Về đến nhà, thỉnh thoảng An Đình lại lén nhìn mẹ Vương, nhưng lại phát hiện bà cùng chồng mình đang thảo luận về phật hiệu hôm nay, trên mặt không hề có chút chột dạ nào, cha Vương nghe vợ nói xong thì vừa lòng gật đầu, thậm chí còn vỗ vỗ tay vợ nói hãy hầu hạ đại sư cho thật tốt.
An Đình: "..." Xem ra đại sư nói đúng, sở dĩ Mẹ Vương có thể ngủ với Pháp Diệu là vì cha Vương đã đồng ý.
Lúc ăn cơm, An Đình đang ăn thì cảm thấy có một bàn chân dưới bàn chạm vào bắp chân của mình, lúc đầu cô không quan tâm lắm, cứ nghĩ là ai vô tình chạm vào, nhưng không ngờ bàn chân đó không di chuyển đi chỗ khác mà từ từ đi lên, chỉ chốc lát đã tới đùi trong của cô.
“Ưʍ...” Chân đặt ở đùi trong dùng ngón chân kẹp lấy một chút thịt ở đó khiến An Đình khẽ kêu lên, may mà mọi người đang tập trung ăn không để ý đến sự kỳ lạ của cô.
An Đình đang mặc một chiếc váy dài đến đầu gối mà không có quần an toàn, cái chân kia tiếp tục đi lên đến giữa qυầи ɭóŧ và ấn mạnh một cái, ngón chân linh hoạt cách một lớp qυầи ɭóŧ cọ sát vào môi tiểu huyệt khiến từng cơn tê dại truyền tới đại não An Đình.
Mũi chân áp vào một chỗ trên qυầи ɭóŧ, ấn mạnh xuống, âm đế đang cương cứng đột nhiên bị chạm vào.
“A...” Dưới thân đột nhiên truyền tới một cơn kɧoáı ©ảʍ, An Đình không chịu được hơi cúi người về phía trước, cô muốn lùi mông về phía sau để thoát khỏi bàn chân đang để trong qυầи ɭóŧ của mình, nhưng lại tưởng tượng trong hoàn cảnh mọi người có thể sẽ phát hiện mà lại làm chuyện này khiến thân thể của cô cứ như bị điểm huyệt, không hề nhúc nhích.
Chân dừng lại một lúc như đang quan sát điều gì đó, lại thấy người bị mình chơi đùa không phản kháng nên tự tin và mạnh dạn tiếp tục.
Một ngón chân xuyên vào trong qυầи ɭóŧ, sau đó cả năm ngón chân đều đi vào, khiến qυầи ɭóŧ phía trước phồng lên một chút, đồng thời qυầи ɭóŧ phía sau cũng ôm chặt lấy mông, ngón chân kéo qυầи ɭóŧ ma sát cúc hoa của An Đình, khiến phía sau của cô rất ngứa.
"Ưʍ...a..." An Đình cắn chặt môi, bàn tay cầm đũa trở nên trắng bệch, cô ngẩng đầu nhìn Vương Hổ một cái, nhưng Vương Hổ trước mặt chỉ biết ăn mà không chú ý tới cô.
Ngón chân cựa quậy trong môi huyệt của cô, móng chân không chỉ hơi dài mà còn nhọn, chọc vào tiểu huyệt khiến cô có chút đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ, dâʍ ŧᏂủy̠ trong tiểu huyệt bắt đầu chảy ra, làm ước một mảng lớn qυầи ɭóŧ.
"Không được...ưʍ..." An Đình cắn chặt môi, Vương Hổ thật sự là quá gan, dám dùng chân để nghịch cô trước mặt cha mẹ.
An Đình cúi đầu, cố gắng hết sức để tránh bị xấu hổ trước mặt cha mẹ Vương Hổ, chân kia nghịch môi tiểu huyệt xong lại tìm đến cửa tiểu huyệt định đút vào, nhưng dù sao ngón chân cũng không phải là ngón tay, nó quá ngắn, chỉ có thể vào vài cm.
Đôi chân không vui, tiếp tục tấn công âm đế nhạy cảm của An Đình, móng chân không ngừng cọ vào hạt đậu nhỏ, xoa nắn một hồi, trong chốc lát An Đình đã bị nó kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“A...” An Đình rốt cục không nhịn được kêu lên, làm mẹ Vương cũng ngây ngẩn cả người, lo lắng hỏi.
"Tiểu Đình, cháu làm sao vậy?"
"Ưʍ...dì...cháu không sao...vừa rồi dạ dày hơi đau..."
“Đứa nhỏ này, ăn chậm một chút...” Mẹ Vương quan tâm nói.
An Đình cố gắng nhịn xuống, cảm giác được bàn chân đã rời khỏi tiểu huyệt của cô, An Đình thở phào nhẹ nhõm.