Bốn tháng sau khi Lâm Đạm rời đi, cuối cùng Lương Cẩm Khê cũng tỉnh lại sau khi nhập định*, tu vi ổn định ở Kim Đan trung kỳ. Là tu sĩ đầu tiên đạt được Kim Đan trung kỳ ở tuổi mười sáu tại Nam Hoa, tin tức nổ ra khiến mọi người khϊếp sợ, còn tông chủ Huyền Tịch Tông thì vui đến không khép miệng được, vì thế triệu riêng các vị trưởng lão tới, thương lượng tổ chức một đại điển thí kiếm cho Nhạc Chính cửu và Lương Cẩm Khê.
*Ngồi thiền.
“Hai người các ngươi chính thức bắt đầu đồng tu《Hỗn Độn Kiếm Quyết》, chuyện trọng đại như thế ta muốn cho tất cả mọi người đều thấy. Huyền Tịch Tông ta đợi bảy vạn năm mới đợi được một cơ hội uy danh vang dội như thế, làm sao không làm long trọng được?” Tông chủ vuốt râu cười híp mắt nói.
Đúng đó, 《Hỗn Độn Kiếm Quyết 》là công pháp cao cấp nhất Nam Hoa nhưng cũng là công pháp có điều kiện tu luyện hà khắc nhất, cần một nam một nữ thể chất Cửu Dương Cửu Âm tu luyện với nhau, tu vi không được chênh lệch quá, phải tâm linh tương thông, thần thức hòa hợp, song kiếm hợp nhất hoàn hoàn, hai người hợp nhất làm một thể.
Cửu Dương chi thể và Cửu Âm chi thể đều là cơ thể cực phẩm, hiếm thấy trên đời, nói vạn dặm mới tìm được vẫn chưa đủ, phải trăm ngàn dặm mới tìm được một mới đúng. Cũng vì vậy mà đã bảy vạn năm trôi qua, từ sau khi một đôi tự tu luyện tuyệt học này của tông môn Huyền Tịch Tông phi thăng vẫn chưa tìm được tu luyện giả có điều kiện phù hợp. Mà đã qua mấy vạn năm, tu luyện giả mang lại tiếng tăm cho Huyền Tịch Tông không có bao nhiêu, nếu Huyền Tịch Tông còn muốn đứng vững làm tông môn đệ nhất ở Nam Hoa thì phải nhanh chóng tìm được người tiếp nhận nhiệm vụ.
Bất đắc dĩ bọn họ mới giảm bớt yêu cầu, chọn hợp tác với Vô Cực Tông, ai bảo vừa hay con gái của tông chủ Vô Cực Tông có Cửu Âm chi thể chứ? Đều nói không phải tộc ta có tâm bất chính nhưng Lâm Đạm là người ngoại tông, mà mấy năm gần đây thế lực Vô Cực Tông nhanh chóng mạnh lên, dã tâm rõ như ban ngày, Huyền Tịch Tông sao có thể không đề phòng nàng?
Một mặt bọn họ kiêng kị Lâm Đạm, một mặt không thể không cầu cạnh nàng, trong lòng bực dọc có thể hiểu được. Giờ hay rồi, Huyền Tịch Tông cũng có một thiên tài có cơ thể cực phẩm tuyệt thế, tin tốt như vậy sao bọn họ không đánh trống khua chiêng cho được?
Nhạc Chính Cửu không có hứng thú với mấy thứ hào nhoáng này, hắn nhìn Lương Cẩm Khê để nàng ta quyết định, Lương Cẩm Khê lập tức chắp tay đồng ý. Mấy ngày nay, ngày nào nàng ta cũng đọc và tìm hiểu công pháp, đã nhớ kỹ bí kíp trong đó, tất nhiên là sẽ không làm mọi người ở tông môn thất vọng.
Tông chủ Huyền Tịch Tông vỗ tay cười lớn, lập tức phát ngọc hàm mời các vị khách khứa đến tham dự. Nửa tháng sau, người nên tới đều lần lượt đến, ngay cả Lâm Thiên Thủy cũng đưa con trai Lâm Tắc Vũ đến tham dự buổi lễ. Trên đài thí kiếm được đúc từ tuyết ngọc vạn năm và huyền thiết ngàn năm có một đôi bích nhân đứng sóng vai, nam nhân thì khí thế bức người, dung mạo tuấn mỹ, nữ nhân thì xinh đẹp đáng yêu, hoạt bát vui vẻ, quả nhiên là xứng đôi.
Trong tay hai người cầm linh kiếm giống nhau chỉ khác về mặt kích thước, chắp tay chào hỏi khách khứa ngồi xung quanh, các khách khứa mỉm cười đáp lễ, sau đó bàn luận sôi nổi: “Đây là hai người xuất sắc trong lứa trẻ của Huyền Tịch Tông? Quả nhiên khí thế phi phàm.”
“Đại hội thí kiếm long trọng thế này chắc các đạo sĩ chính đạo có mặt mũi ở Nam Hoa đều đến nhỉ? Lần trước Lâm Thiên Thủy đưa con gái gã đến còn không có đãi ngộ thế này.”
“Một người là người ngoài, một người là đệ tử thân truyền, sao giống nhau?”
“Lương Cẩm Khê này là thiên linh căn hệ mộc, tương hợp với thiên linh căn hệ hoả của Nhạc Chính Cửu. Con gái của Lâm Thiên Thủy là thiên linh căn hệ thủy, tương khắc với Nhạc Chính Cửu, tu luyện sẽ ảnh hưởng đến tiến độ. Vả lại thiên phú của Lương Cẩm Khê còn hơn cả con gái Lâm Thiên Thủy, có ngốc cũng biết nên chọn cái nào.”
Mọi người bàn tán xôn xao làm Lâm Thiên Thủy khó chịu ra mặt, gã cầm ly rượu lên giả vờ uống. Lâm Tắc Vũ cũng có chút bực dọc, không khỏi cắn chặt răng, sau đó nhìn Lương Cẩm Khê trên đài thí kiếm, ánh mắt thâm trầm.
Nhạc Chính Cửu được vạn người tung hô đứng trên đài thí kiếm, mặt không cảm xúc đảo mắt nhìn quanh đài thí kiếm nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Đạm, khuôn mặt không vui vẻ gì của hắn lập tức tối đen đi. Nàng thật sự không tới, hắn nên nghĩ đến điều đó chứ, nàng là người mạnh mẽ cỡ nào, đã chọn từ bỏ sẽ rời khỏi cuộc đời hắn mãi mãi.
Hắn rũ mắt, nhìn chằm chằm kiếm trong tay, bỗng nhiên có chút mờ mịt. Nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua một chốc đã bị tiếng kêu khẽ của Lương Cẩm Khê cắt ngang: “Đại sư huynh, đại sư huynh, tông chủ bảo chúng ta bắt đầu.”
“Ừ, muội thuộc kiếm quyết chưa?” Nhạc Chính Cửu lập tức khôi phục lại vẻ điềm tĩnh.
“Nhớ cả rồi, hơn nữa còn luyện tập rất nhiều lần trong thức hải, tới đi.” Lương Cẩm Khê mỉm cười gật đầu.
“Để trống thức hải, thông tâm linh với ta.” Nhạc Chính Cửu vừa dứt lời lập tức phóng thần thức mình nhập vào thức hải của Lương Cẩm Khê tiến hành tương tác với nàng ta. Đây là quá trình không thể thiếu khi bắt đầu luyện kiếm, nếu hai đồng tu không hợp nhất làm một thể và tâm thần hợp nhất sẽ để lộ ra sơ hở khi luyện kiếm, dẫn đến bị đánh bại.
《Hỗn Độn Kiếm Quyết》khó ở chỗ này, nếu luyện tốt có thể vô địch thiên hạ, nếu luyện không tốt còn không bằng《Ngự Kiếm Quyết》tầm thường nhất.
Tất nhiên Lương Cẩm Khê đã học cái này, mặc dù ánh mắt lóe lên nhưng vẫn cố hết sức thu phòng vệ lại để cho thức thần khác nhập vào. Thế nhưng qua hai hơi thở, ngón tay Nhạc Chính Cửu vẫn đặt trên mi tâm như cũ, không có động tác khác, còn Lương Cẩm Khê thì đứng ngơ ngác ở đối diện hắn, không biết phải làm sao.
Khách khứa không biết về《Hỗn Độn Kiếm Quyết》nên không biết hai người xảy ra chuyện gì, nhưng tông chủ Huyền Tịch Tông thì giật nảy mình, có linh cảm xấu. Trước khi luyện kiếm, hai tu giả phải tương thông thần thức với nhau, hợp nhất làm một thể, nếu không thì không thể phát huy toàn bộ uy lực của kiếm quyết. Đây là cửa ải thứ nhất, đối với người khác là muôn vàn khó khăn nhưng đối với hai đệ tử yêu nhau mà nói, hẳn là quá trình đơn giản nhất.
Tại sao hai người vẫn đứng im? Tông chủ Huyền Tịch Tông thầm lo lắng, trong lúc lơ đãng nhớ tới cảnh tượng Lâm Đạm và đại đệ tử bắt đầu luyện kiếm. Bọn họ chỉ nhìn thoáng qua nhau, sau đó ấn mi tâm, gần như trong nháy mắt là thần thức tương thông, tâm ý giao hòa.
Nói thật, lúc ấy tông chủ Huyền Tịch Tông hết sức ngạc nhiên, vì vậy ông cho rằng lần này phải dễ dàng hơn lần trước. Nhưng ông lầm rồi, Nhạc Chính Cửu và Lương Cẩm Khê đứng đối mặt không động đậy chừng ba bốn hơi thở. Một lát sau, Nhạc Chính Cửu gia tăng thần thức nhưng cảm giác lực kháng cự lại ngày càng mạnh hơn.
Hắn ngạc nhiên nhìn Lương Cẩm Khê, dường như không tin được. Đôi mắt ửng hồng của Lương Cẩm Khê nhìn hắn, có vẻ như mong hắn tha thứ.
“Đừng kháng cự huynh, thử lại lần nữa, nếu không chúng ta không thể tu luyện Hỗn Độn Kiếm Quyết. Huynh sẽ dùng thần thức mảnh nhất để vào thức hải muội, muội đừng sợ.” Nhạc Chính Cửu truyền âm nói.
“Vâng đại sư huynh.” Lương Cẩm Khê mỉm cười vô cùng gượng gạo.
Lần này, Nhạc Chính Cửu kéo thần thức mình thành một sợi tơ chui vào trong thức hải của Lương Cẩm Khê. Mới đầu rất thuận lợi nhưng khi vào đến chỗ quan trọng thì bị công kích dữ dội. Lương Cẩm Khê là thiên linh căn hệ mộc, cho nên thần thức của nàng ta là dạng dây leo có vô số gai độc, đột nhiên dây leo quấn lấy sợi tơ, xiết chặt, toàn bộ quá trình không chút nhân nhượng, nháy mắt bóp nát sợi tơ.
Nhạc Chính Cửu không đề phòng nàng ta làm bị thương không nhẹ, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tại chỗ. Hắn ngước mắt nhìn người đối diện, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ nhưng trong mắt đan xen nghi ngờ, khó chịu và không dám tin. Kiểu công kích chớp nhoáng mà mạnh mẽ thế này không phải cố tình mà là phản xạ phòng vệ, nói cách khác, dù Lương Cẩm Khê có thể hiện nàng ta yêu Nhạc Chính Cửu đến đâu đi nữa thì nàng ta vẫn không mở lòng với hắn. Tuy nàng ta biết đây là tình huống và trình tự quan trọng cỡ nào vẫn không sao làm được.
Nàng ta không hề toàn tâm toàn ý tin tưởng và dựa dẫm vào đại sư huynh như lời nàng ta nói mà hoàn toàn ngược lại, nàng không dám thân thiết với hắn, càng không dám để hắn nhìn thấu nội tâm mình.
Ý thức của một người có thể lừa gạt người khác và lừa gạt chính mình, nhưng tiềm thức của hắn tuyệt đối không nói dối. Thần thức và tiềm thức ở mặt nào đó giống nhau một cách hết sức đặc biệt, nói cách khác, cái Lương Cẩm Khê gọi là tin tưởng, dựa dẫm, thậm chí là yêu đều có khả năng là giả.
Lần đầu tiên Nhạc Chính Cửu nhìn nữ nhân trước mặt bằng ánh mắt nghi ngờ, trong lòng dần dần nổi gợn sóng. Hắn không tránh khỏi nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên mình và Lâm Đạm luyện kiếm, trong chốc lát thức của bọn họ đã hoàn thành quá trình hòa hợp, chưa bao giờ giấu giếm cái gì hay kháng cự nhau. Thức hải Lâm Đạm là bầu trời xanh thẳm và đại dương xanh ngát mênh mông, gió ở đó dịu nhẹ còn nước thì ấm áp, ôm trọn lấy hắn, tiếp nhận hắn. Khi đó hắn cảm thấy thật tầm thường, bây giờ dâng lên mê mang và bi thương khó nói.
Hắn nuốt máu ở cổ họng xuống, truyền âm nói: “Thôi, bỏ qua quá trình này đi, chúng vào luyện kiếm luôn đi.”
Hốc mắt Lương Cẩm Khê đỏ hơn, dường như rất áy náy nhưng bất giác thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Hai người bay lên giữa không trung bắt đầu biểu diễn luyện kiếm, người khác vẫn chưa phát hiện ra điều khác thường, chỉ vỗ tay khen ngợi, đôi mắt u ám của tông chủ Huyền Tịch Tông nhìn chằm chằm Lương Cẩm Khê, sợ nàng ta lại sơ suất. Nhưng mà sợ cái gì thì cái đó tới, khi hai người biểu diễn luyện đến chiêu Vật Đổi Sao Dời, Nhạc Chính Cửu chém ra một đạo kiếm ý kéo theo lửa và gió, còn Lương Cẩm Khê vốn phải dùng mũi kiếm tiếp lấy đạo kiếm ý này rồi thêm kiếm ý hệ mộc mạnh mẽ của mình vào chém về phía địch, cũng chính là vách đá huyền ảnh ở cách đó không xa.
Mộc có thể nhóm lửa, kiếm ý mộc hỏa của hai người chồng lên nhau, hòa vào nhau, giúp phát ra uy lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng đáng tiếc, trong nháy mắt Lương Cẩm Khê đánh kiếm ý lại theo phản xạ để tránh đi, vì thế đạo kiếm ý này lao nhanh về phía chúng tu sĩ ở ghế khách quý.
Phần lớn tu sĩ được mời đến là các tiền bối đức cao vọng trọng, tu vi không thấp, tất nhiên tránh được, nhưng tu vi của đám tiểu bối bọn họ đưa đến không cao, người tránh được thì vội bay sang hai bên, người không trốn được chỉ có thể đứng yên tại chỗ sợ hãi kêu lên, tình cảnh vô cùng hỗn loạn. May mà một vị đại năng kịp thời dựng kết giới, làm suy yếu phần lớn kiếm ý nhưng vẫn có một bộ phận tàn dư kiếm ý đánh bị thương không ít tu sĩ trẻ tuổi.
Tông chủ Huyền Tịch Tông đã chú ý tới Lương Cẩm Khê từ trước nên lập tức phái người đi cứu người bị thương, còn mình thì đích thân xin lỗi mọi người, còn lấy ra rất nhiều bảo vật để tạ lỗi. Thoáng chốc, một đại hội thí kiếm tốt đẹp biến thành trò hề. Lương Cẩm Khê bay lơ lửng ở giữa không trung, sắc mặt lúc xanh lúc trắng cực kỳ khó coi, biểu cảm của Nhạc Chính Cửu thì không có gì khác thường, trầm giọng nói: “Đi xuống xin lỗi đi.”
“Vâng vâng, muội xuống ngay đây. Đại sư huynh, muội không cố ý, muội không ngờ kiếm ý của huynh tới uy mãnh như thế, linh áp cuồn cuộn như vậy, muội sợ, không biết sao tránh mất.”
Lương Cẩm Khê không biết lời xin lỗi của mình khiến cho đôi mắt đen nhánh của Nhạc Chính Cửu u ám hơn. Tránh né là vì không tin tưởng mà thôi. Đạo kiếm ý kia đánh thẳng đến, không thật sự có dũng khí và sự tin tưởng đồng đội, người bình thường không dám tiếp thật.
Có điều Nhạc Chính Cửu vẫn luôn cho rằng, quan hệ của mình và Lương Cẩm Khê người bình thường không thể so được. Nàng ta hiểu hắn đến thế cơ mà, bình thường hắn chỉ mới nói nửa câu là nàng ta có thể nói tiếp được nửa câu sau; hắn muốn làm cái gì, nàng ta đều ủng hộ; nàng ta hiểu hết suy nghĩ của hắn, dù chúng kỳ lạ đến đâu cũng chưa từng nghi ngờ quyết định của hắn. Hắn cho rằng bọn họ tâm linh tương thông, thế nhưng mọi việc hôm nay giống như một cái bàn tay, vả mạnh lên mặt hắn.
Nhạc Chính Cửu không nói gì chỉ đi đến mép đài thí kiếm xin lỗi. Tu vi của vị đại năng kia đã đạt đến đỉnh Hợp Thể kỳ nhưng không cách nào chặn được kiếm ý của Nhạc Chính Cửu, trong lòng kiêng dè nên cũng không dám làm khó Huyền Tịch Tông.
Thấy tình hình đã được kiểm soát, Lâm Thiên Thủy chậm rãi đi đến sơn môn, cười lạnh nói: “Vốn bản tôn còn tưởng rằng Lương Cẩm Khê là một tiểu bối xuất sắc, hôm nay nhìn thấy thật là thất vọng! Nhớ trước đây con ta và Nhạc Chính Cửu đồng tu chưa từng xảy ra sơ suất thế này.”
Lâm Thiên Thủy đi xa, tông chủ Huyền Tịch Tông cố tỏ ra bình thản nhưng trong lòng hết sức sốt ruột. Đúng thế, lúc trước khi Lâm Đạm và đại đệ tử đồng tu chưa bao giờ xảy ra sơ suất như thế!
Tông chủ thì bực dọc, đệ tử tông môn cũng vô cùng ngạc nhiên, không đoán được đại hội thí kiếm hôm nay sẽ rơi vào tình huống khó xử như vậy. Hằng ngày bọn họ lên vách đá nhìn lén Lâm Đạm và đại sư huynh luyện kiếm, bởi vì không có gì để so sánh nên cũng không cảm thấy Lâm Đạm luyện tốt. Giờ có Lương Cẩm Khê để so sánh, sự chênh lệch lộ ra rõ ràng.
Động tác của Lương Cẩm Khê không đều với đại sư huynh, động tác lúc thì chậm một nhịp lúc thì nhanh một nhịp, nhìn chẳng tự nhiên chút nào; khi đại sư huynh tấn công nàng ta không bảo vệ hắn cẩn thận; lúc đại sư huynh phòng thủ, nàng ta liên tục phân tâm để ý phía sau lưng mình mãi, không dám tin tưởng.
Một chiêu kiếm vốn đầy uy lực bị nàng ta làm cho thật bình thường, khiến cho nhóm kiếm tu nghe danh đến vô cùng thất vọng, thậm chí còn có người cười mỉa khinh bỉ. Đệ tử Huyền Tịch Tông ngồi xung quanh xấu hổ đến không biết giấu mặt vào đâu, nhưng có trời biết, lúc trước Lâm Đạm và Nhạc Chính đại sư huynh luyện kiếm không giống thế này!
Khách khứa giải tán, không ai nói lời khó nghe nhưng tông chủ Huyền Tịch Tông vẫn cảm thấy mất hết mặt mũi.
“Các ngươi đi theo bản tôn.” Ông ta xoay người đi vào Huyền Tịch điện.
Nhạc Chính Cửu lập tức đi theo, Lương Cẩm Khê kéo góc áo hắn nhỏ giọng xin lỗi, đôi mắt ướt đẫm nước mắt trong suốt. Mặc dù Thiên Khải kiếm đã được dung hợp máu tim của nàng ta nhưng nó liên tục phát ra âm thanh vù vù muốn thoát khỏi bàn tay nắm chặt nó của nàng ta. Người sáng suốt đều nhìn ra được, nó vô cùng khó chịu và buồn bực.
Nhạc Chính Cửu chỉ gật đầu, không nói gì, trên mặt cũng không có biểu cảm lạ.
Mấy đệ tử nội môn đi sát theo sau, sau đó đứng ở cửa đại điện nhỏ giọng nói: “Cẩm Khê sư muội không cố ý đâu, đại sư huynh đừng giận muội ấy. Lần đầu tiên hợp luyện với huynh, khó tránh khỏi lạ lẫm, luyện tập thêm một trận nữa là ổn thôi.”
Lương Cẩm Khê quay đầu lại mỉm cười cảm kích với bọn họ, đôi mắt rưng rưng nước mắt khiến người ta thương cảm, Nhạc Chính Cửu không quay đầu lại mà đi vào đại điện.
“Đây không phải vấn đề thành thạo hay không!” Tông chủ Huyền Tịch Tông nói toạc ra vấn đề mấu chốt. Mấy trưởng lão cũng nghiêm túc gật đầu.
“Chỉ cần thần thức hai đứa tương thông, dù Cẩm Khê chưa bao giờ học Hỗn Độn Kiếm Quyết cũng có thể xuất chiêu hoàn mỹ theo Nhạc Chính Cửu. Vừa bắt đầu hai đứa đã phạm sai lầm rồi, tại sao?” Tông chủ Huyền Tịch Tông nhất định phải tìm ra nguyên nhân.
“Xin lỗi sư phụ, con, thần thức của con không thể dung hợp với đại sư huynh.” Lương Cẩm Khê áy náy nói.
“Không phải hai đứa yêu nhau thật lòng sao, tại sao Lâm Đạm có thể làm được mà con không làm được?” Tông chủ Huyền Tịch Tông cảm thấy không tin được. Làm gì có người yêu nào mà không thể dung hòa thần thức được? Sau này làm sao song tu?
Lương Cẩm Khê cắn môi không nói gì, mặt ửng đỏ dường như rất xấu hổ, sau đó lén liếc trộm sang đại sư huynh, hy vọng hắn có thể nói giúp mình mấy câu. Nhưng lần này, Nhạc Chính Cửu ngậm chặt miệng không nói gì, thậm chí suốt quá trình hơi khép mí mắt, có vẻ như đang suy nghĩ cái gì đó.
Tông chủ Huyền Tịch Tông thầm nghĩ dẫu sao thì Lương Cẩm Khê cũng mới mười sáu tuổi, cảm giác thần thức hòa vào nhau gần giống song tu, nàng ta kháng cự cũng là điều hiển nhiên, bất đắc dĩ phải để cho hai người đi, dặn dò bọn họ phải tự luyện nhiều hơn. Lương Cẩm Khê liên tục gật đầu, khi hoàn hồn lại thì phát hiện đại sư huynh đã đi rồi, chẳng chào hỏi nàng ta câu nào.
Ánh mắt nàng ta tối đi, trong lòng nôn nóng, dù vậy cũng hết cách. Từ đó về sau, mỗi ngày hai người đều thử tiến hành giao hòa thần thức nhưng chưa bao giờ thành công, bất tri bất giác hai năm đã trôi qua.
Hai năm sau, Lâm Đạm mang theo một thị nữ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp quay về Nam Hoa. Thiên tài địa bảo và linh thạch trong tay nàng đã bị nàng dùng gần hết, giờ đến đây để kiếm tiền và có chuyện cần tới tìm bạn cũ.
“Chủ nhân, đây là tiệm đan dược Nam Hoa.” Lâm Thập Cửu chỉ vào một cửa tiệm bên đường nói.
“Vào xem đi.” Lâm Đạm dẫn đầu đi vào, nàng ngẩn người.
Nhóm người đứng trong tiệm cũng trố mắt một lúc, sau đó người nọ lên tiếng trước bằng giọng điệu khàn khàn: “Lâm Đạm, ngươi đến Trung Nguyên sao không nói với ta một tiếng?”
“Nhạc Chính Cửu, đã lâu không gặp.” Lâm Đạm cong khóe môi lên mỉm cười trong trẻo.
“Ngươi tới mua đan dược à? Thiếu loại nào, ta mua cho ngươi.” Nhạc Chính Cửu lấy túi càn khôn của mình ra. Mấy năm nay, hắn không ngừng tặng bảo vật mình gom góp được đưa đến núi Thiên Nham chỗ Lâm Đạm, mặc dù tất cả đều bị trả về nhưng chưa bao giờ hắn ngừng gửi.
Lương Cẩm Khê đứng ở cạnh hắn mỉm cười dịu dàng chào hỏi với Lâm Đạm giống như hai người không hề có khúc mắc. Mấy đệ tử Huyền Tịch Tông đi cùng thì trừng mắt xem thường. Qua hai năm rồi mà người này vẫn còn quanh quẩn ở Trúc Cơ kỳ, mặc dù tu đan đạo nhưng vẫn phải tới mua đan dược, có thể thấy chẳng có thiên phú gì ở mặt này, đúng là đồ thất bại!
Lâm Đạm bơ mấy người đó, lắc đầu nói: “Không phải ta tới mua đan dược, ta tới để bán đan.”
“Ồ? Đan đạo của ngươi đã có tiến bộ rồi sao?” Khuôn mặt lạnh băng của Nhạc Chính Cửu bất giác dịu đi.
“Có chút tiến triển. Đúng rồi, lát nữa ngươi có rảnh không? Ta muốn nhờ ngươi giúp một chút. Thật ra lần này ta quay về Trung Nguyên là vì tìm ngươi.” Lâm Đạm thẳng thắn nói.
Đôi mắt u ám của Nhạc Chính Cửu đột nhiên bừng sáng, khóe miệng cười hình cung không hạ xuống được: “Rảnh, ta chờ ngươi!”
Lương Cẩm Khê nhìn hai người đối diện đang mỉm cười, không khỏi nắm chặt chuôi kiếm trong tay. Có trời biết, nếu nàng ta không cố hết sức áp chế, Thiên Khải kiếm đã bay qua chỗ Lâm Đạm mất rồi.
Lâm Đạm vẫn không để ý đến Lương Cẩm Khê, nữ nhân này đã từng là người nàng ghen tỵ nhất cũng là người nàng hâm mộ nhất, hiện giờ trong mắt nàng chẳng khác gì người qua đường. Nàng xếp các bình sứ nhỏ lên quầy ngay ngắn, giới thiệu: “Chưởng quỹ, ta tới bán đan.”
Nể mặt mũi của thiếu tông chủ Huyền Tịch Tông, chưởng quỹ ôn hòa hỏi: “Ngươi bán đan dược gì?” Bình thường bọn họ không mua đan dược của tu đan ở cấp Trúc Cơ kỳ bán.
“Đây là Đại Hoàn đan, đây là Hồi Linh đan, đây là Trúc Cơ đan, đây là Giải Độc đan.” Lâm Đạm chỉ từng cái bình sứ màu sắc khác nhau.
Quả nhiên đều là một vài đan dược cấp thấp, nên từ chối sao bây giờ? Nghĩ vậy, mặt chưởng quỹ lộ ra vẻ khó xử, đang định lên tiếng thì nghe một đệ tử Huyền Tịch Tông chế giễu: “Mấy đan dược này đều là mấy loại đan dược cấp thấp các đại tông môn dùng để tống cho đệ tử ngoại môn và tạp dịch, ngươi không biết xấu hổ mà mang đến tiệm đan dược lớn nhất Nam Hoa để bán ư? Ngươi biết xấu hổ không đấy?”
Lâm Đạm chưa lên tiếng, Nhạc Chính Cửu đã nhìn người nọ bằng ánh mắt lạnh lẽo. Lương Cẩm Khê vội bước lên chặn đệ tử nọ lại rồi kéo ống tay áo Nhạc Chính Cửu nhưng bị hắn lạnh lùng phớt lờ.
Lâm Đạm không bị quấy nhiễu, tiếp tục nói: “Chưởng quỹ, mặc dù số đan dược này phẩm cấp không cao nhưng không hề có đan độc. Đúng rồi, thiếu chút nữa ta quên nói, Giải Độc đan này không phải giải độc tố bình thường, mà là đan độc.”
“Hả, ngươi nói cái gì?” Chưởng quỹ không chuẩn bị tâm lý, hít hà một hơi. Mấy năm gần đây linh khí ngày càng loãng, linh dược phát triển cũng không tốt khiến cho đan dược chứa đan độc ngày càng nhiều, ảnh hưởng lớn đến người dùng. Nhưng nếu không dùng dược thì khi bị thương phải làm sao bây giờ? Trúng độc phải làm sao đây? Còn khi tu vi tiến triển chậm thì sao? Không có linh lực bị kẻ địch gϊếŧ thì nên làm gì?
Cục diện khó nhằn này chỉ có đan dược mới có thể hóa giải, cho nên mọi người gắng gượng chống lại các di chứng của đan độc. Có nằm mơ ông chủ của cửa tiệm đan dược Nam Hoa cũng muốn nghiên cứu tạo ra đan dược không có đan độc nhưng mãi vẫn không có kết quả, chỉ coi đây là suy nghĩ kỳ lạ của mình, nào ngờ có người thật sự làm được!
Biết rõ giá trị của đan dược không có đan độc, chưởng quỹ vội vàng lấy một mâm trong lò sa ra, run giọng nói: “Vị tu sĩ này, ngươi đổ đan dược ra để ta kiểm tra chút.”
Mấy đệ tử Huyền Tịch Tông cũng vây lại, nghi ngờ nói: “Đan dược không có đan độc và đan dược có thể giải đan độc à? Sao có thể! Ngươi đang nằm mơ chắc!”
Đại Hoàn đan dùng để trị nội thương, Hồi Linh đan dùng để bổ sung linh lực nhanh chóng, tuy hai loại đan dược này đều thuộc cấp thấp nhưng tần suất dùng rất cao, bị nội thương và linh lực cạn kiệt là vấn đề tất cả các tu sĩ phải thường xuyên đối mặt.
Vì nguyên nhân đó, rất nhiều tu sĩ sợ đan độc tích tụ ảnh hưởng tu vi, khi bị nội thương hoặc hết linh lực cũng không dám lạm dụng hai loại đan dược này cho nên rất nhiều người mất mạng oan uổng. Thử nghĩ đi, nếu có người chế tạo được hai loại đan dược này không chứa độc thì cũng có nghĩa là sau khi bị thương có thể yên tâm dùng mà không lo lắng về di chứng, sau khi cạn linh lực có thể dùng thật nhiều không kiêng kỵ gì!
Như vậy, mặc dù hai loại đan dược này có phẩm cấp không cao cũng có thể bán được giá cao, bởi vì bọn chúng quá thực dụng, là vật phẩm cần thiết cho người lữ hành! Không bàn đến việc Giải Độc đan chuyên giải độc đan độc của Lâm Đạm nghiên cứu tạo ra có giá cao hay không, đó không phải vấn đề, mà vấn đề chính là có thị trường nhưng vô giá.