Sau đó anh để Chu Đình Đình đến gần, đối chiếu với chiều cao của cô để điều chỉnh yên xe cho phù hợp.
Những đinh ốc bị lỏng thì xiết chặt lại, bơm căng lốp xe, lại điều chỉnh thêm chân chống xe nữa, vậy là coi như xong.
Ngồi lên xe đạp quanh một vòng, Chu Đình Đình vui tươi hớn hở nói: "Quả thật là đạp êm hơn trước kia, lúc đạp xe cũng không phải cố sức nữa."
Vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát nãy giờ, Tiền Nhị Hổ không nhịn được mà bĩu môi.
Cô nàng cũng cao sắp đến 1m7 rồi, yên xe lại chỉnh thấp đến mức như là cho người 1m5 vậy. Co chân đạp xe mà không cố sức thì khác gì gặp quỷ không...
Đới Dự thu của cô một đồng hai, sau đó ghi hóa đơn của nhà máy cơ khí cho cô.
"Đới Dự, sau này anh sẽ sửa xe ở đây luôn hả?"
"Chắc là một hai tuần trở lại đây thôi, chờ chú Tiền dưỡng thương tốt rồi thì tôi sẽ nghỉ làm." Đới Dự cười nói.
"Có muốn lúc về em giúp anh quảng cáo không? Em có hai người chị em tốt gần đây cũng mới mua xe đạp. Để về em bảo bọn họ cũng đem xe ra đây kiểm tu một lần.”
“Được chứ, cứ mang tới đây đi.”
Thấy hai người họ vẫn luôn nói chuyện, cô gái đi theo Chu Đình Đình cùng đến, nãy giờ vẫn luôn im lặng, đột nhiên lên tiếng: “Ừm, Đới Dự, anh chỉ sửa xe thôi ạ, còn có thể sửa cái khác không?"
Đới Dự: "?"
"Có sửa đồng hồ không? Nếu sửa được thì em cũng muốn nhờ anh sửa…”
Đới Dự nhướn mày, ý vị thâm trường mà nở nụ cười.
Anh xoay người chỉ chỉ tấm bảng hiệu "Cửa hàng đồng hồ Hồng Tinh" của cửa hiệu mặt tiền sau lưng mình.
Đới Dự cười nói: "Cám ơn đã chiếu cố, nhưng mà tôi lại không có dụng cụ sửa chữa đồng hồ, em vẫn nên qua cửa hiệu đồng hồ đối diện sửa đi thì hơn…”
*
Chạng vạng kết thúc công việc về nhà, Tiền Nhị Hổ qua phòng cha mẹ trước để thăm ba cậu đang nằm dưỡng thương một chỗ.
"Về rồi à? Sao hả, thằng hai nhà họ Đới có đến giúp không?” Ông Tiền ở nhà đợi nửa ngày mới đợi được thằng con mình về nhà.
Nhị Hổ gật đầu.
Ông lại hỏi: "Công việc thế nào rồi? Nó có ứng phó được không?"
Nhị Hổ lại gật đầu, do dự một lúc lâu mới nói một phần cho ông, một phần giữ lại không đề cập đến: "Cũng được, cũng như mọi khi thôi.”
Nào chỉ là cũng được, mà là quá tốt ấy chứ!
Chỉ là có cho tiền cậu cũng không dám nói cho ba mình chuyện Đới Dự chỉ non nửa ngày mà đã kiếm được hơn hai đồng rồi. Không thì ba cậu chắc chắn sẽ hối hận đến xanh ruột vì đã ném nhiều tiền như vậy ra ngoài cửa sổ mất thôi.
Nhị Hổ ở bên đó quan sát cả một buổi trưa, cậu không thế không thừa nhận, cái phương thức kiếm tiền này của Đới Dự là điều mà chẳng ai có thể học theo được.
Yêu cầu cao thế cơ mà.
Đầu tiên, phải có một gương mặt đẹp.
Tiếp theo, phải dẻo miệng khéo ăn khéo nói nữa.
Dù sao thì cậu cũng chịu thôi...
Ông Tiền lên giọng nói với cậu: "Kêu mày ngoan ngoãn học nghề với ba mày cho đàng hoàng, có điều kiện tốt như vậy mà lại không chịu học! Không thì làm gì đến lượt người ngoài vào chiếm lợi phần tiền này.”
"Anh Đới cũng không phải là người ngoài." Nhị Hổ phản bác, "Với lại, con không thích học sửa xe!"
"Hừ, thế mày bảo muốn học lắc chảo đảo sạn, mà sao sư phụ Chu ở nhà ăn đồng ý nhận mày làm đồ đệ, mày lại không đi hả?" Ông Tiền vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, "Ba năm đại hạn, đầu bếp không chết đói, cả đời ăn uống không lo!"
Nhị Hổ sặc một cái: "Ông ấy mà muốn thu đồ đệ ấy á? Là muốn tuyển con rể mới đúng!
"Làm con rể thì làm sao hả? Con bé Đình Đình kia, vừa mượt mà lại lanh lẹ, xứng với mày còn không dư dả chắc? Mày bây giờ có cái gì nào, không làm được chuyện đứng đắn gì, cả ngày chỉ biết lêu lổng!” Ông Tiền vừa nói đến chuyện này là lại tức giận.
Thằng nhãi này ngoại trừ cái vóc dáng ngốc ngốc này thì còn có cái lưỡi rất nhạy. Sư phụ Chu muốn tuyển nó làm con rể, nó còn chọn ba lấy bốn, đứng núi này trông núi nọ...
"Ba nhanh thôi đi, hôm nay con nhìn thấy Chu Đình Đình kia rồi! Chả khác gì dì hai của Trư Bát Giới, con đây tiêu thụ không nổi!"
Hơn nữa, nhìn cái bộ dạng nheo mắt của cô ta khi nhìn chằm chằm Đới Dự hôm nay đi!
Còn thấy sắc mờ mắt coi tiền như rác nữa chứ, một đồng hai nói cho là cho...
Loại con gái như vậy có thể cưới về sao!?
"Đình Đình đến sửa xe à? Mày có lấy tiền của con gái nhà người ta không đó?" Ông Tiền vội la lên.
"Lấy chứ, sao lại không lấy? Đới Dự giúp cô ta sửa xe chứ có phải ba sửa đâu, dựa vào cái gì lại không lấy tiền!" Nhị Hổ trợn mắt.
Ông Tiền nghe đến tức giận hét to: "Đáng đời thằng nhãi mày cả đời không cưới được vợ!"
*