Năm 2003, nhà tù nữ số 3 Tân Kinh.
Hôm nay đã trôi qua sáu tháng, Tân Kinh nóng như núi lửa phun trào, chính phủ cấp cho nhà tù một khoản tiền để chống lại vái thời tiết này, các tù nhân đang xếp hàng chờ ăn chè đậu xanh và đá cục giải tỏa cơn nóng.
Gió nóng thổi qua, cỏ dại trên mặt đất bị thổi bay, trên bậc thềm bê tông sạch sẽ, một cô bé khoảng năm tuổi đang ngồi trên bậc thềm ăn kem que.
Cô mặc một chiếc váy nhỏ bằng vải đồng phục tù nhân, tóc thắt thành hai bím, cái váy giặt sạch có chút bạc màu.
"Tiểu Trân Châu! Ăn cơm thôi!"
Một giọng nói lớn vang lên từ phía sau, một người đàn ông trung niên mặc quần áo giám ngục đi tới bế cô bé lên, cô bé vẫn đang liếʍ kem trên tay, người đàn ông trung niên đưa tay nhéo mặt cô bé.
"Hôm nay có người tới đón tiểu Trân Châu về nhà, con có vui không?"
"Có ạ!"
Cô bé được sinh ra trong tù, sinh xong chưa đầy tháng, người phụ nữ sinh cô ra liền qua đời, cô bé không có người nhà, người trong ngục cùng gom tiền mua sữa đặt tên cho cô bé, bởi vì mẹ cô đã để lại sợi dây chuyền trân châu, nên gọi cô bé là tiểu Trân Châu, hơn nữa còn phá lệ nuôi nấng đến năm tuổi.
Cách đây không lâu cấp trên ra chỉ thị, cuối cùng cũng có người sẵn sàng nhận nuôi tiểu Trân Châu, hôm nay sẽ đến đón cô bé.
Nhà tù phụ nữ thứ ba là dành cho tử tù hoặc vô thời hạn, ngoại trừ những tù nhân mới, cơ bản cánh cửa luôn đóng lại.
Chiều hôm đó, bốn năm người cùng nhau đẩy cánh cửa sắt nặng nề ra, tiểu Trân Châu miễn cưỡng đi ra khỏi cổng trại giam mang theo chiếc cặp nhỏ, quay đầu nhìn lại vài lần, mắt những người trong tù đều đỏ hoe.
Cô bé nhìn phía trước, được chào đón bằng một chiếc Audi 100 màu đen, một người đàn ông lịch sự, cùng tên mới của cô.
—— Thẩm Đông Chí
Chương 1: gặp gỡ
Ba giờ sáng, nhà tù nữ số 5 Tân Kinh yên tĩnh, tất cả tù nhân trở về nhà giam nghỉ ngơi, khu nhà tù 201 cũng đã khóa cửa lại.
Thẩm Đông Chí sống tại phòng giam số 65 khu 201, hai năm trước vì tội lừa đảo mà bị bắt giam, hôm nay là ngày thứ 749 chịu bản án.
Nhắc tới cũng buồn cười, cô sinh ra ở trong ngục, bây giờ lại vào ngục, thật đúng là có duyên với nhà giam.
Một người phụ nữ trung niên ở trên lầu đã gϊếŧ chồng, đêm nào cũng gây ồn ào, cũng may hai năm trôi qua, cô đã hoàn toàn quen hoàn cảnh này, nhưng thỉnh thoảng lại gặp ác mộng.
Giống như vừa rồi, cô mơ thấy chuyện đã xảy ra khi còn nhỏ.
Người nhận nuôi cô lúc đó là Đường Đại Sơn, còn có con trai là Đường Duy Quân, Đường Đại Sơn ban đầu là kinh doanh buôn bán gỗ nhỏ, sau đó đóng cửa do kinh doanh thua lỗ và bị suy thận.
Vì việc kinh doanh nhỏ, và việc thay thận cho Đường Đại Sơn, Thẩm Đông Chí cùng Đường Duy Quân mạo hiểm làm ăn lừa gạt, sau đó cả hai đều phải ngồi tù.
Trong lúc cảm thấy buồn bực, đằng xa có tiếng bấm công tắc, đèn cuối hành lang sáng lên, một người đàn ông mặc đồng phục tù nhân màu đen cầm dùi cui bước đến cửa phòng giam Thẩm Đông Chí.
"Thẩm Đông Chí, có người gọi."
Thẩm Đông Chí nằm thẳng trên giường, nhắm mắt lại, lông mi run lên khi nghe.
Cô đã bị kết án hai năm tù, còn có người tìm?
"203169 số tù nhân Thẩm Đông Chí, có người gọi".
Quản ngục gõ cửa hét lại, Thẩm Đông Chí phải đứng dậy, giám ngục đã mở cửa phòng giam và còng tay cô, dẫn cô đi hết hành lang, ở kia chờ cô là khu 201 giam khu trưởng.
Giam khu trưởng yêu cầu mở còng tay cho cô, mặc đồ tù nhân mới, đưa cô đến gặp giam khu trưởng.
Thái độ của giám ngục so giam khu trưởng tốt hơn, mở miệng một câu là cô Thẩm, còn đích thân đưa Thẩm Đông Chí đi qua hành lang dài đến phòng thăm.
Thẩm Đông Chí có chút tò mò và nghi ngờ, cô không có người thân, không quyền không thế, tại sao người này lại cất công đến gặp cô?
*
Mười phút sau, giam ngục trưởng mở cửa phòng thăm cho Thẩm Đông Chí, căn phòng tối om, Thẩm Đông Chí bước vào ngồi trên ghế, cánh cửa nhanh chóng đóng lại.
Lạch cạch một tiếng, đèn trên đầu sáng lên, sắc mặt Thẩm Đông Chí vẫn không thay đổi, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt mười phần sắc sảo.
Kính vàng, bộ quần áo cao cấp xanh đậm đắt tiền và vàng được khắc hoa văn trong nút tay áo, đúng là người đàn ông đầy quyền lực, Thẩm Đông Chí nghĩ trong lòng.
Tương tự, người đàn ông ngồi đối diện cũng đang quan sát Thẩm Đông Chí.
Cô rất đẹp, đẹp một cách kinh ngạc dù không trang điểm, làn da trắng thanh tú, đôi môi đầy đặn, ánh mắt trong veo như thủy tinh, ngay cả khi cô mặc đồ tù nhân, cũng không thể che giấu được vẻ rạng rỡ của mình.
Nói tóm lại, cô gái này là một cực phẩm.
Tất nhiên, anh không chỉ đến vì vẻ đẹp của cô.
"Chào cô Thẩm, tôi là Hàn Thành".
Người đàn ông là người mở đầu phá vỡ sự im lặng, và tôn trọng cô bằng cách xưng tên họ mình, Thẩm Đông Chí đáp lại với nụ cười tự nhiên.
"Chào anh Hàn".
Hàn Thành gật đầu, sau đó cầm tập tài liệu trên bàn mở ra bắt đầu xem qua.
"Thẩm Đông Chí, nữ, 22 tuổi, bị bỏ tù vì tội lừa đảo hai năm trước và bây giờ còn một bản án 18 năm, cô Thẩm, tôi nói đúng chứ?"
Thẩm Đông Chí im lặng.
"Cô Thẩm, đã bị kết án 20 năm tù vì tội lừa đảo, có vẻ cô Thẩm mặc dù rất thông minh, nhưng lại không được may mắn cho lắm."
Dứt lời, Hàn Thành lấy ra một tấm chi phiếu từ túi trong bộ đồ, đẩy tới trước mặt Thẩm Đông Chí, Thẩm Đông Chí nhìn xuống thì thấy đó là một con số nguyên, hai mươi triệu.
"Anh muốn tôi làm gì?"
Năm phút sau, Hàn Thành trình bày ý định của mình, Thẩm Đông Chí cụp mắt cong môi.
"Nói cách khác, anh cho tôi 20 triệu, sau đó cho tôi tự do, chính là vì muốn nhận tôi làm học trò?".
"Không, cô Thẩm hiểu lầm rồi, tôi là đang tìm bạn hợp tác, và thứ tôi cho cô Thẩm không phải là tự do, chỉ là tương đối tự do, sau khi cô Thẩm ra tù sẽ có người tiếp tục giúp cô thi hành án."
—— Nói cách khác, anh cũng có thể yêu cầu cô quay lại và tiếp tục thụ án bất cứ lúc nào.
Thẩm Đông Chí nhướng mày.
"Ồ? Vậy thì tại sao lại là tôi?"
Hàn Thành đưa cho cô một tập tài liệu khác, ánh mắt Thẩm Đông Chí đột nhiên trở nên thú vị hơn một chút sau khi lật xem, hóa ra là cô đã lừa gạt người này.
—— Lúc trước Thẩm Đông Chí lên kế hoạch kiếm tiền bằng cách lừa gạt, nhưng cái gì có thể lừa được nhanh nhất, nghĩ tới nghĩ lui, dựa vào chút hiểu biết kinh tế Thẩm Đông Chí lựa chọn đầu tư thiên sứ.
Cái gọi là đầu tư thiên sứ là đầu tư vào một số dự án sáng tạo, độc đáo, đối tượng đầu tư nhìn chung là những người mới, chưa có vốn nhưng có ý tưởng và động lực, số tiền đầu tư cũng tương đối nhỏ, nhìn chung trên dưới 1 triệu.
Nói thẳng ra là tham gia từ thiện, tuy không biết dự án này mới và nhỏ nhưng nhìn cũng khá ổn, bỏ chút tiền vào là có thể xem, đề phòng sau này kiếm tiền. .
Sau khi lựa chọn phương thức và đối tượng lừa gạt, Thẩm Đông Chí đã chọn quỹ công ty Thiên Hòa, công ty này không lớn cũng không nhỏ, sau khi tham khảo nhiều thông tin khác nhau.
Chuẩn bị xong mọi thứ, cô đã sử dụng danh tính của một sinh viên đại học để lập kế hoạch dự án, lừa thành công 120 triệu khoản đầu tư công ty Thiên Hòa, nhưng ma cao một thước đạo cao một trượng, Đường Đại Sơn chưa kịp đổi thận, cô đã bị Thiên Hòa quỹ tố cáo, lãnh hình phạt hai mươi năm.
Thiên Hòa quỹ, là một công ty trực thuộc Hàn Thành, hoạt động kinh doanh chính của nó là mua và vận hành các loại cổ phiếu khác nhau và đầu tư vào các dự án khác nhau.
Trong khi Thẩm Đông Chí đang suy nghĩ, Hàn Thành cũng đang nhìn cô, anh ấy đẩy kính mình lên, trong lòng đánh giá cô.
Thông minh, táo bạo, dám nghĩ dám làm, tuy nói lần này bị tống vào tù, nhưng đúng là tố chất người tài.
Người phụ nữ xinh đẹp trắng trẻo, thông minh có một không hai, xinh đẹp thông minh có thể bị anh khống chế, Hàn Thành hài lòng với Thẩm Đông Chí.
Một lát sau, Thẩm Đông Chí ngẩng đầu nhìn Hàn Thành.
"Được, vấn đề cuối cùng, thân phận của anh?"
Hàn Thành đứng dậy cười khúc khích.
"Cô Thẩm, biết chừng mực mới là đức tính tốt của con người."