thấy khó nhịn, thần trí hỗn độn, khóe mắt cơ hồ lưu lại nước mắt , qua loa lấy lệ đáp vài câu với Diệp Thanh , liền theo hắn rời đi.

.