Thập Niên 60: Xuyên Qua Làm Bà Cô

Chương 9: Nói Không Giữ Lời

Bạch Hi hình như đã quên, nếu như không phải cô không biết xấu hổ uy hϊếp mang theo lừa gạt, Trần Nhị đã không thể nào đồng ý đưa cô đến chân núi.

Nếu như đổi lại là những người khác, đoán chừng đã sớm ôm Bạch Hi lên, đưa người trở về, tiện thể còn báo cáo lại, tự nhiên sẽ có người giám sát Bạch Hi chặt chẽ.

Trần Nhị đã làm quen với việc cắt cỏ heo, lúc đầu còn lo lắng Bạch Hi sẽ chạy lung tung, cắt một lát, lại nhìn vài lần, có điều một lúc lâu sau, cô nhóc thấy Bạch Hi chỉ đứng trên tảng đá, chẳng qua chỉ quay đầu nhìn nơi này vài cái, nhìn nơi kia vài lần, cô đã dần dần yên tâm lại.

Dù sao bà cô tuổi cũng còn nhỏ, nhìn cái gì đều cảm thấy hiếm lạ, cũng không có gì kỳ quái, có điều bà cô ngược lại là nói lời giữ lời, không hề chạy lung tung.

Nhưng khi Trần Nhị bỏ gần hết cỏ heo vào một cái giỏ trúc, ngẩng đầu lau mồ hôi, lại là thiếu chút nữa bị dọa sợ đến phát khóc.

Vốn là Bạch Hi còn đứng trên tảng đá, đã không còn thấy người.

Không thấy bà cô?

Hoảng sợ cực độ khiến Trần Nhị há hốc mồm nhưng lại không thể phát ra được tiếng nào.

Cắn cắn môi, dường như đã khôi phục được chút sức lực, Trần Nhị vứt lưỡi liềm trong tay xuống, cô nhóc đột nhiên đứng dậy, nhưng tay chân lại trở nên mềm nhũn, lúc này mới thất thanh thét chói tai hô: “Bà cô!”

Bạch Hi đang cố gắng cẩn thận đi đến một ổ thỏ rừng xám, mắt thấy sắp phải thành công, nào biết được Trần Nhị lại thét lên một tiếng chói tai, không chỉ hù đến Bạch Hi, mà còn thành công khiến lũ thỏ rừng sợ hãi bỏ chạy.

Thịt đến miệng còn bị rớt, Bạch Hi lập tức nổi giận.

Trả lại cho ta!

Cho dù là bị Cửu Thiên Thần Lôi giáng xuống thế giới này, nhưng Bạch Hi thân là một bán thần, thần uy nhiều ít vẫn còn lại dư lại một chút, trong cơn giận dữ mang theo uy áp ép lũ thỏ rừng đang chạy trốn, mấy con thỏ rừng chỉ chạy xa được mấy mét, lập tức xụi lơ trên mặt đất.

Bạch Hi nhìn thấy cảnh này, sửng sốt một lát, rất nhanh đã nghĩ đến cái gì, sau khi kịp phản ứng lại, lần nữa cố gắng cảm nhận kỹ càng một chút, tận lực vận chuyển uy áp trong cơ thể, phóng ra ngoài.

Lúc này vừa vặn có hai con chim nhạn lạc đàn bay qua, không biết sao xui xẻo đυ.ng phải lúc Bạch Hi đang phóng thích uy áp, chẳng kịp kêu lên một tiếng, đã lập tức rớt xuống.

“Bộp!”

“Bộp!”

Bạch Hi vừa vặn bị đập phải.

Nhìn hai con chim nhạn xui xẻo, Bạch Hi sờ lên cái đầy có hơi đau nhức buồn bực.

Đây là bất mãn muốn trả thù?

Nhưng ngay sau đó cô lại có hơi cao hứng trở lại, chí ít bản thân không phải là chỉ có ký ức.

Về sau luyện tập một chút, bắt ít thịt rừng đỡ thèm cũng không phải là vấn đề.

Nếu như ý tưởng này của Bạch Hi bị người của Thiên Giới biết, cho dù là bị người trong tộc Tiên Hồ của cô biết, đều muốn phun tào rằng cô không có tiền đồ.

“Bà cô......”

“Oa...... Bà cô, người đang ở đâu?”

Trần Nhị vừa khóc lóc vừa gọi, Bạch Hi lấy lại tinh thần, vội vàng lên tiếng.

“Tôi ở đây!”

Lúc đầu Trần Nhị dự định về trong thôn gọi người, nhưng cô nhóc lập tức sợ Bạch Hi không cẩn thận đi lên trên núi, bởi vì cô nhóc biết trên núi có mãnh thú ăn thịt người.

Nhanh chân chạy vài bước, lại nghe được giọng nói của Bạch Hi truyền đến từ đằng sau tảng đá trong bụi cỏ cách đó không xa, đầu tiên là sửng sốt một lúc, ngay sau đó vội vàng chạy đến hướng đó.

Trần Nhị hoảng sợ thất thố té ngã liên tiếp ba cái mới chui qua được bụi cỏ, lảo đảo loạng choạng đi đến chỗ Bạch Hi.

Nhìn thấy Bạch Hi, Trần Nhị càng thêm ủy khuất, nhịn không được òa lên khóc: “Oa......”

“Bà cô, tại sao ngài lại có thể gạt tôi, ngài nói ngài sẽ không chạy lung tung, ngài là trưởng bối, ngài tại sao lại có thể gạt tôi.” Sốt ruột lại ủy khuất, Trần Nhị ngay cả kính ngữ cũng đã quên.

Nhìn Trần Nhị khóc nước mắt nước mũi đầm đìa khuôn mặt, khóc lóc thảm thiết, như thể vừa phải chịu một nỗi oan khuất tày trời, Bạch Hi có hơi xấu hổ.

“Rồi rồi, đừng khóc, cô nhìn tôi chẳng phải đang ở ngay đây à.”

“Oa......” Mới vừa rồi không nhìn thấy Bạch Hi cú sốc kinh hãi như thế sao có thể qua nhanh như vậy được, Trần Nhị khóc lớn tiếng hơn, càng khóc càng to, một chút cũng không cảm thấy bản thân ở trước mặt Bạch Hi sẽ khóc đến mất mặt như vậy.

“Bà cô gạt tôi!”

“Không có!”

“Bà cô gạt tôi......”

“Tôi không có!” Bạch Hi có hơi nhức đầu, nhưng mà cô cũng có chút xấu hổ.

Trần Nhị vẫn còn tiếp tục khóc thét: “Bà cô người gạt tôi, trước đó người rõ ràng đã đồng ý với tôi, thân là trưởng bối sao có thể nói không giữ lời...... Oa......”

“Được rồi!” Bạch Hi thấy mềm không được, lập tức cứng rắn, cất giọng quát: “Xong chưa, tôi không phải vẫn đang ở đây à, cũng không chạy đi xa, sao lại coi là gạt cô được.”

Trần Nhị lập tức ngừng khóc, kìm nén nước mắt, khuôn mặt nhăn nhó nhìn Bạch Hi, trong lòng ủy khuất, nhưng cũng không còn khóc.

So đo với một đứa trẻ, có hơi tổn hại thanh danh Cửu Vĩ tiên hồ của cô, nhưng mấu chốt là, về sau còn phải ra ngoài nữa, người khác cũng không dễ bị lừa như Trần Nhị.

Bạch Hi nghĩ nghĩ, không được tự nhiên nói: “Cô đừng khóc, cô khóc làm tôi đau đầu, tôi không phải nói không giữ lời, chẳng phải tôi vẫn luôn ở đây ư.”

“Cô cũng không phải một đứa trẻ, tuổi còn lớn hơn tôi, sao có thể động một tí đã khóc, mấu chốt là tôi không hề gạt cô.”

Đây cũng là lời nói thật, Trần Nhị nghe xong nhanh chóng lau nước mắt nước mũi, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, bà cô, tôi không khóc.”

Sợ Trần Nhị lại khóc nữa, Bạch Hi vội vàng nói sang chuyện khác.

“Cô cắt cỏ heo xong chưa?”

Lúc này trong lòng Trần Nhị vẫn còn sợ hãi, nghe thấy Bạch Hi hỏi, theo bản năng nhìn thoáng qua phía giỏ trúc, lại rất nhanh quay đầu lại, ngoan ngoãn trả lời: “Gần xong hết rồi, thêm một ít nữa là có thể lập tức trở về.”

Dứt lời, Trần Nhị lại vội vàng nói: “Thật ra bây giờ cũng có thể trở về luôn.”

Cô nhóc thật sự bị dọa cho sợ rồi, ai biết nếu đợi tiếp, một lát nữa bà cô có thể lại chui đi đâu hay không.

Nói xong, Trần Nhị lập tức muốn đưa tay qua nắm chặt lấy quần áo Bạch Hi.

Bạch Hi nhìn thấy động tác của cô nhóc, vội vàng lui lại hai bước, tránh đi.

Tay này vừa rồi mới chà lau nước mắt nước mũi, mới không muốn bị cô nhóc nắm đâu.

Trần Nhị không để ý việc bị Bạch Hi ghét bỏ, chỉ nghĩ rằng cô còn chưa chơi chán, không muốn trở về nhanh như vậy, thế là vừa lau nước mắt vừa dụ dỗ nói: “Bà cô, chúng ta cần phải trở về.”

Mới vừa rồi còn khóc như mưa, bây giờ lại ôn tồn dỗ ngọt mình, một chút cũng không tức giận, Bạch Hi lập tức cảm thấy bản thân giống như có hơi khi dễ Trần Nhị.

Lúc đầu Bạch Hi còn đang muốn ở lại một lát, thử thêm một lần chút xíu uy áp còn sót lại kia của mình, nhưng cô cũng biết Trần Nhị đã bị dọa cho sợ hãi, vì tính toán lâu dài sau này, cô cũng lập tức miễn cưỡng gật đầu, đồng ý trở về.

“Cô đi nhặt mấy con thỏ rừng trên mặt đất kia lên đi.” Bạch Hi không chút khách khí chỉ huy.

“Thỏ rừng? Thỏ rừng gì?” Trần Nhị không hiểu, nhưng theo cánh tay đáng yêu của Bạch Hi vừa chỉ đã nhìn thấy, mắt lập tức sáng rực lên.

“Thỏ rừng, là thỏ rừng, bà cô, là thỏ rừng.”

Trần Nhị mừng rỡ không thôi, vừa hét lên vừa chạy đến.

Bạch Hi nhìn Trần Nhị đã ném khổ sở vừa rồi ra sau đầu, không khỏi cười cười, giây tiếp theo, bụng đã ùng ục ục kêu lên.

Dùng uy áp khiến cô có cảm giác nhanh đói bụng hơn.

Có điều cũng không có gì kì lạ, hiện tại thân thể của cô vẫn còn quá nhỏ, sử dụng uy áp, năng lượng tiêu hao bây giờ khẳng định không phải là điều cô có thể chịu nổi, may mà cô đã ăn xong bữa sáng rồi mới đi ra ngoài.