Lửa Nhỏ Hầm Thanh Mai

Chương 22: Mơn trớn vành tai

Buổi tối lúc ra cửa chuẩn bị qua nhà họ Lương, Kỷ Đình Thụy vừa ăn vừa hỏi: “Đi qua tìm Dật Dương ha?” Em gái anh mà nhìn cứ giống như em gái nhà họ Lương ấy.

Kỷ Cẩn Ni cười khẽ một tiếng, làm nũng: “Nini thích anh trai nhất, không giận không giận, giận sẽ nhanh già lắm đó nha.” Hơn nữa cũng không phải qua tìm Lương Dật Dương.

Ba Kỷ ngồi bên cạnh cũng mở miệng nói: “Yêu nhất anh trai con? Vậy ba đâu?” Bị mẹ Kỷ nhìn lướt qua một cái liền im tiếng không nói nữa.

Lúc Kỷ Cẩn Ni qua tới thì hai anh em nhà họ Lương đang ngồi trên sô pha ngoài phòng khách: “Kỷ Cẩn Ni, qua đây tìm anh chơi game đúng không? Qua đây qua đây!” Lương Dật Dương vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, làm một cái tư thế mời…

“Xì… Làm màu…” Vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Lương Trấn Khiêm, vừa ngồi xuống đã nghe anh hỏi hôm nay gửi cho anh cái gì? Tại sao lại thu hồi tin nhắn? Khuôn mặt cô đỏ lên, ấp úng nói: “Không có gì đâu, là muốn gửi qua cho Oánh Oánh lại gửi nhầm qua cho anh thôi.”

Anh không có trả lời lại, hình như là đang xem tin tức, Lương dật Dương ngồi ở bên kia cười quái dị nói: “Nói chuyện với anh hai mà sao mặt em lại đỏ thế ha?”

“Em ồn ào quá, Lương Dật Dương!” Lương Trấn Khiêm mở miệng nói thay cô gái nhỏ của mình.

Kỷ Cẩn Ni ngồi bên cạnh anh chơi game cùng với Lương Dật Dương.

Lương Dật Dương lại một lần nữa nói “Em qua đây ngồi”, cô đang chuẩn bị đứng dậy đi qua, đột nhiên trên eo xuất hiện một bàn tay to: “Ngồi ở đây chơi đi, chạy qua chạy lại cái làm gì?”

Anh không phải đang làm việc hay sao? Quay đầu qua nhìn cô một cái lại tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại, nhưng mà tay của anh thì vẫn không có rút ra, thậm chí còn tiến sát lại gần nhìn cô chơi. Hơi thở nóng bỏng của anh thân mật mà phả vào tai cô: “Đi bên này, bên đó có người.” Kỷ Cẩn Ni nghe được giọng nói của anh làm cô tai mềm eo cũng mềm, tay cầm di động cũng xém rớt.

Lương Trấn Khiêm ngồi ở bên cạnh nhìn cô không có chớp mắt, lông mi của cô giống như một cây quạt nhỏ vậy, vừa dài vừa dày vừa cong… Cô nhìn trò chơi anh thì nhìn cô, tay trái vẫn luôn ôm lấy vòng eo của cô, mới vừa nhéo nhéo một chút da thịt mềm mịn đã có một bàn tay nhỏ phủ lên nắm lấy ngón tay anh… Đây là không muốn anh động tay nữa?

“Em tập trung chơi game đi, anh xoa xoa một chút, sẽ nhẹ nhàng!”

Kỷ Cẩn Ni không nghĩ tới anh sẽ chạm vào nơi đó, làm cô nhột muốn chết, anh lại còn nói cô không tập trung, còn nói cái gì mà nhẹ nhàng xoa một chút? Anh vừa đυ.ng tới cô liền thấy khó chịu rồi, liếc mắt nhìn anh một cái cô cũng không có nói lời nào. Nhưng người nào đó lại nói không giữ lời, xoa xoa được vài cái lại duỗi tay đi vào trong áo, cảm giác thịt dán thịt làm cho cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến co người lại, vừa nhột vừa nóng… Cô nhẹ giọng mà nói: “Anh hai đừng mà…”

Động tác trên tay dừng lại vài giây nhưng vẫn không có rút tay ra, còn càng ngày càng làm tới nhẹ nhàng vỗ vỗ lên eo cô: “Lại không chịu tập trung, có phải là nên phạt em một chút không?”

Kỷ Cẩn Ni đã không còn tâm trạng để chơi game nữa rồi, thậm chí cô còn cảm nhận được bàn tay kia đang ở trong áo của cô di chuyển.

Đúng lúc này Lương Dật Dương nhận được điện thoại nên trở về phòng nghe máy, cô bắt được bàn tay không an phận kia dùng sức nhéo anh một cái, vậy mà bị anh hôn lên gương mặt một cái còn khen cô có lực: “Anh… Em đi về nhà đây.”

Lương Trấn Khiêm rút tay ra, dịu dàng mà hỏi: “Giận rồi sao? Hay là em sờ lại anh đi nè?” Anh nắm lấy tay cô để lên trên bụng nhỏ của mình xoa xoa: “Muốn sờ vào bên trong không?” Cô gái nhỏ không nói lời nào, chỉ là đỏ mặt mà nhìn anh.

“Không phải em nói sau này muốn làm bạn gái của anh hay sao? Hứa là cùng nhau thử xem, vậy mà anh hai vừa mới thân mật xoa xoa một chút cũng không cho?” Chỉ cần có cô ở bên cạnh, anh thật sự không nhịn được muốn ôm cô, hôn lên môi cô, liếʍ láp vành tai cô, đem nội y của cô đẩy lên cao xoa bóρ ѵú bự, nơi nào trên cơ thể cô anh cũng đều muốn chạm vào.

“Chỉ là em thấy rất nhột còn rất ngứa…” Đầu ngón tay anh ở trên làn da mà du ngoạn như vậy làm sao mà cô không có cảm giác cho được chứ, cô lại còn rất mẫn cảm nữa.

“Nini chỉ thấy nhột và ngứa thôi sao? không còn cảm giác gì khác sao? Vậy thì anh sẽ làm thêm vài động tác khác nữa để dời đi sự chú ý của em, thử xem hiệu quả có tốt hơn không nhé?”

“Làm như thế nào?” Mới vừa nói xong vành tai đã cảm nhận được một cảm giác vừa ướt vừa nóng vây quanh, cả người cô cứng lại muốn quay đầu đi lại bị anh mυ'ŧ vào một cái ngậm chặt lại.

Lương Trấn Khiêm ngậm vào trong miệng vành tai no đủ của cô, tay đang siết chặt lấy vòng eo cô thử sờ đi vào trong áo sau đó nhẹ nhàng vuốt ve, thủ thỉ hỏi: “Làm như thế này có phải tốt hơn vừa rồi không? Hay là vẫn chỉ cảm thấy nhột và ngứa thôi?”

Vành tai bị liếʍ mυ'ŧ, vòng eo nhạy cảm bị xoa bóp, làm Kỷ Cẩn Ni mềm nhũn hai tay vô lực rũ xuống hai bên sườn, cắn môi không lên tiếng. Nhưng anh cứ một hai bắt cô phải nói mình thoải mái thì mới vừa lòng… Anh buông ra vành tay đã bị mυ'ŧ đến hồng lên lại dùng đầu lưỡi liếʍ hôn xung quanh tai không bỏ sót một chỗ nào.

Thật ra cô không có nhột có ngứa nữa… Hiện tại cô thoải mái đến nỗi đầṳ ѵú cũng đã dựng đứng lên, đỉnh đỉnh cọ vào áo ngực, thật là khó chịu, vành tai lại bị cắn một cái cô mới nhỏ giọng nói: “Không… Không ngứa nữa rồi… Em thấy có chút thoải mái rồi…”

Nghe cô mềm mại nói anh mới buông trong miệng ra tiểu đáng thương: “Vậy thì về sau không chỉ làm mỗi một động tác rồi, phải làm nhiều động tác cùng một lúc mới có thể dời đi sự chú ý, giống như đã hứa là sẽ cùng nhau học tập, để có thể cùng nhau vui vẻ thoải mái.”

“Nini em cũng thử làm xem, ngậm lấy vành tai, trước tiên dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ sau đó đánh vòng hoặc là mυ'ŧ hôn cũng được, không nhớ được cũng không sao, khi em ngậm vào trong miệng tự động sẽ biết làm thôi.”

Cô nghe anh nói mà hô hấp càng ngày càng dồn dập lên, muốn nói cái gì đó nhưng lại không mở miệng được, chợt nghe thấy từ trên thang lầu truyền đến tiếng bước chân, cô vội vàng lôi tay anh từ trong áo ra, lau lau vành tai ướŧ áŧ, ngồi lại nghiêm chỉnh.

Lương Trấn Khiêm cũng rất phối hợp, hai người giống như chưa từng làm cái gì.

Nhìn cô gái nhỏ ra khỏi cửa rồi anh mới đứng dậy đi lên lầu. Lương Dật Dương nhìn thấy được nụ cười trên khuôn mặt của anh hai mình, giống như thợ săn bẫy được con mồi ngon, thật đáng sợ… Chẳng lẽ là công ty có tin tức tốt?

Trở về phòng ngủ Lương Trấn Khiêm cầm di động xem hình ảnh vừa lưu được hôm nay, trên tay lại dùng qυầи ɭóŧ của cô gái nhỏ mà vuốt ve côn ŧᏂịŧ… Thật ra lúc chiều khi di động vang lên liên tiếp mấy tiếng chuông, anh mở ra nhìn thấy hình cô gái nhỏ gửi cho mình, anh biết là cô đã gửi nhầm rồi lại còn không có để ý đến nữa… Quả nhiên anh vừa mới lưu hình về máy xong thì cô đã thu hồi lại tin nhắn… Hình chụp thật đẹp, vυ' to, eo nhỏ, mong cong….