Tôn Thư Trọng Sinh

Chương 165: Hắc Dương và Hắc Âm

Hắc Nguyên Dực đoán Tôn Thư chán ghét y là bởi vì bị gả cho y, một đại nam nhân: “Hiện tại thì sao?”

“Hiện tại……” Tôn Thư đáy mắt hiện lên mê hoặc, nhìn chằm chằm Hắc Nguyên Dực một hồi lâu, sau đó hất hất đầu, híp híp mắt, ánh mắt từ bên tai Hắc Nguyên Dực xuyên qua: “Ngươi.……”

“Ân?”

Tôn Thư đột nhiên tỉnh táo lại, dùng sức đẩy Hắc Nguyên Dực ra, duỗi cánh tay, lập tức trong tay trống rỗng xuất hiện một thanh kiếm bạc tản ra linh lực đâm thẳng phía trước, cũng lạnh giọng quát: “Các ngươi là người phương nào?”

Trong viện đột nhiên nổi gió to, tiếp theo, không trung toát ra bóng người một đen một trắng! Người thân mặc trường bào màu trắng trên mặt một nửa là mặt người, một nửa là xương cốt không có thịt mà bên mặt người đặc biệt yêu dị… Còn một cái khác mặc áo đen trên mặt lại khắc rất nhiều phù văn màu đen, làm cho người ta vô cùng sợ hãi.

Tôn Thư híp híp mắt: “Các ngươi là Quỷ tộc?”

Đối phương trực tiếp ra tay công kích Tôn Thư.

Tôn Thư mới vừa gầy xuống, thân thể còn không kịp rèn luyện, cho nên cho dù có bao nhiêu chiêu thức, lại không đủ sắc bén hữu lực, căn bản không động đến địch nhân nửa phần.

Hắc Nguyên Dực nhướn mày.

Theo y biết, Tôn Thư trước khi gầy xuống, chưa bao giờ luyện qua kiếm pháp, chính là lại đánh đến ra dáng ra hình, không giống như là người mới học.

Tôn Thư tự biết vấn đề của bản thân, nhanh chóng thối lui mấy bước! Một bên huy kiếm một bên niệm chú: “Càn, khôn, tốn, chấn, khảm, ly, cấn, đoái……”

Trước người Tôn Thư bỗng nhiên bắn ra kim quang, xuất hiện một cái đại bát quái màu vàng: “Tru tà ——”

Đại bát quái mạnh mẽ bắn ra ánh sáng màu vàng, đánh thẳng đến đối phương.

Quỷ áo trắng cùng quỷ áo đen cười lạnh một tiếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng phất một chút, liền phá vỡ bát quái: “Ngươi linh lực không đủ, trận bát quái trừ tà này so với Ô Thần Tử kém xa.”

Tôn Thư bởi vì uống quá nhiều rượu, lảo đảo lùi lại một bước, biếng nhác cười: “Phải không?”

Lúc này, bát quái trận bị phá trung tâm, lại lần nữa hiện ra kim quang, giống như một cái nồi to, bỗng dưng hướng hai con quỷ trên người chụp xuống.

Hai người sắc mặt đại biến, chưa kịp phản ứng đã bị kim quang nuốt vào.

“Phanh” một tiếng, kim quang hóa thành một cái chum to màu vàng, dừng ở trên mặt đất.

Tôn Thư đi qua, ôm lấy cái chum thì thầm: “Ta cho các ngươi khinh địch, cho các ngươi khinh địch, hừ, cho các ngươi coi khinh ta, ta không cho các ngươi ra.”

Cậu sớm đã biết hiện tại mình còn đánh không lại đối phương, cho nên tới cái dương đông kích tây, đầu tiên là cố ý dùng ra bát quái trận pháp dẫn dắt rời đi lực chú ý, kỳ thật là muốn dùng pháp khí thu bọn họ.

Hắc Nguyên Dực đi qua đỡ cậu dậy.

Tôn Thư say mị mị cười: “Ta lợi hại không?”

“Ân!” Hắc Nguyên Dực rất bội phục cậu, một tên tay mơ, phản ứng lại cơ trí như vậy.

Tôn Thư vỗ bộ ngực nói: “Sau này ta sẽ lợi hại hơn, còn lợi hại hơn Ô Thần Tử nhiều lần.”

Hắc Nguyên Dực một tay đỡ cậu, một tay thu hồi pháp khí, phóng người bên trong ra.

“Ngươi…… Ngươi sao lại thả bọn họ ra?”

Quỷ áo đen và quỷ áo trắng vừa ra tới, lập tức quỳ gối trước mặt Hắc Nguyên Dực: “Chủ tử! Là chúng ta khinh địch, mong ngài trách phạt.”

Bọn họ không đoán được một người không có trải qua rèn luyện sẽ giảo hoạt như vậy! Đương nhiên, chính yếu là đối phương linh lực không cao làm cho bọn họ xem thường.

Hắc Nguyên Dực nhìn Tôn Thư, nhẹ giọng nói: “Hắc Âm! Hắc Dương! Cậu ấy về sau cũng là chủ tử của các ngươi.”

Hai quỷ lập tức quỳ xuống hành lễ với Tôn Thư: “Tiểu nhân tham kiến phu nhân.”

“Thì ra là người quen……” Tôn Thư nấc một cái… Ngay sau đó, nôn một tiếng, thức ăn hôm nay ăn toàn bộ phun trên người hai quỷ.

Hắc âm, Hắc Dương: “……”

“Tất cả mọi người đều là người quen! Các ngươi sẽ không để ý ta phun ra, đúng không?”

“……” Hắc Âm, Hắc Dương bị Hắc Nguyên Dực lạnh lùng nhìn chằm chằm, đành phải cào tóc nói: “Không ngại.”

Tôn Thư bò lên lưng Hắc Nguyên Dực: “Hắc Nguyên Dực! Ta muốn về phòng ngủ.”

Hắc Nguyên Dực đầu tiên là đem người đưa tới trong phòng tắm tắm rửa, lại đem người ôm đến trên giường.

Tôn Thư vừa dính tới giường liền ngủ mất.

Hắc Nguyên Dực cũng nhắm hai mắt lại, không biết ngủ bao lâu, cảm giác người bên cạnh bỗng nhiên chấn động, như là gặp ác mộng, bỗng chốc ngồi dậy.

Y mở to mắt, liền thấy Tôn Thư ở thở gấp: “Gặp ác mộng?”

Tôn Thư có điểm phân không rõ trong mộng hay là hiện thực! Qua một hồi lâu, mới lau mồ hôi trên trán, nói: “Ta mơ thấy hai con quỷ, một con mặc áo đen, một con khác mặc áo bào trắng……”

Hắc Nguyên Dực: “……”

“Phu nhân, ngài là nói chúng ta sao?” Hai bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở trước đầu giường bọn họ.

Tôn Thư nhìn thấy bọn họ, kích động nói: “Đúng vậy, chính là các ngươi.”

Ở trong mộng, cậu không ngừng mơ thấy bọn họ, còn có mơ thấy mình cũng biến thành một con quỷ, cùng hai con quỷ này trở thành bằng hữu! Sau thân thể cậu từ thật thể biến thành trong suốt, trong lòng kỳ lạ cảm thấy sợ hãi, không cam lòng cứ như vậy biến mất, sau đó đã bị doạ tỉnh.

Hắc Dương âm trầm trầm cười: “Phu nhân! Rốt cuộc có thể nhìn thấy chúng ta.”

Tôn Thư nhìn bọn họ vẫn chưa hồi lại thần.

Hắc Âm giải thích: “Trước kia phu nhân linh lực không cao! Nhìn không thấy chúng ta.”

Tôn Thư chà xát mặt, hỏi: “Các ngươi có phải kêu Hắc Dương cùng Hắc Âm?”

Hai con quỷ ngơ ngác gật gật đầu.

Tôn Thư tiếp tục nói: “Hắc Dương thích trộm yếm nữ nhân, Hắc Âm thích Hắc Dương nhưng vẫn không dám nói ra.”

Hắc Dương: “!!!!!!”

Hắc Âm: “!!!!!!”

Hắc Nguyên Dực xem biểu tình của hai quỷ, tò mò hỏi: “Ngươi làm sao biết?”

Hắc Dương cùng Hắc Âm trăm miệng một lời nói: “Không phải ngài nói sao?”

Không đúng!

Việc này là việc riêng của bọn họ, đều không có nói với ai! Chủ tử không có khả năng biết! Vậy Tôn Thư làm sao biết được?