Trở Về Thập Niên 90 Phá Bỏ Và Di Dời

Chương 22: Tiền Ơi Là Tiền! 2

Mấy người cùng nhau bước tới cửa, Hải Lan nói: "Hôm nay tôi gây thêm phiền toái cho cô, ngày mai tôi lại đây tìm cô nói chuyện..." Nói tới đây, tự mình ngừng lại, cười nói: " Ngày mai tôi đúng thật là không rảnh."

Lê Thư Hân bật cười nói: "Cô thật là bận rộn.”

Hải Lan: "Còn không phải sao? Gần đây tôi đang xây thêm một cái chuồng heo."

Cô ấy xua tay nói: "Đi đây..."

Lê Thư Hân nhìn bọn họ rời đi, vừa quay đầu liền nghe thấy nhà họ Lý ở đường trước có tiếng hét: "Đồ khốn kiếp, vợ ngươi bị người khác ức hϊếp rồi mà ngươi còn chưa chịu động thủ ... A! A!" Tiếp theo là tiếng la hét cuồng loạn.

Lê Thư Hân đứng ở cổng sân dựng tai lên nghe ngóng.

"Ngôi nhà này là một mình tao ra tiền, cấp cho bố mẹ một ngôi nhà để dưỡng lão, giờ chúng mày lại muốn đưa không cho chúng mày, đây là muốn chiếm tiện nghi của tao à. Lúc đó, tao bảo chúng mày góp tiền nhưng chúng mày ra sức khước từ. Bây giờ lại muốn có ngôi nhà này? Nghĩ cùng đừng nghĩ!"

“Mày câm miệng, nhà của ai mà không để lại cho con trai?” Đây là giọng của ông lão.

"Cha cũng đừng nói lời này, tôi biết người hướng về em trai, nhưng giấy trắng mực đen vẫn còn sờ sờ kia, chúng tôi có thư viết tay làm bằng chứng, cùng lắm thì kiện lên tòa án!"

"Ba!"

Một cái tát vang dội.

Lê Thư Hân bĩu môi. Đây là nhà họ Lý ở đường trước, hai vợ chồng già sống trong căn nhà xây bằng tiền của con gái, nhưng khi phá bỏ và di dời thì lại đem tất cả cấp cho đứa con trai, đứa con gái không đồng ý, nên em trai và em dâu đang huyên náo với chị gái.

Đang chuẩn bị quay đầu về nhà, chợt nghe nhà lão Trần cách vách lại nháo lên, mấy đứa con dâu tranh cãi, thanh âm to đến người qua đường đều có thể nghe thấy. Lê Thư Hân nhìn một đám lại một đám tranh cãi náo loạn, yên lặng lắc đầu.

Ngày thường cảm thấy các hộ đều hòa thuận, nhưng lần này vừa động dời, thật đúng là làm cô mở mang không ít.

Tiền còn chưa cầm được, bao nhiêu người vì tranh gia sản mà hai mắt đỏ bừng, tham lam.

Bất quá lúc này còn chưa bắt đầu, chờ tiền bồi thường phá dỡ và di dời tới tay, chỉ sợ càng sẽ không thanh tịnh.

Đừng nói là nhà khác, ngay cả nhà bọn họ cũng như vậy. Cũng may, gia đình bọn họ trước đó đã giải quyết gọn gàng, đỡ được bao nhiêu phiền toái cho vợ chồng họ, bây giờ cái hố lớn nhất chính là đêm ngày mai.

"A Hân, sao em lại đứng ở cửa?" Thiệu Lăng trở về thấy cô đang đứng ở cổng, nhướng mày nhìn cô, "Chờ anh?"

Lê Thư Hân: "Mới không phải."

"Nghe chân tường?"

Lê Thư Hân trợn trắng mắt: "Anh người này đúng là... có ai lại đi nói vợ mình như vậy? Không có, không có, không có!"

Cô hỏi: “Anh về làm gì?”

Nhắc tới cái này, Thiệu Lăng vô ngữ run rẩy khóe miệng, nói: “Vợ ơi ~ ngày mai em thay anh đi họp họ, giúp anh thương lượng chuyện dời mộ nhé?”

Lê Thư Hân nghi hoặc: “Sao anh không đi?”

Thiệu Lăng: “Hôm nay không thảo luận chuyện này, ngày mai anh còn phải di dời khu nuôi hải sâm, không có thời gian trộn lẫn với bọn họ. Em đi qua thương lượng xem sao.”

Hắn nói bộ dáng đúng lý hợp tình, nhưng là lấy hiểu biết của Lê Thư Hân đối với hắn, lời này không tin được bao nhiêu.

“Là có chuyện đúng không?”

Thiệu Lăng lời lẽ chính đáng: “Đương nhiên không có.”

A, vậy khẳng định là có.

Hai vợ chồng đóng cửa vào nhà, lúc này bảo bảo đã nằm ở trên cái nôi nhỏ ngủ rồi, nhóc con ngủ thành tư thế cá chép lộn mình, khuôn mặt trắng nõn bầu bình dán lên các thanh chắn, Lê Thư Hân vội vàng đặt con trai lên giường ngủ, nói: “Vừa rồi Hải Lan cùng chị Tú Thường lại đây.”

Thiệu Lăng không hỏi chuyện gì xảy ra, chỉ ừ một tiếng, cởϊ qυầи áo ra sân sau tắm rửa.

Lê Thư Hân thấy hắn không nói gì, đoán chắc hẳn người này cũng biết chuyện nhà chị Tú Thường, a, đúng là nam nhân!

Cô theo ra tới, nhìn thấy hắn lại ở trong sân tắm rửa, nhíu mày nói: “Hôm qua em đã nói rồi, như thế nào anh không chịu nghe?”

Thời tiết ở đây cuối tháng tư rất nóng nhưng mà tắm nước lạnh ngoài sân vào buổi tối chung quy cũng không tốt, hai mươi năm nữa người đàn ông này sẽ bị viêm khớp nặng. Trừ bỏ do làm việc mệt sống mệt chết, còn do thói quen sinh hoạt không tốt của anh.