Lôi Tấn mang cho Lâm Đạm hai món mặn, một canh, một chay là địa tam tiên*, món mặn là tôm và cá hấp bún với tỏi băm, canh là canh nấm với giá đỗ, đều là món thanh đạm thơm ngon. Lâm Đạm bê cơm trắng trong tay, thở dài một hơi thật khẽ không nghe thấy được.
*Món cà tím, khoai tây và ớt chuông xào với nhau.
Thật ra cô cũng có chút thành kiến, cô luôn cho rằng Lôi Tấn là một người lãnh đạo kém cỏi, thế nhưng sau khi tiếp xúc nhiều với hắn mới nhận ra hắn rất quý người tài, cũng dám mạo hiểm, quyết định hết sức táo bạo, làm việc vô cùng thỏa đáng, phương diện lôi kéo lòng người cũng rất thạo. Khi hắn không đối xử với bạn như đối xử như những người phụ nữ có ý đồ xấu xa, mà đối xử như cấp dưới đắc lực, hắn chăm sóc bạn vô cùng chu đáo.
Huống chi lần đầu tiên gặp hắn cũng không nói oan Lâm Đạm. Quả thật nguyên chủ có ý đồ quyến rũ hắn, thông qua ký ức, Lâm Đạm còn phát hiện nguyên chủ lập ra rất nhiều kế hoạch, định bụng lúc nào cũng có thể dùng trên người Lôi Tấn, chỉ là mãi chưa tìm được cơ hội. Nếu Lâm Đạm không tới, sớm muộn gì nguyên chủ cũng biến thành con thiêu thân.
Bỏ những thành kiến đó qua một bên, ngay cả Lâm Đạm cũng phải thừa nhận rằng trước đó hắn sa thải nguyên chủ là một quyết định đúng đắn.
Lâm Đạm thong thả dùng cơm, xong rồi mới mở túi giấy lấy chiếc áo choàng được thiết kế tinh tế ra. Máy điều hòa của bộ phận thiết kế hoạt động siêu tốt, đa phần người ngồi ngay cửa máy điều hòa đều tự chuẩn bị áo khoác len. Lâm Đạm cũng có một chiếc, sau khi vào văn phòng vội thiết kế bản kế hoạch nên quên mặc, thế cho nên Lôi Tấn nghĩ là cô không có, cố ý chạy một chuyến đến trung tâm mua sắm mua đồ giữ ấm cho cô.
Lúc choàng khăn choàng trên người, chặn gió lạnh, mang đến hơi ấm, Lâm Đạm thở phào một hơi thoải mái, tự nhủ: Được rồi, anh xóa bỏ thành kiến với tôi thì tôi cũng xóa bỏ thành kiến với anh, chúng ta làm hòa.
Nghĩ thế, cô nhịn không được mỉm cười, đang định đặt túi giấy dưới bàn thì phát hiện dưới đáy còn có một hộp quà màu đen, mở ra thì thấy đó là một chiếc đồng hồ đeo tay cùng hiệu, giá ít nhất phải trên sáu con số, dây đeo màu trắng, mặt đồng hồ được khảm vụn kim cương, vô cùng hợp với trang phục hôm nay của Lâm Đạm.
Cái này xem như khen thưởng à? Lâm Đạm vui vẻ nhận, cô biết đầu mình không chỉ ở cái giá này.
Người nhóm hai kéo nhau vào nhóm chat, ghen tỵ bàn tán:【Ai biết được chuyện gì xảy ra trên người Lâm Đạm đâu chứ? Cô ta leo lên người Lôi tổng thành công rồi ư? 】
【Chắc vậy. Vừa rồi tôi đi tra, cái khăn choàng đó là sản phẩm mới của nhãn hiệu J, hàng giới hạn, giá bán ba mươi tám ngàn tệ!】
【Đối với Lôi tổng ba mươi tám ngàn có khác gì ba trăm tám đâu, mọi người đừng ngạc nhiên quá!】
Có điều người này vừa dứt lời, Lâm Đạm đã lấy đồng hồ ra, còn thoải mái đeo lên. Lập tức mọi người im bặt, qua một lúc lâu sau mới có người gửi tin nhắn:【Đồng hồ này cũng là sản phẩm mới, có giá năm trăm sáu mươi ngàn tệ.】
Vừa ra tay một cái là năm trăm sáu mươi ngàn, tương đương với một chiếc xe ô tô trung sang cao cấp. Nhóm hai lập tức im bặt, sau đó bắt đầu rối rít cân nhắc trọng lượng của Lâm Đạm trong lòng tổng giám đốc. Tổng giám đốc chưa từng thân thiết với người phụ nữ nào, thế mà hôm nay hắn chẳng những tự mình đến đưa cơm trưa cho Lâm Đạm, còn cẩn thận lựa chọn hai món quà khác nhau tặng cô, điều này đã đủ để cho thấy thái độ của hắn đối với Lâm Đạm không bình thường. Quả nhiên, nếu phụ nữ muốn có vị trí công việc tốt vẫn phải dựa vào đàn ông, có một gương mặt đẹp vô cùng quan trọng!
Trong văn phòng tràn ngập mùi chua và mùi ghen tỵ.
Lâm Đạm không hề bị ảnh hưởng, từ chối đề nghị rủ đi mua cơm của Lý Điềm Điềm, tiếp tục soạn bản kế hoạch. Bụng đã no, người cũng ấm, hiệu suất công việc của cô cao hơn cả ngày thường, chỉ mất một tiếng rưỡi đã hoàn thành bản kế hoạch, rồi bắt tay vào chỉnh sửa nhiều chi tiết khác, vừa đúng hai giờ rưỡi là cô lên tầng cao nhất báo cáo.
Quả nhiên Lôi Tấn đang ở trong văn phòng chờ cô, nghiêm túc lắng nghe ý kiến của cô về chiến lược hợp tác Big Data rồi hỏi cô số điện thoại của Vinh Chí Huân, nói chuyện với đối phương và hẹn ngày gặp mặt nhau tiếp tục tiến hành việc đàm phán, nếu mọi việc đều thuận lợi, có thể ký hợp đồng ngay hôm đó.
“… Đúng chín giờ rưỡi sáng ngày mai, tôi đợi cậu đến.” Sau khi cúp máy, Lôi Tấn phát hiện Lâm Đạm đang nhìn chằm chằm mình, không khỏi mỉm cười, “Sao vậy?”
“Không, không có gì, chẳng qua tôi cảm thấy Lôi tổng là một người vô cùng quyết đoán.” Lâm Đạm khen thật lòng. Cô không hề nghĩ bản kế hoạch của mình có thể thuận lợi thông qua vào ngày đầu tiên, càng không ngờ rằng việc hợp tác với đàn anh cũng được quyết định ngay ngày hôm nay luôn, hôm sau bắt đầu vào giai đoạn đàm phán, hiệu suất làm việc cực cao này chắc chắn sẽ giúp đỡ rất nhiều cho công việc tiếp theo của cô.
Lôi Tấn giơ tài liệu trong tay lên, khẽ cười nói: “Bản kế hoạch của cô có thể nói tóm gọn bằng một câu —— thời gian là vàng bạc. Vốn bây giờ chúng ta đang thi chạy với nhau, làm sao có thể giảm tốc độ được? Huống chi tôi đã nói rồi, tôi sẽ dốc hết sức ủng hộ cô.”
Lâm Đạm chủ động đưa tay ra, giọng điệu kiên định: “Lôi tổng, tôi sẽ không làm tổng giám đốc thất vọng.”
Lôi Tấn nắm cái tay mảnh khảnh của cô, không dám dùng sức nhưng cũng không dám dùng lực, trong phút chốc có chút thất thố.
Cũng may Lâm Đạm vẫn chưa nhận ra điểm lạ ở hắn, ôm một xấp tài liệu đứng lên, hỏi: “Bây giờ xuống mở họp ngay đúng không ạ?” Thời gian bị cô xếp chật kín, gần như không có một phút nhàn rỗi nào.
Lần đầu tiên bị người khác giục làm việc Lôi Tấn cảm thấy vừa mới mẻ vừa thú vị, cầm áo khoác vest lên, khẽ cười nói: “Đúng vậy, giờ lập tức mở họp. Chiếc khăn choàng này rất tôn da cô, đồng hồ đeo vừa tay không? Không vừa thì để tôi mang đi chỉnh dây lại.”
“Vừa lắm, cảm ơn Lôi tổng.”
Thái độ của Lâm Đạm vẫn luôn có tiến có lùi, có điều Lôi Tấn đã biết cô có dáng vẻ ngọt ngào dịu dàng như thế nào rồi nên trong lòng luôn có cảm giác kỳ lạ khó chịu. Hai không nói chuyện với nhau một đường đi thẳng đến bộ phận R&D, mở một cuộc họp mới, bỏ hết tất cả các bản thiết kế được chọn trước đó.
Lâm Đạm nói hai ba câu là đã giải thích rõ ràng động thái tiếp theo của công ty, nói thẳng: “Hiện tại, hình thức làm việc của mọi người đã thay đổi toàn bộ, không còn kiểu một vài nhà thiết kế đảm nhận vị trí chính, những người còn lại phụ trách việc trợ giúp nữa mà tất cả mọi người cần phải tham gia vào thiết kế, sau đó gom tất cả các bản thảo thiết kế lại, thảo luận, chỉnh sửa. Tôi không quan tâm trình độ chuyên môn của mọi người có giỏi hay không, có giàu kinh nghiệm không, có nổi tiếng không, chỉ cần mọi người giao cho tôi bản thảo thiết kế đủ tốt, tôi sẽ giao toàn bộ công việc thiết kế cho mọi người. Mỗi người đều là trụ cột chính, mỗi người đều có cơ hội đưa tác phẩm của mình đến nơi sản xuất, mang nó đến cửa hàng hoặc bán online…”
Cô biết những nhà thiết kế này nghĩ gì, cho nên nói hai ba câu đã vận động được sự tích cực của mọi người, tất nhiên là ngoại trừ Đinh Ninh. Mặt của ông có chút nhăn nhó, ánh mắt trừng Lâm Đạm mang theo sự thù ghét sâu sắc. Nếu Lôi Tấn không có ở đây, rất có thể ông sẽ làm Lâm Đạm khó xử tại đây.
Lý Điềm Điềm biết mình có thể tham gia vào thiết kế sản phẩm mới nên vô cùng phấn khởi, mỗi khi Lâm Đạm nói hết câu cô ta đều vỗ tay đầu tiên, giống như một cô nhóc u mê.
Lâm Đạm thường hay nhìn cô ta mỉm cười, trong ánh mắt có chút cưng chiều.
Cuộc họp nhanh chóng kết thúc, Lâm Đạm lập cho mọi người năm hướng thiết kế, yêu cầu mọi người tự chọn một hướng trong đó để triển khai thiết kế. Cô chiếu thiết kế của mình lên màn hình làm mẫu và đưa ra những lời giải thích bình luận tưởng ứng, hầu như từng câu từng chữ đều nắm bắt chuẩn xác mạch đập thời trang.
Người nhóm hai đã xem bản thảo thiết kế này rồi nên thái độ đều khá bình tĩnh, thế nhưng người nhóm một thì xôn xao lên, một lúc sau, ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Đạm đã thay đổi. Bọn họ không biết công ty hoạt động như thế nào, nhưng bọn họ biết đánh giá tác phẩm có tốt hay không. Chỉ với loạt thiết kế này, không nghi ngờ gì, Lâm Đạm đã thể hiện được bản lĩnh thiết kế tài giỏi của mình, cô có tư cách đứng ở trên bục chủ trì cuộc họp lần này.
Lúc Lâm Đạm tuyên bố tan họp, lục tục có người vỗ tay cho cô, còn Lôi Tấn thì đã đứng lên, dẫn đầu đi về phía cô và chủ động đưa tay ra.
Lâm Đạm nắm lấy tay hắn, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
“Tôi cảm thấy, tôi cần phải xin lỗi cô ở trước mặt mọi người.” Lôi Tấn chậm rãi nói: “Tôi không nên vì một chút thành kiến ngu ngốc mà phủ nhận năng lực và đạo đức nghề nghiệp của cô. Thực tế thì, cô là người tôi thấy ưu tú nhất trong phái nữ. Bản kế hoạch của cô làm tôi thán phục, thiết kế của cô chinh phục được tôi, tôi phải công nhận, được cô đến làm việc ở R&R và vinh dự của tôi. Hy vọng trong tương lai, chúng ta có thể cởi bỏ hiểu lầm và khoảng cách, cùng hợp tác thật tốt.” Hắn nắm chặt tay mảnh khảnh của người phụ nữ này.
Thật sự thì Lâm Đạm không ngờ rằng hắn sẽ xin lỗi mình trước mặt mọi người, phút chốc ngớ cả người. Cô biết Lôi Tấn là một người kiêu ngạo tự cao, để hắn nhận ra sai lầm của mình còn khó hơn lên trời, thế nhưng hắn chẳng những ý thức được, còn bù đắp, điều này quả thật hiếm thấy.
Không đợi Lâm Đạm mở miệng, Lôi Tấn tiến lên một bước, ôm cô một cái, nói thật lòng: “May mà lúc trước tôi không đuổi việc cô, nếu không chắc chắn bây giờ tôi sẽ hối hận. Từ hôm nay trở đi, cô chính là nhà thiết kế chính, tôi đã thua vụ cá cược, tôi xin lỗi vì sự ngu ngốc của mình, cô có thể tha thứ cho tôi không?”
Lâm Đạm được ôm bởi một cái ôm thơm mùi tuyết tùng, hơn nữa lần nữa cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc ấy, không khỏi gật đầu nói: “Tất nhiên, chúng ta giải hòa.”
Lôi Tấn ôm chặt cô, hắn khẽ cười, giọng hết sức dịu dàng và thoải mái, sau đó buông cô ra, nhẹ nhàng vỗ tay.
Lý Điềm Điềm cũng phấn khởi vỗ tay, thầm nói trong lòng: Tôi biết chị Lâm sẽ tỏa sáng mà, tôi biết mà!
Những nhà thiết kế còn lại nhìn đến ngây người. Lúc trước khi Lâm Đạm mới vừa bị điều đến, trên tầng cao nhất truyền ra lời đồn nói cô cố tình quyến rũ Lôi tổng, bị Lôi tổng ghét, sau ba tháng mà không lên được vị trí nhà thiết kế chính sẽ phải cút đi. Cho nên tất cả mọi người đều xem cô như một người không liên quan chắc chắn phải cút đi, một bình hoa không não ham hư vinh. Nhưng hiện tại, sự yêu mến của Lôi tổng đối với cô đã hoàn toàn gạt đổ suy nghĩ của bọn họ, với lại tài năng của cô cũng khiến cho mọi người vỗ tay vang dội.
Lôi tổng chưa từng chủ động khiêm nhường trước ai, huống chi trước mặt mọi người? Thậm chí hắn tự thân chạy xuống chỉ vì thông báo Lâm Đạm thăng chức nhà thiết kế chính. Chính miệng hắn thừa nhận mình thua Lâm Đạm, rốt cuộc “Thua” này là thua như thế nào? Là việc công hay việc tư? Hay là có cả công cả tư?
Dù mọi người có suy đoán như thế nào thì bọn họ cũng có chung một suy nghĩ —— Vị trí của Lâm Đạm ở trong lòng Lôi tổng là có một không hai, cô hoàn toàn trở mình rồi!
Mặc kệ người khác nghĩ gì, thấy thế nào, Lôi Tấn chẳng hề để bụng. Trong lòng và trong mắt hắn chỉ có Lâm Đạm, nhìn thấy đồng hồ trên tường đã sáu giờ rưỡi, chân thành nói: “Bữa trưa không mời được cô, dù sao thì bữa tối cũng nên cho tôi một cơ hội được không?”
Lâm Đạm lắc đầu theo phản xạ: “Xin lỗi, bữa tối tôi không ăn ở ngoài, ở nhà còn có một bảo bối nhỏ đang đợi tôi.”
Đầu tiên là Lôi Tấn sửng sốt, sau đó không nhịn được khẽ cười, vẻ mặt vui vẻ không giống như bị từ chối.