Trở Về Thập Niên 90 Phá Bỏ Và Di Dời

Chương 44: Vào Làng 2

Thiệu Lăng mỉm cười: “ Thôn chúng ta hiện tại khác trước rất nhiều.”

Lê Thư Hân nhún nhún vai, nói: "Đó là sự thật."

Hắn đặt con trai vào xe đẩy, hai vợ chồng cùng nhau nấu cơm, không thiếu được nói chuyện hôm nay, Thiệu Lăng kể: “Chiều nay ban di dời sẽ tiến vào thôn chúng ta xử lý thủ tục.”

Lê Thư Hân kinh ngạc nhìn về phía Thiệu Lăng: “Nhanh như vậy?”

Thiệu Lăng cười: “Đúng vậy, cũng may là vợ của anh có cái nhìn sâu sắc, chúng ta không xây nhà, bằng không lúc này mới xây được một nửa, thì giải quyết thế nào. Ban di dời cũng không phải là kẻ ngốc."

Lê Thư Hân gật đầu, trong lòng có chút xúc động, chuyện này khác với kiếp trước của cô.

Nhưng cũng không có gì kỳ lạ, cô đều có thể trọng sinh, mọi chuyện cũng không thể như cũ.

Hơn nữa sự việc đêm hôm qua là một bước ngoặt lớn.

Cô lắc đầu, không nghĩ những chuyện này nữa, ngược lại là hỏi: “Vậy buổi chiều anh ở nhà hay đi khu nuôi?”

Thiệu Lăng: “Buổi chiều anh ở nhà, buổi chiều khẳng định sẽ bắt đầu, anh đi qua xem tình huống, nhìn xem đo đạc tính toán như thế nào, trong lòng chúng ta cũng có cái căn cứ.

Còn khu nuôi bên kia…… Bên kia tạm thời không cần lo lắng. Tối hôm qua nháo ra chuyện như vậy, mọi người đều bị dọa, mấy ngày nay khẳng định cẩn thận hơn rất nhiều. Bất quá không sợ vạn nhất chỉ sợ vạn nhất, chạng vạng anh qua xem, mấy ngày nay anh dự định sẽ ở đó vài ngày, trộm cắp cũng không dám đến vào ban ngày, anh sẽ trông chừng ở đó vào ban đêm.

Mặc dù bây giờ mệt một chút, nhưng cũng chỉ có mấy ngày nay. Có điều, em ở nhà một mình anh không yên tâm, em gọi chị cả hoặc là em út đến ở đây vài ngày đi.”

Lê Thư Hân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thiệu Lăng, thấy hắn có chút xanh xao.

Chuyện này không có gì kì lạ, ngày hôm qua hắn làm việc cả ngày, vớt hải sản là công việc dùng nhiều thể lực, tối hôm qua lại lăn lộn một đêm, hôm nay không nghỉ ngơi được chút nào, không mệt mới là lạ. Nhưng hắn vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm.

Lê Thư Hân nghĩ nghĩ mở miệng, nói: “ Chuyện di dời bên này, để em tới nhìn đi.”

Thiệu Lăng cười như không cười: “Hả?”

Lê Thư Hân: “ Một mình anh phải chú ý đến cả hai đầu, như thế quá mệt mỏi."

Thiệu Lăng tươi cười càng giấu không được, hắn liếc Lê Thư Hân, vẻ mặt tự đắc “Anh biết là em đau lòng anh.”

Lê Thư Hân thẹn quá hóa giận nói: “Anh nhìn cái gì mà nhìn?”

Thiệu Lăng cười dài một tiếng, nói: “Em không biết anh nhìn cái gì sao? Không cần đâu, anh có thể lo được.”

Hắn thuận tay tiếp nhận cái bát trong tay Lê Thư Hân, đập mấy quả trứng gà, đánh bông lên, hỏi: “Trứng gà xào rau hẹ?”

Lê Thư Hân nhẹ nhàng ừ một tiếng, ngay sau đó nghiêm túc nói: “Em nói thật, anh một người không thể làm hết được, tuy rằng em ở nhà trông con, nhưng không phải cái gì cũng không biết. Hay là, anh cảm thấy em vô dụng, ít việc nhỏ như vậy cũng không làm được?”

Cô nhìn Thiệu Lăng chăm chú.

Thiệu Lăng thấy cô nghiêm túc, bật cười nói: “Không phải anh không yên tâm em, không phải…… Ôi em đừng trừng anh, được, anh biết em đau lòng anh, tất cả đều nghe em được chưa?”

Lê Thư Hân phụt một tiếng bật cười, nói: “Nghe em là được rồi, một lát nữa anh chợp mắt đi, cứ thức như vậy có làm bằng sắt cũng không chịu được.”

Nghe xong lời này, trong lòng Thiệu Lăng đặc biệt ấm áp.

Từ khi ông bà nội qua đời, người quan tâm hắn, chỉ có vợ hắn thôi.

“Vợ à, sao em lại tốt như vậy?”

Lê Thư Hân nghiêng đầu nhìn hắn cười: “Em tốt đúng không?”

Thiệu Lăng đáp không chút do dự: “Tốt.”

Lê Thư Hân: “Nếu em tốt như vậy, anh phải biểu đạt một chút nhỉ? Cơm trưa anh làm nhé!”