Xã Hội Thượng Lưu

Chương 99

Chương 99: Vội vàng (H nhẹ)

Editor: Dĩm

Từ trên sân thượng đi xuống, bên tai Thẩm Đông Chí cùng Thẩm Đông Hành đều hơi ửng đỏ. Thẩm Đông Chí bị ngón tay Thẩm Đông Hành cọ cho choáng váng, vì tâm thần hoảng hốt nên cả buổi tiệc tối không nói gì. Triệu Đình Kiệt cho rằng cô không thoải mái, cho người dọn riêng phòng nghỉ, lại sai người thêm đá vào chậu sứ cho phòng thêm mát mẻ.

Thẩm Đông Chí không cảm thấy khó chịu, nhưng có tiện nghi thì dại gì mà không chiếm. Thấy buổi xã giao đã gần kết thúc, cô liền đi về phòng đã được sắp xếp trước đó để nghỉ ngơi.

Thật ra Triệu Đình Kiệt rất muốn đi theo chăm sóc Thẩm Đông Chí, nhưng là người phụ trách hạng mục lần này, hắn không dứt ra khỏi công việc được. Nếu không phải vì quá bận, hắn cũng không chịu đựng không chạm vào Thẩm Đông Chí như thế.

Đã gần 11 giờ, tiệc tối kết thúc. Cả đoàn dự định đi suốt đêm để đến Bắc Kinh. Lúc này, Thẩm Đông Chí đã ngủ say trong phòng nghỉ, Triệu Đình Kiệt cũng không nỡ đánh thức cô nên ôm cô lên xe hắn.

Đường cao tốc về đêm yên tĩnh lạ thường, mười mấy chiếc xe đi với tốc độ cao nhưng bên trong xe vẫn rất ổn định.

Ôm Thẩm Đông Chí trong lòng, Triệu Đình Kiệt khó tránh khỏi có chút đứng ngồi không yên. Cảm giác không nỡ lúc đầu cũng dần biến mất. Tay hắn luồn vào trong quần áo, xoa nắn ngực sữa của cô gái trong lòng. Bầu ngực mềm mại trắng nõn, chỉ cần khẽ nhấn ngón tay, đầṳ ѵú màu hồng phấn liền trở nên cứng rắn.

Đang ngủ mơ mơ màng màng, Thẩm Đông Chí tưởng người ôm mình là Đường Duy Quân. Cô ôm eo hắn, cọ hai cái rồi nũng nịu:

“Anh trai à…Em muốn ngủ…”

Giọng Thẩm Đông Chí không rõ ràng nhưng Triệu Đình Kiệt lại tinh ý nghe được từ “anh trai” trong câu nói của cô. Thế là như thế nào? Cô đang cùng ai chơi trò tình thú?

Triệu Đình Kiệt muốn cạy cái miệng nhỏ của Thẩm Đông Chí ra để hỏi một chút, nhưng lại thấy cô gái mình đang ôm trong lòng có quầng thâm mắt nhàn nhạt liền mềm lòng. Ngày hôm nay hắn còn mệt đến mức này, huống chi cô còn là một cô gái nhỏ.

Lúc trở lại Bắc Kinh đã là khoảng 4 giờ sáng, đoàn người ai về nhà nấy. Thẩm Đông Chí được Đường Duy Quân ôm, đổi xe xuống xe cũng không hề tỉnh dậy. Sau cùng, cô nằm trên giường mình ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau. Thẩm Đông Chí ngủ an ổn nhưng cô không hề biết, thông tin về buổi lễ lần này đã gây ra náo động không hề nhỏ trong lòng những người khác.

Trong văn phòng sáng sủa và rộng rãi, Trình Hoài Tuyên đột nhiên đứng dậy, khiến thư ký đang sửa sang báo cáo bên cạnh giật mình.

“Thịnh tổng, ngài đây là……”

Thịnh Hoài Tuyên cau mày, ngực phập phồng thể hiện sự giận dữ của hắn. Lúc đầu, Thịnh Hoài Tuyên chú ý đến tin tức lần này là do hắn quan tâm đến tình hình gần đây của Triệu Đình Kiệt. Không ngờ bức ảnh chụp tại buổi lễ lại khiến hắn xao động. Trong bức ảnh chụp chung, người nhiều nên khó xác định vị trí của Thẩm Đông Chí. Ấy thế mà chỉ qua một cái liếc mắt, Thịnh Hoài Tuyên đã tìm thấy khuôn mặt cô. Dáng người này, ánh mắt này, còn có khóe môi kia nữa, chỗ nào không phải là cô. Lông mày Thịnh Hoài Tuyên giật giật. Hắn nói với thư kí còn ngơ ngác đứng bên cạnh:

“Ngay lập tức đặt cho tôi một chuyến bay trở về Bắc Kinh.”

Thư kí sửng sốt:

“Nhưng Thịnh tổng, tổng giám đốc chi nhánh Hoa Bắc đã đến rồi. Ngài…”

Những lời này đã cảnh tỉnh Thịnh Hoài Tuyên. Đúng vậy, lần này hắn tới đây là để tiến hành thẩm tra khu vực Hoa Bắc. Hoài Sâm đã lớn tuổi, vấn đề thể chế đã ăn sâu bén rễ. Hắn đã mất công xử lí mạnh tay hơn một năm mới có hiệu quả, sao có thể nói về liền về được.

“Vậy thì đặt vé vào ngày ấn định kết thúc cuộc họp, nhanh lên.”

Thư kí vội vàng cúi đầu đáp:

“Được, tôi đi ngay.”

Cửa phòng làm việc bị đóng lại, Thịnh Hoài Tuyên đưa tay lên xoa lông mày, trong lòng đột nhiên hoảng hốt không rõ lý do.

Hắn vội vã quay về là vì muốn thấy cô, còn cô thì sao? Rõ ràng Thẩm Đông Chí đã trở lại, còn cùng Triệu Đình Kiệt hợp tác làm dự án, nhưng cô không liên lạc với hắn, có phải cô không muốn thấy hắn nữa không? Nghĩ đến đây, lòng Thịnh Hoài Tuyên chùng xuống.

*

Sau hai ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn, trạng thái của Thẩm Đông Chí đã khôi phục hoàn toàn. Thư ký của Thẩm Đông Hành đã gọi cho cô ngay ngày hôm sau, hỏi rằng khi nào cô rảnh, Thẩm Đông Hành muốn mời cô đi ăn tối.

Thẩm Đông Chí đồng ý đi ăn vào tối hôm nay. Trước khi đi ra ngoài, cô cố ý chỉnh trang cho mình. Thẩm Đông Chí chọn một chiếc váy trắng thêu chất liệu cotton màu sắc thuần khiết nhưng kiểu dáng váy lại là kiểu lệch vai, phía sau lưng còn lộ ra dây buộc; đi thêm giày cao gót pha lê đơn giản.

Theo quan sát của cô về Thẩm Đông Hành trong những lần trò chuyện trước, gu của hắn là kiểu đẹp tinh khiết - sở thích rất đàn ông.

Sự thật chứng minh Thẩm Đông Chí đã đoán đúng. Ngay khi nhìn thấy cô, đôi mắt của Thẩm Đông Hành đã hơi sáng lên. Đàn ông đều có vài sở thích, Thẩm Đông Hành cũng không phải ngoại lệ, tuy rằng sở thích của hắn hơi khó để giải thích.

—— hắn thích phụ nữ mềm mại, tinh tế nhưng cũng phải thật quyến rũ.

Địa điểm ăn tối là một nhà hàng phương Tây chỉ dành cho hội viên. Tối nay, nhà hàng này chỉ phục vụ hai người Thẩm Đông Chí và Thẩm Đông Hành. Thẩm Đông Chí đến sớm nửa tiếng, nhưng cô không nghĩ Thẩm Đông Hành đến còn sớm hơn cô.

Dưới âm thanh du dương của đàn piano, hai người vừa trò chuyện vừa dùng bữa. Suốt bữa ăn, vẻ mặt và giọng điệu của Thẩm Đông Hành vẫn rất bình tĩnh, ngay cả cúc áo sơ mi được cởi bớt cũng không lộ chút cảm giác cẩu thả.

Hai người nói chuyện về nhiều lĩnh vực: từ tài chính đến văn học, từ kinh tế đến lịch sử,...Đường Đại Sơn uyên bác nên Thẩm Đông Chí cũng học được không ít, vì thế cô không hề tỏ ra rụt rè. Nhưng mà…cô đang rất nóng lòng, cũng rất vội.

Cô muốn “ăn” hắn.

Thậm chí, cô còn cảm thấy “vật nhỏ” giữa hai chân mình đã bắt đầu phân bố mật dịch.

Từ trước đến nay, ánh mắt của mọi người từ mọi tầng lớp có thể đem đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dù là mơ hồ. Dần dần, bầu không khí trở nên im lặng. Thẩm Đông Hành cũng cảm nhận được sự khẩn trương của cô gái trước mặt mình.

Nếu không phải vì giữ nguyên tư thái, có khả năng Thẩm Đông Chí đã để tay lên đùi nắn bóp. Trên thực tế, đối với tình yêu, Thẩm Đông Hành vẫn luôn hy vọng vào một tình yêu lâu dài, cả hai trái tim cùng chung nhịp đập, trong hoạn nạn cùng nâng đỡ nhau. Nói cách khác, hắn mong tình cảm đó có chút chậm rãi nhưng đường đi phải thật dài lâu.

Ngày hôm đó, khi hắn ở trên sân thượng chạm vào lỗ tai nàng, về sau nhớ lại đều thấy có chút xằng bậy.

Bây giờ, Thẩm Đông Hành cảm thấy Thẩm Đông Chí nóng vội như mèo con, nhìn thấy thịt nóng bỏng vẫn đưa móng vuốt ra cào, cũng không sợ bỏng miệng. Tất nhiên kể cả có như thế, Thẩm Đông Hành vẫn là đàn ông, đối mặt với người phụ nữ đang đưa ra tín hiệu tán tỉnh, hắn không thể làm ngơ.

Hắn nghĩ có lẽ bọn họ sẽ hôn môi trước, tuy rằng như vậy vẫn hơi nhanh.

Đặt dao nĩa xuống, Thẩm Đông Hành thấp giọng gọi phục vụ tới. Người phục vị nghe yêu cầu của hắn, khẽ gật đầu rồi rời đi, ngay cả cửa cũng đóng lại. Cả tầng chỉ còn lại Thẩm Đông Hành và Thẩm Đông Chí.

Thẩm Đông Hành đứng dậy đi đến bên cạnh Thẩm Đông Chí.

“Tôi có vinh hạnh được cùng cô Thẩm nhảy một điệu nhảy không?”

Thẩm Đông Chí nuốt nuốt nước bọt, đặt bàn tay mình lên tay Thẩm Đông Hành.

Chiếc máy thu âm kiểu cũ bên cạnh sàn nhảy vẫn tiếp tục phát ra tiếng đàn piano êm tai, bước nhảy của Thẩm Đông Hành rất chuẩn, động tác cũng vô cùng quý phái. Bàn tay hắn ôm eo Thẩm Đông Chí nhưng không hề chạm vào da thịt của cô một chút nào.

Ngược lại, Thẩm Đông Chí trong lòng suy nghĩ điều khác, bước nhảy cũng loạn theo, vậy mà không cẩn thận xoay người một chút. Chỉ với một một động tác xoay người rất nhẹ, Thẩm Đông Hành nhanh tay lẹ mắt ôm cô, bàn tay dày rộng rắn chắc dán chặt trên eo, môi và mắt hai người cũng gần như dán vào nhau.

Thẩm Đông Chí nhận ra rằng anh cũng không thể nhịn thêm một giây phút nào nữa.

Chương 100: Vành tai ( Anh trai H, lỗ tai play)

Editor: Dĩm

Nói làm liền làm, thừa dịp Thẩm Đông Hành còn đang ôm mình, Thẩm Đông Chí trực tiếp ôm lấy cổ hắn. Cô nhón chân, ngửa đầu hướng lên trên cọ cọ, hai cánh môi mềm mại dán lên môi hắn. Mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn quanh chóp mũi Thẩm Đông Hành. Thấy hắn không từ chối, chiếc lưỡi nhỏ trơn trượt vươn ra khỏi đôi môi đỏ tươi, liếʍ lên khóe môi Thẩm Đông Hành.

Giờ phút này, Thẩm Đông Hành càng cảm thấy Thẩm Đông Chí giống một chú mèo con, bởi vì tư thế của cô không giống đang hôn hắn mà càng giống một chú mèo con đang đói ôm miếng thịt gặm cắn, vừa ăn vừa chảy nước miếng. Thêm nữa, cô còn hơi vặn người cọ vào hắn.

Hôn một lúc vẫn không nhận được sự đáp lại của Thẩm Đông Hành, Thẩm Đông Chí sốt ruột. Cô càng thêm vội vàng đưa lưỡi nhỏ vào miệng hắn, nhưng cũng không dám dùng quá nhiều sức, dường như sợ hắn sẽ tức giận.

Giữa sàn nhảy trống trải, Thẩm Đông Hành cứ như thế ôm lấy Thẩm Đông Chí, mặc cho cô vừa ôm vừa liếʍ. Đột nhiên, đôi môi của hắn hơi mở ra, chiếc lưỡi nhỏ bé ngọt ngào chui vào trong miệng hắn đảo khuấy.

Có lẽ do cảm nhận được sự kiềm chế của Thẩm Đông Hành, Thẩm Đông Chí càng thêm nghiêm túc, đem mọi “bản lĩnh” của mình ra để chinh phục hắn. Cô mềm mại áp sát vào người Thẩm Đông Hành, ngẩng đầu liếʍ dọc môi hắn, liếʍ lên khóe miệng rồi cuốn một chút đầu lưỡi, đưa hết vào trong miệng mình. Môi của Thẩm Đông Hành vừa nóng vừa mềm.

Sau khi liếʍ đủ rồi, cô dùng miệng nhỏ của mình che miệng hắn lại, đầu lưỡi bên trong xoay tròn trêu chọc, phát ra tiếng nước tấm tắc.

Người trong lòng quyến rũ động lòng như thế khiến Thẩm Đông Hành có chút nhịn không được. Dáng vẻ khi hôn của cô rất câu dẫn lòng người, vừa cẩn thận, kín đáo lại táo bạo, vừa đáng yêu vừa lanh lợi.

Thẩm Đông Chí tinh tế nhận ra, yết hầu của Thẩm Đông Hành di chuyển xuống tổng cộng năm lần, lần nào cũng là khi cô liếʍ đến gốc lưỡi của hắn. Nụ hôn này tạm thời giải tỏa được cảm giác đói khát của Thẩm Đông Chí. Hôn xong, cô ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh chớp chớp như thể đang muốn ghi công.

Anh xem, em hôn anh có giỏi không? Nếu tốt, anh có thể…

Để đáp lại, Thẩm Đông Hành ôm cô càng chặt hơn. Thẩm Đông Chí nhìn đôi mắt đen như ngọc của hắn, trong lòng lại bắt đầu bối rối. Cô vô thức kẹp chặt hai chân cọ cọ, dáng vẻ lo lắng đến mức sắp khóc.

Nhanh…Nhanh…Cô gái trong lòng nũng nịu như thúc giục Thẩm Đông Chí.

Thẩm Đông Hành ôm thắt lưng cô, áp cô tựa vào tường. Bức tường lạnh lẽo, người đàn ông trước mặt nóng bóng, Thẩm Đông Chí thấy thân mình mềm nhũn, cả người gần như sắp ngã vào vòng tay Thẩm Đông Hành.

Một tay Thẩm Đông Hành vẫn ôm cô như cũ, tay khác xoa nắn mặt cô. Thẩm Đông Chí không nhịn được, cắn môi hừ một tiếng.

“Thẩm Đông Hành………”

Yết hầu của Thẩm Đông Hành lại một lần nữa lăn lộn, sau đó anh nghiêng đầu che lại môi cô. Hormone nam tính mãnh liệt bao phủ khiến Thẩm Đông Chí trợn mắt, thân thể mềm nhũn đến mức không đứng được, ngay cả “vật nhỏ” giữa hai chân cũng chảy ra một dòng suối nhỏ. Cũng may là Thẩm Đông Hành đã giữ chặt nên cô không ngã.

Nụ hôn lần này là do người đàn ông phía trước chủ động, cảm giác so với khi nãy hoàn toàn khác biệt. Hơn nữa, Thẩm Đông Hành hôn rất nghiêm túc, dường như coi cô gái trước mặt mình là bảo bối.

Hắn mυ'ŧ chiếc lưỡi nhỏ và quấn lấy đôi môi cô. Thẩm Đông Chí rất ngoan ngoãn. Đôi tay cô chống trước ngực Thẩm Đông Hành, mặc cho hắn tùy ý đoạt lấy, đôi mắt cũng không dám chớp dù chỉ một chút.

Nói đến cũng kỳ quái, vừa rồi khi cô chủ động thì hắn kiềm chế, bây giờ khi cô ngoan ngoãn, hắn có chút không thể tự chủ được nữa. Bụng dưới của hắn nóng lên, “người anh em” cũng sưng to.

Chẳng qua là…hắn cảm thấy hắn vẫn có thể nhịn được.

Thẩm Đông Chí không nghĩ tới cô lại đắm chìm trong nụ hôn này, đầu óc cô choáng váng, đầu lưỡi tê dại, cả tim cũng trở nên mềm mại.

Cô cảm thấy bàn tay hắn thật ấm áp, dán vào lưng truyền cho cô một luồng hơi ấm. Đôi môi của hắn trêu chọc đầu lưỡi cô, còn dùng răng khẽ cắn, hôn đến mức khóe miệng cô đều chảy nước. Lúc này đây, đôi mắt cô ngân ngấn nước như cào vào tim hắn.

Sau khi tinh tế hôn lên từng bộ phận trên khuôn miệng nhỏ nhắn của Thẩm Đông Chí, Thẩm Đông Hành cảm thấy khá thỏa mãn. Hắn buông cô ra, giúp cô sửa lại tóc đã bị rối, hô hấp cũng trở nên nặng hơn rất nhiều.

Thẩm Đông Chí phục hồi tinh thần, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên và ấm ức. Chỉ hôn thôi á?

Thực ra thì Thẩm Đông Hành cũng có chút xúc động, nhưng từ trước đến nay hắn đều tôn trọng phụ nữ. Hơn thế, bây giờ hắn và Thẩm Đông Chí vẫn chưa xác lập quan hệ, hắn sợ cô sẽ cảm thấy mình tiếp cận cô là vì thân thể của cô.

Thẩm Đông Chí không muốn quan tâm hắn nghĩ thế nào nữa. Cô nổi tính bướng bỉnh, ôm chặt Thẩm Đông Hành không cho hắn đi rồi cúi đầu nhìn đũng quần của hắn, ý bảo em mặc kệ, anh đã cứng rồi. Thẩm Đông Hành có chút bất đắc dĩ bật cười.

Được rồi, vậy lại tiến thêm một chút nữa.

Thân thể Thẩm Đông Chí lại một lần nữa bị đè trên tường, thân thể Thẩm Đông Hành kề sát vào cô, đầu anh hơi nghiên. Vào lúc Thẩm Đông Chí cho rằng hắn sẽ xoa ngực mình, hắn lại duỗi tay sờ lỗ tay cô.

Ngón tay đàn ông nóng bỏng và thô ráp, hơi thở nóng rực như thiêu đốt phả vào cổ cô, Thẩm Đông Chí hơi run lên, không kìm được mà nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.

“Ưm”

Mặt Thẩm Đông Chí đỏ bừng. Cô không ngờ mình chỉ bị Thẩm Đông Hành sờ lỗ tai mà đã kêu lên. Thật sự không có tiền đồ. Điều cô không biết là Thẩm Đông Hành nghe tiếng kêu của mình mà trở nên mất khống chế.

Thực ra hắn còn có một đam mê nhỏ khác không muốn người khác biết, đó là hắn thích vành tai của phụ nữ, đặc biệt là loại vành tai đỏ hồng, mềm mại như thế này. Khi còn nhỏ, mỗi khi không ngủ được, mẹ đều sẽ ôm hắn dỗ dành, còn hắn sờ vành tai của mẹ mà ngủ. Vành tai mẹ hắn đầy đặn, dày rộng, tượng trưng cho việc có phúc khí. Đã nhiều năm trôi qua, Thẩm Đông Hành đã quên rất nhiều chuyện khi còn bé, nhưng hắn vẫn luôn nhớ mãi vành tai với cảm giác ấm áp của mẹ đưa hắn vào giấc ngủ, rất ấm áp và an tâm.

Sau này, hắn có bạn gái cũng từng đặc biệt chạm vào an ủi vành tai, chỉ là không có ai cho hắn cảm giác giống khi xưa.

Khi gặp Thẩm Đông Chí, hắn thật sự thích vành tai của cô, ngay lần gặp đầu tiên đã thích. Giờ đây, chạm vào tai cô làm hắn nhớ lại cảm giác ấm áp quen thuộc thuở thơ bé.

Trái tim Thẩm Đông Hành nhảy lên kịch liệt, động tác lại vẫn nhẹ nhàng, dùng ngón tay bóp nhẹ vào dái tai cô rồi nhẹ nhàng xoa nắn, môi mím lại thổi nhẹ.

Sau khi xoa vành tai Thẩm Đông Chí đến nỗi đỏ ửng, khiến nó càng thêm mềm mại, Thẩm Đông Hành đột nhiên ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào cổ cô, cắn tai cô rồi làm động tác gặm cắn. Thỉnh thoảng, răng chạm vào dái tai, nhay nhay khiến Thẩm Đông Chí run lên như một chú thỏ con.

“Ư…a…ư…”

Hắn không dùng nhiều kĩ xảo,Thẩm Đông Chí cũng nghĩ rằng hắn vui vẻ là tốt rồi nên để mặc hắn chơi đùa tai mình. Đầu lưỡi người đàn ông bắt đầu lần mò vào lỗ tai nhỏ nhắn. Thẩm Đông Chí vốn đã mẫn cảm, hơn nữa lúc này Thẩm Đông Hành còn trêu chọc cô khiến chân cô hơi run lên, vật giữa hai chân ướŧ áŧ, qυầи ɭóŧ dính sát vào môi âʍ ɦộ như thể chỉ một giây sau sẽ run lên, phun nước.

Đồng thời, Thẩm Đông Chí cũng nhận thấy Thẩm Đông Hành hoàn toàn cứng. Thế là sao? Hắn rất thích lỗ tai của cô? Thẩm Đông Chí quyết định đúng bệnh bốc thuốc.

“Ưm…Tai…ưm…Em thích anh hôn lỗ tai em…ừ…””

Nghe được tiếng rên mềm mại, nhất là nghe thấy cô cũng thích hắn hôn lỗ tai, Thẩm Đông Hành cảm thấy bụng nhỏ nóng đến bỏng rát.

Không được, không thể tiếp tục đi xuống nữa.

Hắn buông Thẩm Đông Chí ra, lui về sau hai bước. Thẩm Đông Chí ngỡ ngàng. Cô bối rối tự hỏi mình đã nói sai cái gì sao?

Hôm nay Thẩm Đông Chí muốn “làm” với hắn, vì thế nên cô quyết định bất chấp tất cả.

Cô xoay người ghé lên tường, vén váy lên, theo đó lộ ra hai cánh mông cong mềm mại.

Hôm nay cô mặc quần lọt khe, dâʍ ŧᏂủy̠ ra nhiều khiến đùi ướt nhẹp. Cô lắc mông, âm thanh quyến rũ.

“Ưm…Thẩm Đông Hành…”

Thẩm Đông Hành thở hổn hển.

“”Lâm Huyên…em…”

Thẩm Đông Chí ngắt lời hắn.

“Đừng gọi em là Lâm Huyên…ưʍ..Em có nhũ danh…gọi là…Tiểu Trân Châu…”

Vừa nghe xong, Thẩm Đông Hành ngay lập tức bị chấn động. Cô ấy nói nhũ danh của cô là gì? Tiểu Trân Châu?

Cô gái trước mắt vẫn quyến rũ lắc mông. Thẩm Đông Chí thấy l*иg ngực mình dâng lên khí nóng. Hắn muốn mạo phạm cô.

Chương 101: Trân châu (Anh trai H, dâʍ ɭσạи play)

Editor: Dĩm

Thẩm Đông Chí nói lời này chỉ vì cô không muốn nghe Thẩm Đông Hành gọi mình là Lâm Huyên. Dù sao đó cũng không phải tên thật của cô. Cô muốn hắn gọi tên thật của mình.

Nhưng những lời này qua tai Thẩm Đông Hành lại thay đổi ý nghĩa. Ngày thường, hắn thích nhất là là phụ nữ lấy ngọc trai để trang điểm, hơn nữa ngọc trai nhỏ là lõi của “nhụy hoa”. Dù thế nào đi chăng nữa, gọi Tiểu Trân Châu cũng khiến hắn muốn phun máu.

Bây giờ, cô bảo hắn gọi cô là Tiểu Trân Châu. Thẩm Đông Hành đã tưởng tượng ra cảnh cô gái trước mặt mình trần như nhộng, đeo chuỗi ngọc trai tinh xảo trên người, anh từ phía sau ôm lấy cô mà vuốt ve, cầm ngọc mà trêu chọc cô. Hắn có thể chọn một viên ngọc trai để nhúng vào tiểu huyệt, cũng có thể ấn những viên ngọc trai nhỏ lên âʍ ѵậŧ của cô, nhìn hai chân cô run rẩy phun ra dâʍ ŧᏂủy̠. Khỏi phải nói dáng vẻ ấy đáng yêu đến mức nào.

Tưởng tượng như vậy kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thẩm Đông Hành. Đến khi hắn phản ứng lại, hắn đã đè lên người Thẩm Đông Chí, đũng quần căng phồng của anh đang áp vào mông nhỏ của cô.

Một tay Thẩm Đông Hành chống vào vách tường, một tay đặt trên cánh mông đầy đặn của cô. Thẩm Đông Chí đột nhiên giật nảy mình, cặp mông màu mỡ run lên mấy cái, phân bên trong mềm mại của chân cũng run lên theo.

Cô nâng mông lên, cố gắng hết sức làm cho tiểu huyệt lộ ra. Nếu không phải sợ Thẩm Đông Hành cảm thấy mình chủ động quá mức, có lẽ cô đã đem lời cầu hoan nói ra khỏi miệng.

“Ưm… Thẩm Đông Hành…A…Sờ sờ…”

Thẩm Đông Hành không nhúc nhích. Hắn vùi mình vào tấm lưng tuyết của cô, ngực không ngừng phập phồng, đôi môi nóng bỏng vô tình cố ý sẽ hôn lên đầu vai Thẩm Đông Chí.

Thẩm Đông Chí cảm thấy xương cốt của cô đều sẽ mềm nhũn.

“Anh…Thật sự muốn làm?”

Lời thì thầm của người đàn ông lọt vào tai của Thẩm Đông Chí. Cô vội vàng gật đầu, mông lắc lắc, hai giọt mật dịch cọ xát vào đũng quần Thẩm Đông Hành, làm ướt vải dệt.

Thực sự Thẩm Đông Hành vẫn còn chút rối rắm, bọn họ thế này cũng quá nhanh. Hai người mới chỉ gặp qua vài lần. Kế hoạch ban đầu của hắn là đưa cô về nhà sau bữa cơm tối, xoa xoa xoa bàn tay nhỏ bé của cô là đủ.

Khẽ cúi đầu, Thẩm Đông Hành để ý thấy hai chân cô phát run, đặc biệt là mắt cá chân. Hình như cô có chút không thoải mái.

Thôi, hôm nay tính là hắn mạo phạm cô.

“Chúng ta qua bên kia đi……”

Chân cô đang đi giày cao gót, hắn sợ cô đứng như vậy sẽ bị thương ở chân.

Nghe thấy lời nói đầy quan tâm này, Thẩm Đông Chí rất vui vẻ. Cô liếc mắt nhìn quanh, định tìm một cái bàn trống bất kì, không nghĩ tới Thẩm Đông Hành đêm cô ôm lên.

“A…”

chút đem nàng chặn ngang ôm lên.

Thẩm Đông Chí giật mình, vội vàng ôm cổ Thẩm Đông Hành, tim đập thình thịch.

Thẩm Đông Hành bước đi vững vàng, tìm cái bàn kín đáo nhất để đặt cô lên. Thẩm Đông Chí rất vội vàng, mặc kệ hắn có cởϊ qυầи áo hay không. Hai bàn chân non nớt của cô đá giày cao gót, thân hình uyển chuyển. Thẩm Đông Chí xoay người, trực tiếp quỳ lên trên bàn.

Cô ngẩng đầu vươn tay cởi thắt lưng Thẩm Đông Hành, đôi mắt ẩm ướt tràn đầy nôn nóng, vội vàng.

Thẩm Đông Hành từ trên cao nhìn xuống, đưa tay ngăn cô lại, giọng nói trầm thấp khàn khàn.

“Để anh đên.”

Sau hai sự việc này, hắn đã nhìn ra cô gái này không phải thích hắn, mà là muốn chinh phục hắn.

Hắn nguyện ý thỏa mãn những suy nghĩ của cô gái bé bỏng này.

Hắn nắm tay Thẩm Đông Chí rồi đem nàng bế lên, đổi cô sang tư thế ngồi, sau đó dang rộng hai chân cô ra, hơi cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy âʍ ɦộ gần như hoàn toàn trần trụi của cô. Đúng như anh nghĩ, thân thể của Thẩm Đông Chí rất đẹp. Bên ngoài là màu trắng dịu dàng và trơn trượt, bên trong là khe hồng với âʍ ɦộ mềm mại như có thể vắt ra nước.

Thẩm Đông Hành đưa tay ra kéo dây lưng váy của cô lên. Toàn thân Thẩm Đông Chí run run, ánh mắt cô đáng thương, từ nơi hồng hào lại phun ra vài giọt mật dịch.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Thẩm Đông Hành, cô càng ngày càng gấp gáp, thân thể thanh tú không ngừng vặn vẹo, âʍ ɦộ non nớt cũng bắt đầu chảy nước. Dòng nước mỏng manh trượt xuống bên trong, men theo khe huyệt trượt xuống, làm cho kẽ mông cùng tiểu cúc huyệt ướt nhẹp.

Thẩm Đông Chí đột nhiên cảm thấy hơi tủi thân. Hắn rõ ràng nhìn thấy cô muốn nhưng lại trêu chọc chứ không chịu cắm vào.

Đúng vậy, Thẩm Đông Hành không định cắm vào, vì hắn sợ cô sẽ hối hận. Thẩm Đông Hành vô cùng tinh tế. Hắn muốn dùng môi và lưỡi để giúp cô thoải mái, nhưng vì chưa từng làm điều đó bao giờ, hắn sợ sẽ khiến cô không thoải mái. Cuối cùng, Thẩm Đông Hành lựa chọn dùng tay.

Hắn lại cúi đầu hôn Thẩm Đông Chí, môi lưỡi nóng bỏng chặn cái miệng nhỏ nhắn của cô lại, ngậm lấy đầu lưỡi của cô rồi nhẹ nhàng mυ'ŧ vào. Thẩm Đông Chí mặc dù không kiên nhẫn nhưng cũng thích nụ hôn của Thẩm Đông Hành, vì vậy cô đè nén du͙© vọиɠ của mình, kiên nhẫn đáp lại hắn.

Nụ hôn của Thẩm Đông Hành ngày càng nhẹ nhàng. Vừa hôn, hắn vừa đưa tay chạm vào vật nhỏ giữa hai chân cô. Nơi đó trơn ướt dầm dề, da thịt trắng nõn mềm mại như da em bé, bên ngoài ấm áp, sờ nhẹ liền sờ được dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp.

Hắn tìm thấy lối vào bên dưới khe thịt, đưa đầu ngón tay dính đầy mật dịch vào trong. Thẩm Đông Chí lập tức căng thẳng, cô siết chặt cơ thể, rêи ɾỉ như một chú mèo.

“Ưm…đi vào…đi vào…ư”

Lối vào vô cùng trơn ướt. Thẩm Đông Hành nhẫn nại nhét ngón tay vào từng chút một.Cho đến khi đầu ngón tay Thẩm Đông Hành xâm nhập đến chỗ sâu nhất, Thẩm Đông Chí cảm thấy như bụng dưới của mình nhũn ra.

Đó là điềm báo của cao trào. Cứ như thế, Thẩm Đông Hành ôm cô gái bé nhỏ vào trong ngực, phía trên hôn cô, phía dưới không ngừng xoa cắm, dùng cách nhẹ nhàng nhất để giảm bớt sự khó chịu của cô.

Ngón tay ướŧ áŧ dầm dề ra vào, miệng huyệt biến thành một cái lỗ tròn nhỏ bé bằng đầu ngón tay. Thẩm Đông Hành cố không nghĩ đến hình ảnh mình cắm dươиɠ ѵậŧ vào tiểu huyệt trơn mượt nhưng càng ngày, Thẩm Đông Chí càng kêu dâʍ đãиɠ hơn. Sau cùng, ánh mắt cô mê mang, rêи ɾỉ.

“A…a a a… Thích bị ngón tay cắm…ưm”

Tuy thoải mái, nhưng ngón tay vẫn không đủ, thật sự là vẫn không đủ. Thẩm Đông Hành nhận ra điều đó. Hắn buông môi cô ra, tiếp tục xoa xoa vành tai nhỏ nhắn của cô như lúc nãy, dùng đầu ngón tay ấm áp cào cào vào dái tai.

Một lúc sau, hắn lại cho thêm một ngón tay nữa vào. Vốn dĩ cho vào ba ngón tay sẽ đem lại cảm giác thoải mái nhất, nhưng của cô quá chặt, hắn cảm thấy nếu cho ba ngón tay vào sẽ làm cô đau.

Hai ngón tay khép lại vừa to lại cứng, dùng sức một chút liền đem thịt non mềm mại bên trong chà đạp. Thẩm Đông Chí vươn eo vặn vẹo, hai chân run lên trong lòng Thẩm Đông Hành, hai cánh mông chảy ra càng nhiều nước.

Thẩm Đông Hành làm chậm lại, hỏi nhỏ: “Đau?”

Thẩm Đông Chí ôm lấy cổ hắn: “Không…không phải…đầy quá…ưm…”

Thẩm Đông Hành tăng thêm sức lực, dùng sức đưa đẩy hai ngón tay không ngừng. Có thể vì làm nhanh và mạnh khiến Thẩm Đông Chí thấy thoải mái, cô bắt đầu rêи ɾỉ đứt quãng, lỗ nhỏ phía dưới cắn chặt lấy tay hắn không bỏ, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.

Thẩm Đông Hành nhìn cô chăm chú, muốn đưa cô lêи đỉиɦ càng sớm càng tốt, đồng thời cũng muốn ngắm nhìn dáng vẻ của cô khi lêи đỉиɦ.

Thẩm Đông Chí không còn hơi sức đâu để quan tâm đến hắn nữa, cảm giác cao trào sắp đến khiến tất cả giác quan và sự chú ý của cô đều ở trên hai ngón tay phía dưới đang ra vào. Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, Thẩm Đông Hành lại có chút không kiềm chế được bản thân. Hắn thở hổn hển ngậm vành tai Thẩm Đông Chí. Cô gái dưới thân lắc lư như một chú cá nhỏ, miệng không ngừng rêи ɾỉ.

Thẩm Đông Hành biết cô đang sắp đạt cao trào, hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay cái đè xuống âm đế. Lúc trước hắn vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng không chạm vào nơi này, bởi vì hắn sợ rằng nếu mình chạm vào sẽ hoàn toàn không thể nhịn được nữa.

Thân thể Thẩm Đông Chí run rẩy ngày càng kịch liệt khiến Thẩm Đông Hành mê mẩn. Bất giác, hắn cũng cho phép mình phóng túng, vừa liếʍ vừa cắn dái tai của cô, vừa không nhịn được mà xúc động gọi tên.

“Tiểu Trân Châu…”

Nghe thấy tên mình, thân thể Thẩm Đông Chí cứng đờ, giây tiếp theo liền đạt đến cao trào.

“Ahhh, em đến…Uh…bị cắm đến cao trào…Ư…”

Phần hông cô run rẩy, nước chảy tí tách từ huyệt nhỏ và khe hở giữa các ngón tay. Thẩm Đông Hành không tự chủ được mà thở nặng nề hơn. Đến lúc này rồi cô vẫn không quên trêu chọc hắn.

Đợt cao trào này ấp ủ rất lâu và vẫn còn kéo dài thêm nữa. Thẩm Đông Chí cảm thấy mình sắp ngã quỵ. Nhìn người đằng trước, áo sơ mi và quần âu của Thẩm Đông Hành đã đầy vết nước.

Chương 102: Lòng nghi ngờ (Lão Triệu champagne hơi H)

Editor: Dĩm

Người ta đều nói dáng vẻ của phụ nữ khi cao trào là đẹp nhất, Thẩm Đông Chí cũng không ngoại lệ. Cô khẽ hé đôi môi anh đào, tiểu huyệt hồng hào phun từng đợt nước. Chất lỏng ngọt ngào dính vào người Thẩm Đông Hành, đồng thời hình như cũng hòa tan lòng hắn.

Nếu vừa rồi hắn chỉ định mạo phạm Thẩm Đông Chí thì hiện tại, hắn nghĩ mình muốn tiến vào bên trong cô.

Hắn cảm thấy mình không nhịn được.

Phát hiện hắn buông lỏng, Thẩm Đông Chí lập tức thừa thắng xông lên. Hai người vốn gần như dán lên nhau, động một chút là chạm vào nhau.

Tay nhỏ của cô chui vào dưới hông, định tháo thắt lưng, cách một lớp vải sờ lên dươиɠ ѵậŧ. Thẩm Đông Hành không nhúc nhích. Thấy vậy, ánh mắt Thẩm Đông Chí sáng ngời. Cô biết, hắn cũng muốn “ăn” mình.

Cắn môi dưới, cô tiếp tục cởϊ qυầи hắn, còn không quên dang hai chân ra nũng nịu mời gọi.

“Thẩm Đông Hành……A…… Xoa xoa…… Ưm……”

Nghe giọng nói ngọt ngào, quyến rũ như thế, Thẩm Đông Hành có chút không biết làm thế nào.

Xoa nơi nào? Huyệt nhỏ của cô? Hay là cô…Tiểu Trân Châu?

Hắn cúi đầu xuống, vừa lúc nhìn thấy hai mảnh cánh hoa nhỏ bé cùng thịt hạch run rẩy.

Hắn nghĩ mình không chịu đựng nổi nữa. Thở nhẹ một hơi, Thẩm Đông Hành cầm tay Thẩm Đông Chí, giọng nói khàn khàn trầm thấp.

“Anh đên…”

Thẩm Đông Chí ngoan ngoãn lấy ra tay ngay lập tức. Thẩm Đông Hành cởϊ qυầи. Dươиɠ ѵậŧ thô to, màu đỏ hồng bắn ra. Thẩm Đông Chí gấp gáp đến nỗi nuốt nước miếng. Nhìn ánh mắt hắn, thực sự có thể làm người ta chảy nước.

Thẩm Đông Hành nắm lấy dươиɠ ѵậŧ, hơi thở nặng nề lên không ít. Người hắn hơi ép xuống, đem qυყ đầυ áp sát vào tiểu huyệt, cách huyệt chưa đến một centimet. Thậm chí, Thẩm Đông Chí còn cảm nhận được lỗ nhỏ phía trên qυყ đầυ tỏa ra hơi nóng.

Giây tiếp theo, hơi thở nóng bỏng thuộc về đàn ông dán vào huyệt nhỏ đang khẩn trương. Ngay lập tức, Thẩm Đông Chí cảm thấy thoải mái đến run lên, Thẩm Đông Hành cũng không hề do dự, động eo một cái, qυყ đầυ chuẩn bị đi vào trong động nhỏ ướt nước.

Sau đó, di động Thẩm Đông Hành bỗng nhiên rung lên.

Hai người đều thở ra nặng nề, Thẩm Đông Chí ngay lập tức nắm chặt Thẩm Đông Hành, móng tay hơi cắm sâu vào da thịt hắn.

“Ưm…… Đừng đi……”

Thẩm Đông Hành gật đầu, hắn để di động sang một bên, nhìn cô chăm chú chuẩn bị cắm vào.

Chuông di động lại một lần nữa kêu lên, hơn nữa còn lặp lại nhiều lần như không biết mệt mỏi.

“Chờ anh, anh nghe điện thoại một lát.”

Giọng nói của Thẩm Đông Hành trầm khàn. Dù sao đã nhịn lâu như thế, Thẩm Đông Chí cũng không để bụng thời gian nghe điện thoại, liền nhỏ giọng đồng ý.

Ấn vào phím trò chuyện, đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng của bác Vương.

“Thiếu gia, tiểu thư xảy ra chuyện!”

Hơi thở dừng lại trong một nhịp, lông mày Thẩm Đông Hành nhíu chặt lại.

“Sao lại thế này?”

Bác Vương bên kia giọng nói mang đầy vẻ nôn nóng, nói là tiểu thư cùng con trai nhà Tần gia đi trượt tuyết, giờ đang gãy xương, còn ở trong phòng tiểu phẫu, tình huống rất nghiêm trọng, hắn cần trở về xem xét.

Kết thúc cuộc gọi, Thẩm Đông Hành tự hỏi một lát rồi bình tĩnh lại, nhưng ngực của hắn vẫn như cũ hơi phập phồng.

“Xin lỗi, có khả năng hôm nay anh không thể đưa em về nhà.”

Thẩm Đông Chí sửng sốt. Ý tứ của hắn là gì? Làm đến bước này rồi mà hắn vẫn rời đi. Cô hơi hơi tức giận.

Thẩm Đông Hành cũng biết đêm nay mình có lỗi với cô. Hắn đến bên cạnh giải thích, giọng nói khàn khàn.

“Trong nhà đột nhiên có chút việc gấp.”

Được rồi, nếu là trong nhà xảy ra việc gì…Suy bụng ta ra bụng người, nếu trong nhà cô có việc, cô cũng sẽ trở về ngay lập tức.

Đương nhiên, dù biết như thế, Thẩm Đông Chí vẫn còn tức giận một chút. Cô đẩy Thẩm Đông Hành ra, đưa tay chỉnh trang lại váy, âm thanh giận dữ giống mèo nhỏ đang cáu kỉnh.

“Được rồi, vậy không quấy rầy Thẩm đổng. Gặp lại sau.”

Nói xong nàng cầm lấy túi của mình rồi rời đi. Thẩm Đông Hành muốn giữ chặt nàng lại, nói gì đó nhưng cuối cùng lại không mở miệng được. Rốt cuộc vẫn là hắn sai.

*

Rời khỏi nhà hàng, Thẩm Đông Hành đi trước tới sân bay, Thẩm Đông Chí ngồi trên xe đi dạo phố. Bây giờ vẫn còn sớm, cô cũng xếp xong lịch trình của ngày hôm nay, đột nhiên rời lịch nên bây giờ cũng không có nơi nào để đi.

Qυầи ɭóŧ ướt sũng dính chặt vào môi âʍ ɦộ, mỗi khi xoay người đều rất khó chịu, hơn nữa ngón tay lúc nãy đã cắm vào tiểu huyệt đến cao trào, bây giờ nơi đó có chút trống rỗng, bụng dưới cũng hơi hơi đau.

Cuối cùng, cô đến khách sạn nơi Triệu Đình Kiệt ở, tình cờ làm sao, đây cũng là chỗ gần nhất.

Thẩm Đông Chí đi lên tầng cao nhất, gõ cửa. Giọng của Triệu Đình Kiệt vang lên.

“Vào đi, cửa không đóng.”

Thẩm Đông Chí đẩy cửa đi vào. Triệu Đình Kiệt đang ngồi làm việc ở bàn trong phòng khách.

Cô quỳ trên ghế, đưa tay xới tung đống giấy tờ.

“Hôm nay anh bận rộn lắm à?”

Triệu Đình Kiệt gật đầu, duỗi tay đẩy gọng kính gỗ trên mũi. Đeo kính một thời gian dài khiến hắn hơi mệt mỏi, làm khuôn mặt sắc bén có chút đáng yêu.

Khi nãy Thẩm Đông Hành không “làm” khiến Thâm Đông Chí đầy một bụng “dục cầu bất mãn”. Hiện tại nhìn người quen thuộc trước mắt, cô không nhịn được bèn chơi xấu.

Triệu Đình Kiệt lật tài liệu, cô dùng tay che.

Triệu Đình Kiệt ký văn kiện, cô liền cầm bút mất.

Lúc đầu, Triệu Đình Kiệt còn có tâm trạng chơi đùa cùng cô. Sau cùng, anh dứt khoát để văn kiện lên bàn rồi trực tiếp đi đến trước mặt cô, ôm cô, đè cô vào trong lòng. Anh giơ bàn tay to của mình lên, đánh vào mông cô hai cái.

Nếu là bình thường, hành động này chắc chắn sẽ khiến Thẩm Đông Chí tức giận, nhưng bây giờ tiểu huyệt của cô đang trống rỗng, chật vật như vậy, không những không tức giận, cô còn cắn chặt môi lắc lắc đôi chân nhỏ.

Giọng nói Triệu Đình Kiệt khàn đặc, anh lật người cô lại, cả người đều đè lên người cô.

“Hoảng cái gì hoảng? Em muốn làm?”

Thẩm Đông Chí đưa tay ra vuốt nhẹ yết hầu hắn, nũng nịu ừ một tiếng.

Từ trước đến nay cô đều mạnh mẽ, mềm yếu như hôm nay khiến Triệu Đình Kiệt hơi không chịu được. Hắn duỗi tay sờ xuống bên dưới của cô..

Hai mắt Thẩm Đông Chí sáng lên: “Hôm nay chúng ta chơi trò gì mới mẻ đi.”

Triệu Đình Kiệt nhướng mày. Mới mẻ? Cô muốn chơi cái gì mới mẻ?

Thẩm Đông Chí trèo xuống khỏi người hắn, đi đến tủ lạnh bên kia tìm kiếm, cuối cùng tìm được một chai champagne ướp lạnh. Một lát sau, cô quay trở lại. Hình ảnh trước mặt làm mắt Triệu Đình Kiệt như muốn bùng cháy.

Cô cởi bỏ váy liền, áo ngực cũng cởi, toàn thân chỉ còn lại một cái quần lọt khe, ôm lấy âʍ ɦộ trắng nõn và mềm mại.

Cô đi đến chỗ bàn, tùy ý đẩy giấy tờ trên bàn sang một bên, tay chống vào bàn, chân mở ra, đem bình champagne đưa cho Triệu Đình Kiệt.

“Mời anh uống này, anh muốn mở giúp em không?”

——Lúc nãy ở nhà hàng, Đổng Khiết muốn đổ rượu vang đỏ lên người để Thẩm Đông Hành uống. Đáng tiếc, việc đó không thể thực hiện được.

Câu nói này quyến rũ vô cùng, ánh mắt Triệu Đình Kiệt bình tĩnh nhìn vào. Cô nào mời hắn uống rượu, e rằng cô muốn mời hắn “uống nước” của cô đi.

Hắn cầm lấy chai champagne, đem rượu màu vàng đổ lên người Thẩm Đông Chí, từ tóc, đến ngực không một nơi nào may mắn thoát được.

Cầm chai rượu nhấp một ngụm, Triệu Đình Kiệt đặt chai xuống bàn, sau đó bước đến chỗ Thẩm Đông Chí, dùng một tay bóp cằm và hôn cô, tay còn lại nắm lấy đầṳ ѵú của cô xoa nắn.

Cô thật dâʍ đãиɠ, xoa ngực thôi mà đã chảy ra thật nhiều dâʍ ŧᏂủy̠.

“Muốn sao?”

Triệu Đình Kiệt hôn nàng, giọng nói trầm khàn. Ánh mắt Thẩm Đông Chí mê ly, tiểu huyệt dính champagne hơi co rút.

“Muốn……”

“Em muốn cái gì?”

Thẩm Đông Chí ưỡn ngực đem đầṳ ѵú hướng về tay hắ: “Muốn ngươi ……”

Bị xúc tác bởi mùi sâm panh, cả hai người đều bắt đầu thở dốc, mà ở một chỗ khác, Thịnh Hoài Tuyên lại đang ở trong xe không ngừng tự hỏi Thẩm Đông Chí đã đi đâu.

Hắn đổi vé máy bay trở về, nhưng gọi mười mấy cuộc cho thư kí của cô đều không gặp được, thư kí của cô cũng nói rằng cô không ở đó.

Hôm nay, để có một đêm trọn vẹn với Thẩm Đông Hành, Thẩm Đông Chí đã yêu cầu thư ký từ chối hết các cuộc gọi. Thịnh Hoài Tuyên không có số riêng của cô, tìm cả đêm cũng không tìm được người.

Nắm tay lái, trong lòng Thịnh Hoài Tuyên có chút buồn chán, thậm chí còn vô cùng khó chịu. Cô không muốn gặp hắn sao?

Hiện tại cô đang ở nơi nào?

Không hiểu vì sao, trong lòng anh chợt nảy ra một suy nghĩ nực cười. Liệu cô ấy có ở chỗ của Triệu Đình Kiệt kia không nhỉ?

Ý nghĩ này vừa nảy ra thì không có cách nào thu hồi được. Thịnh Hoài Tuyên nhớ đến vị trí của hai người trong bức ảnh chụp chung và tiếng rêи ɾỉ quyến rũ qua điện thoại.

Nắm chặt tay lái, Thịnh Hoài Tuyên quyết định đi xem.

Chương 103: Đánh vỡ

Editor: Dĩm

Hiện giờ Thịnh Hoài Tuyên đang ở tầng dưới cao ốc. Chỗ này cách khách sạn của Triệu Đình Kiệt không xa lắm, đi tốc độ bình thường hết 20 phút, nếu vượt đèn đỏ chỉ mất 15 phút lái xe.

Triệu Đình Kiệt vì thuận tiện cho công việc nên tìm khách sạn gần khu vực trung tâm để tiện đến văn phòng làm việc của mình.

Thịnh Hoài Tuyên đảo tay lái, nhấn ga. Hai mươi phút sau, hắn đi tới bãi đỗ xe ngầm của khách sạn. Nơi này không có một bóng người, nhưng tim Thịnh Hoài Tuyên lại thắt lại một cách khó hiểu.

Ai cũng có giác quan thứ sáu, đặc biệt là khi đem tất cả sự việc xâu chuỗi vào với nhau. Trước khi xuống xe, dường như nghĩ ra điều gì đó, Thịnh Hoài Tuyên tìm ở ghế phụ một lát, cuối cùng cũng tìm được thẻ phòng của Triệu Đình Kiệt.

Lúc trước khi Triệu Đình Kiệt và Triệu Gia chia tay, hắn hàng đêm mua say. Thịnh Hoài Tuyên sợ Triệu Đình Kiệt chết một mình không ai hay biết nên sau đó đã cố ý làm thêm một thẻ phòng, phòng ngừa cho bất kỳ tình huống nào.

Cất thẻ phòng vào túi trong áo tây trang, Thịnh Hoài Tuyên sửa sửa cổ áo, thở phào một hơi sau đó ấn thang máy dưới tầng.

Thang máy lên rất nhanh, nhưng trong lòng Thịnh Hoài Tuyên lại rất dày vò. Đi trên hành lang, trong nhà có tiếng nam nữ hoan ái yếu ớt.

Ngón tay hắn run lên, định cho tay lấy thẻ phòng thì phát hiện ra cửa không khóa.

Lúc này Triệu Đình Kiệt cùng Thẩm Đông Chí đang làm đến bước mấu chốt. Hắn đã chơi đùa hoa hạch của cô từ lâu, dường như đem toàn thân cô đều liếʍ mυ'ŧ một lượt. Thẩm Đông Chí cảm thấy trống rỗng đến cực điểm, cơ thể trắng nõn mềm mại vặn vẹo, miệng rêи ɾỉ, phía dưới tiết ra vài sợi nước mảnh.

Triệu Đình Kiệt cảm thấy đã đến lúc nên bẻ hai mảnh cánh hoa ở giữa chân cô ra, nắm dươиɠ ѵậŧ thô dài của mình, ở huyệt non mềm cọ qua cọ lại. Thẩm Đông Chí gấp gáp không chờ nổi muốn “ăn” hắn.

Đêm nay liên tiếp bị hai người đàn ông chơi đến hai lần, cô thật sự chịu không nổi. Bây giờ nếu không có côn ŧᏂịŧ đâm chọc, tàn nhẫn “làm” mình, cô sẽ phát điên mất.

Nhưng mà Triệu Đình Kiệt không đi vào, thậm chí cũng không xoa xoa. Hắn lướt qua thân thể cô nhìn ra cửa, trên mặt không biết là có ý tứ gì. Thẩm Đông Chí quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt của hắn rồi sửng sốt.

Xác nhận người bên trong chính là cô, Thịnh Hoài Tuyên tức giận đến mức huyệt thái dương giật giật.

Giây tiếp theo, bàn tay nắm chặt của hắn đập mạnh vào cửa.

“Triệu Đình Kiệt!!!”

Nói xong lời này, khóe miệng Thịnh Hoài Tuyên run rẩy dữ dội. Thật ra khi nhìn bóng lưng, hắn đã biết đó là Thịnh Đông Chí, nhưng khoảnh khắc cô quay đầu lại, tim hắn vẫn không nhịn được mà run lên.

Mệt cho hắn còn cầm thẻ phòng, hiện tại xem ra bọn họ gấp gáp đến mức cửa cũng không thèm đóng.

Sắc mặt Triệu Đình Kiệt thay đổi mấy lần, cuối cùng hắn im lặng, kéo áo sơ mi quấn lấy Thẩm Đông Chí rồi buộc dây quần cho cô, giọng nói bình tĩnh lạ thường.

“Em đi tắm rửa thay quần áo trước đi.” Thẩm Đông Chí im lặng. Bây giờ cả người cô đều dính đầy rượu, đúng thật là cô nên đi tắm.

Cô để chân trần, đi qua hai người vào phòng tắm. Ánh mắt Thịnh Hoài Tuyên vẫn luôn dõi theo Thẩm Đông Chí cho đến khi bóng dáng cô biến mất mới nhìn về phía Triệu Đình Kiệt.

Tiếng răng rắc của các khớp xương vang lên, Thịnh Hoài Tuyên đi nhanh về phía Triệu Đình Kiệt. Giây tiếp theo, một cú đấm mạnh đánh vào khóe miệng Triệu Đình Kiệt.

Triệu Đình Kiệt không tránh.

Cú đấm này hắn nhận. Đúng là hắn đã không nói cho Thịnh Hoài Tuyên tin tức Thẩm Đông Chí trở về.

Nhưng một cú đấm căn bản không thể làm dịu đi cơn giận của Thịnh Hoài Tuyên.

Hắn nắm quần áo của Triệu Đình Kiệt, tay không ngừng tung ra vài cú đấm. Ba bốn cú đấm giáng xuống, khóe miệng Triệu Đình Kiệt tràn ra vài tia máu.

Triệu Đình Kiệt duỗi tay lau khóe miệng.

Hắn đánh lại.

Cơn tức của Thịnh Hoài Tuyên càng tăng lên. Được rồi. Muốn đánh nhau đúng không? Hắn sẽ theo đến cùng.

Hai người là anh em đã nhiều năm, lúc đánh nhau cũng biết nhược điểm của đối phương. Đánh đến đánh đi cũng không ai nhường ai.

Thẩm Đông Chí ở trong phòng tắm nghe thấy âm thanh xô xát, trong lòng càng thêm bực bội.

Tắm xong cô cũng không sấy tóc mà lấy một cái áo của Triệu Đình Kiệt, mặc nó như một chiếc váy.

Bước vào phòng khách, từ xa Thẩm Đông Chí đã thấy hai người đang tiếp tục đánh nhau. Tây trang của Thịnh Hoài Tuyên đã rách, còn áo sơ mi của Triệu Đình Kiệt cũng nhăn nhúm vô cùng.

Hai người không dừng lại, Thẩm Đông Chí cảm thấy bụng dưới cùng vùng tư mật hơi đau. Lửa giận trong lòng cô lại bùng lên.

“Hai người vẫn còn chưa nói xong!”

Hai người đàn ông bị nàng quát đến choáng váng, động tác cũng chậm rãi ngừng lại. Thẩm Đông Chí bước tới với một bụng lửa giận và dục cầu bất mãn, kéo giày cao gót lên mang vào, chải tóc. Từng động tác nhìn qua đều rất tức giận.

Nghe tiếng của cô, Thịnh Hoài Tuyên hơi tỉnh táo lại. Lúc này, hắn đột nhiên nhận ra không biết hắn nên trách ai.

Đổ lỗi cho Triệu Đình Kiệt?

Người ta vẫn độc thân, cùng một cô gái làʍ t̠ìиɦ thì đâu có sai?

Oán trách Thẩm Đông Chí?

Hắn chưa bao giờ hứa hẹn với cô điều gì, cũng không đi tìm cô. Cô nam quả nữ, cùng lên giường thì có sai sao?

Nói cho cùng, hắn vẫn nên trách bản thân mình.

Thịnh Hoài Tuyên đang suy nghĩ miên man thì Thẩm Đông Chí đã đi ngang qua hai người họ rồi đóng sầm cửa lại. Thịnh Hoài Tuyên sững sờ một giây, sau đó quay người đuổi theo. Trước khi đi, hắn vẫn không quên quay đầu lại nhìn Triệu Đình Kiệt với ánh mắt lạnh lùng.

Triệu Đình Kiệt hiểu ý của Thịnh Hoài Tuyên. Hắn dám lại đây thử xem…Chúng ta đợi giải quyết xong việc hôm nay rồi lại tính.

*

Chỗ này của Triệu Đình Kiệt sử dụng thang máy chuyên dụng nên đi rất nhanh. Thẩm Đông Chí đi vào, nhấn nút xuống tầng 3. Thịnh Hoài Tuyên đuổi theo nhưng không kịp, hắn nhanh chóng ấn vào một thang máy khác.

Hai phút sau, cửa thang máy của bãi đậu xe ngầm mở ra, Thẩm Đông Chí vừa bấm khóa xe thì Thịnh Hoài Viễn đã chạy tới, nắm lấy cánh tay cô.

“Lâm Huyên !!!”

Thẩm Đông Chí quay đầu lại, thấy trán hắn lấm tấm mồ hôi, xương gò má có hai chỗ bị trầy da bầm tím, ngực vì chạy nhanh cũng phập phồng kịch liệt.

Hắn nuốt nước bọt, ôm chặt lấy cô. Tuy rằng không nói lời nào nhưng Thẩm Đông Chí hiểu ý hắn.

—— Anh sẽ không để em đi.

Trong lòng nổi lên cảm xúc cổ quái, Thẩm Đông Trí cảm thấy áy náy.

Cô ngước mắt nhìn lên, giọng trầm thấp.

“Xin lỗi, vừa rồi là do em quá xúc động.”

Thịnh Hoài Tuyên chưa bao giờ trách cô. Nghe Thẩm Đông Chí nói như vậy, lòng hắn dịu lại. Hắn ôm Thẩm Đông Chí vào lòng, tay giữ chặt gáy cô, quay đầu hôn lên tóc cô.

“Lâm Huyên, anh rất nhớ em.”

Câu nói trong tiếng thở dốc khiến Thẩm Đông Chí cảm động vô cùng. Cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng chạm vào vết thương của hắn, giọng nói có chút khàn khàn.

“Có đau hay không?”

【 tác giả có chuyện nói 】

Bà xã đột nhiên tức giận.

Thịnh Thịnh: Tình huống gì đây?

Lão Triệu: Tôi không biết.

Liếc nhau: Run bần bật

Đông Chí: Tức thành cá nóc, trực tiếp trở nên điên cuồng(ノ`Д)ノ

Chương 104: Gặp lại (Thịnh Hoài Tuyên H)

Editor: Dĩm

Người ta nói ly biệt và nhớ nhung càng làm cho tình cảm của con người ta thêm sâu sắc. Bây giờ Thịnh Hoài Tuyên mới thực sự hiểu được ý nghĩa của câu nói này, bởi vì chỉ một câu có đau hay không cũng đã khiến trái tim hắn run lên, càng đừng nói đến việc cô vẫn đang nhìn hắn. Thịnh Hoài Tuyên nắm lấy tay Thẩm Đông Chí, đặt lên mặt mình, siết chặt nó, yết hầu lên xuống vài lần.

Giây tiếp theo, hắn bỗng nhiên ôm gáy Thẩm Đông Chí rồi hôn mạnh, dùng lưỡi hai ba cái đã cạy mở được hàm răng của cô, khuấy động liếʍ hút bên trong cô, không ngừng hấp thụ vị ngọt.

Thẩm Đông Chí mềm nhũn người gần như ngay lập tức. Nếu hôm nay bị ba người đàn ông gạ gẫm mà vẫn chưa thỏa mãn, cô thật sự sẽ phát điên mất.

Cô ôm cổ Thịnh Hoài Tuyên, đi về phía xe, muốn vui sướиɠ một hồi với hắn trên xe.

Mặc dù Thịnh Hoài Tuyên luôn tỏ ra bảo thủ, nhưng đã hơn một năm không gặp cô, nhớ nhung khiến hắn không để ý nhiều như vậy nữa.

Hai người chen vào ghế nhỏ hẹp phía sau. Thẩm Đông Chí lôi kéo cà vạt của Thịnh Hoài Tuyên, một bên hôn môi một bên đi xuống lần mò. Thịnh Hoài Tuyên vội vàng hôn môi, tay cũng vội vàng, một hai động tác liền nhanh chóng đem tây trang cởi ra, cởi luôn cả áo sơ mi, quần cũng cởi ra hơn một nửa.

Nhìn thấy cây gậy to lớn nóng hôi hổi của Thịnh Hoài Tuyên, Thẩm Đông Chí nóng lòng đưa tay ra nắm lấy, giọng rêи ɾỉ nhỏ nhặt như thể sắp khóc.

Cô thật sự rất muốn. Nếu vật kia cắm vào bên trong cô, chắc chắn cô sẽ thật thoải mái.

Thịnh Hoài Tuyên buông môi cô ra, giọng nói trầm thấp đến cùng cực.

“Từ từ, nó còn chưa hoàn toàn cứng…”

Thẩm Đông Chí không mặc qυầи ɭóŧ bên trong. Cô lắc mông nâng hông mình lên, vừa vặn chạm vào vật cứng dưới đũng quần hắn. Huyệt nhỏ vốn đã rửa sạch giờ lại lộn xộn đến rối tinh rối mù.

“Không…… Không cứng cũng muốn…… Ưm…… Hoài Tuyên…… Muốn ăn……A!”

Cô thực sự rất vội vàng. Thịnh Hoài Tuyên không lay chuyển được cô, liền bắt lấy hai chân của cô rồi mở đùi cô ra. Bên trong lộ ra mông mượt mà trắng nõn cùng tiểu hoa huyệt hồng hào. Mặt trên hoa huyệt đang rỉ nước.

Thịnh Hoài Tuyên ấn eo đè nặng xuống rồi đi vào, qυყ đầυ đẩy vào trong khe hẹp.

“Ưm…… Ô ô ô…… Đi vào! A! Đi vào!”

Thẩm Đông Chí kêu lên một tiếng, nắm chặt ghế da, bên trong thịt non mềm nhũn đang điên cuồng run rẩy, Thịnh Hoài Tuyên không hiểu sao cô lại bị dươиɠ ѵậŧ nửa cứng cắm thành như vậy. Chẳng lẽ là vừa rồi Triệu Đình Kiệt chơi cô đến tàn nhẫn lắm sao?

Ngay khi ý nghĩ này chợt lóe qua, sắc mặt của Thịnh Hoài Tuyên đột nhiên trở nên ảm đạm. Hắn ước gì mình có thể làm Thẩm Đông Chí đến khóc.

Lối vào trơn ướt lại còn nóng bỏng, Thịnh Hoài Tuyên đẩy hông mình vào bên trong, rồi đột nhiên đánh mạnh vào hai cánh mông mượt mà trắng nõn của Thẩm Đông Chí.

“Thế này đã giống như em mong muốn chưa? ”

Cú đánh đầy tức giận nhưng cũng không mạnh. Hai cánh mông trắng nõn lắc lư làm hai mảnh cánh hoa cũng lắc lư theo, ngược lại càng siết chặt Thịnh Hoài Tuyên.

Giờ phút này đầu óc Thẩm Đông Chí trống rỗng, thật sự không thể nghĩ ra được cái gì khác, cô cảm giác được dươиɠ ѵậŧ chôn chặt trong cơ thể mình không ngừng bành trướng, qυყ đầυ càng ngày càng căng cứng, dường như đã đỉnh đến điểm nhạy cảm, chỉ hận không thể đem cô xuyên thủng.

“Ưm! A a a a…… Lớn…… Lớn…… Ô ô ô…… Căng…… Căng quá!”

Thật da^ʍ! Thịnh Hoài Tuyên ở trong lòng mắng vật nhỏ này một câu.

Hắn đè hai chân cô, hoàn toàn không làm động tác giảm xóc, cũng không hỏi cô có làm cô đau như trước không, đung đưa đũng quần rồi cắm mạnh một phát.

Hắn không biết, làm như vậy thật ra lại hợp ý của Thẩm Đông Chí.

Hai mảnh âʍ ɦộ ướŧ áŧ đã bị côn ŧᏂịŧ ép chặt sang hai bên, lỗ bên trong màu hồng đang ngậm chặt lấy dươиɠ ѵậŧ thô to, gân xanh dươиɠ ѵậŧ được bao bọc trong thịt huyệt non mềm. Thẩm Đông Chí chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều được thư giãn, mồ hôi đầm đìa cùng cảm giác trướng căng khiến cô đạt được kɧoáı ©ảʍ to lớn.

Người dưới thân đột nhiên run rẩy kịch liệt, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ cao vυ't, lỗ nhỏ bên dưới hút lấy hắn, phun ra nước rồi co rút lại.

Thịnh Hoài Tuyên có chút sững sờ. Cắm chưa tới mười cái cô đã cao trào?

Sau khi cao trào qua đi, cả người Thẩm Đông Chí đều tản ra hơi thở tìиɧ ɖu͙©. Lông mi cô run lên, thanh âm đều run rẩy, khàn đặc.

“Còn…… Còn muốn……”

Đồng tử của Thịnh Hoài Tuyên bỗng nhiên co lại, hắn buông hai chân cô ra, vòng tay ôm lấy mông cô rồi để cô ngồi trên người mình, dùng hai tay kéo mông, đầu dươиɠ ѵậŧ to lớn đột nhiên đỉnh vào tiểu huyệt nhỏ bé của cô một lần nữa.

“Hừ——!”

Tiểu huyệt vẫn còn đang co giật, không thể chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn như vậy, Thẩm Đông Chí bị đỉnh mạnh đến mứ chai vai run lên, hai chân cũng kẹp chặt Thịnh Hoài Tuyên, đạp lung tung.

Thịnh Hoài Tuyên thong thả ung dung cắm xuống hai cái nữa.

“Còn có thể chịu được sao?”

Thẩm Đông Chí vừa khó chịu lại thoải mái, càng nhiều hơn là cảm giác trống rỗng.

“Chịu…… Ưm…… Chịu được…… A ——! A a a!”

Lời còn chưa dứt, Thịnh Hoài Tuyên đã ôm mông cô bắt đầu điên cuồng chuyển động. Thẩm Đông Chí cảm giác mình sắp bị xuyên thủng, cô cảm thấy mình sướиɠ đến mức sắp khóc. Tóc ướt đẫm dính trên mặt, ngực cô không ngừng phập phồng.

“Huyên Huyên, cởϊ áσ quần ra để anh hôn……”

Thẩm Đông Chí sửng sốt, hắn gọi cô là gì? Huyên Huyên……

Xưng hô thân mật như thế, còn chưa có ai gọi bao giờ đâu.

Thẩm Đông Chí có chút xúc động. Để trả ơn hắn, Thẩm Đông Chí tự mình cởi bỏ quần áo, hai con thỏ ngọc trắng nõn nà, mềm mại nhảy ra, cô ôm vυ' hướng đến miệng Thịnh Hoài Xuyên, còn vương chiếc lưỡi hồng ra liếʍ môi.

Thịnh Hoài Tuyên ngậm lấy đầṳ ѵú của cô, lưỡi anh chọc vào đầu núm, thỉnh thoảng khi cắи ʍút̼, phía bên dưới tiểu huyệt mềm mại cũng sẽ cắn hắn.

Đem đầṳ ѵú hai bên hút đến ướŧ áŧ đỏ hồng, Thịnh Hoài Tuyên lại ngẩng đầu lên ngậm lấy chiếc lưỡi nhỏ của cô, hai người hôn nhau say đắm, đồng thời côn ŧᏂịŧ lớn cũng không dừng lại một chút nào, không ngừng ra vào cắm rút.

Thân thể Thẩm Đông Chí bị làm đến mềm nhũn, dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp không ngừng chảy ra bên ngoài, cả người sảng khoái đến đỉnh điểm, ngay cả ngón chân đều cuộn tròn lại.

Hơn thế nữa, tư thế đối với cô là thoải mái nhất, qυყ đầυ đâm chọc mạnh bạo đến tử ©υиɠ, đặc biệt có ích cho việc giải phóng cảm giác khó chịu của cô. Thịnh Hoài Tuyên muốn đổi tư thế nhưng cô không chịu, vừa khóc vừa liếʍ khiến hắn không thể làm gì khác ngoài tiếp tục cắm rút, không thể dừng lại.

Thịnh Hoài Tuyên đã lâu chưa làʍ t̠ìиɦ, trên đường bắn một lần, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun vào trong tiểu huyệt của cô. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài, chảy xuống bên dưới khiến Thịnh Hoài Tuyên nhìn mà đỏ cả mắt, dươиɠ ѵậŧ trong nháy mắt lại cứng lên.

Sau khi Thẩm Đông Chí cao trào đến lần thứ ba, cô đã không còn sức để nói bất cứ điều gì, Thịnh Hoài Tuyên tính toán lại một lần bắn đầy tiểu huyệt non mềm của cô.

Hắn há mồm cắn vào lỗ tai cô, đầu lưỡi liếʍ láp lỗ tai, dươиɠ ѵậŧ vẫn như cũ đâm chọc vào tiểu huyệt làm mông nhỏ rung động. Bờ mông vốn đã ướt dầm dề giờ càng run rẩy không ngừng, khiến người ta muốn chà đạp mà xoa cắm.

Cuối cùng, khi Thẩm Đông Chí khàn giọng kêu mình lêи đỉиɦ, nói rằng đã đến lúc, Thịnh Hoài Tuyên gắt gao giữ chặt cơ thể của cô, qυყ đầυ ở trong tiểu huyệt, mã mắt phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c đậm đặc. Thẩm Đông Chí ngửa đầu thở dốc, cô cảm thấy sức lực toàn thân đều bị rút cạn, cuối cùng không thể động đậy nổi

Thịnh Hoài Tuyên không định rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi cơ thể của Thẩm Đông Chí, hắn chỉ nhẹ nhàng sờ tóc cô.

“Mệt mỏi không?”

Thẩm Đông Chí hài lòng thở một hơi dài thỏa mãn như chú mèo con:

“Ừm…”

Nói rồi cô nhắm hai mắt, như thể muốn ngủ rồi.

Thịnh Hoài Tuyên nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó lấy điện thoại gọi cho giám đốc khách sạn chuẩn bị phòng rồi ôm cô về phòng rồi dọn dẹp, tắm rửa một hồi mới ôm cô nặng nề đi vào giấc ngủ.